Chiều ngày hôm đấy là thứ sáu, ngày cuối cùng của tuần học, cũng là ngày thứ sáu Tang Kiệt không được nhìn thấy Lâm Hạ, anh nhẹ nhàng ngồi giải đề thi trên cuốn tập, cho đến khi trời tối muộn anh vẫn chưa muốn dời đi. Nhưng cuối cùng lại không hiểu tại sao có thể bất giác ngủ quên trên chiếc bàn học.
Lâm Hạ lúc này đến nhà của bạn mượn sách vở về chép bài đợi tuần tới sẽ đi học trở lại liền nhìn thấy khu nhà hiệu bộ còn sáng đèn, nơi đó có Tang Kiệt, cô bé không cần suy nghĩ nhiều liền nhanh chóng chạy thật nhanh đến nơi đó liền nhìn thấy Tang Kiệt đang ngủ gục trên chiếc bàn.
Bàn tay nhỏ của cô khẽ nhẹ nhàng chạm vào khuôn mày thanh tú đó, mi mắt, hàng lông mày đều được Lâm Hạ cô ghi sâu vào trong trí nhớ của mình. Nhưng sau cùng ngón tay cô lại bất giác vuốt nhẹ lên môi của Tang Kiệt, vào lúc này trong đầu Lâm Hạ chợt nhẹ nhàng lóe lên một ý tưởng, nếu anh ấy không biết thì chỉ cần hôn trộm một cái thôi có lẽ anh ấy vẫn là không biết.
Nụ hôn đầu của tuổi mười bảy, cái hôn trộm vụt qua như chuồn chuồn đạp nước, nó không mang tư vị gì của ***, cũng không mang quá nhiều cảm xúc mong mỏi gì, nhưng lại như một hồi trống liên hồi trong lòng của Lâm Hạ. Cô chạm được vào anh rồi, không phải chỉ là cầm tay, không phải là một cái ôm, mà đó là nụ hôn đầu của cô. Nụ hôn mang theo một dòng hơi thở của thanh xuân mà có lẽ từ nay về sau bản thân Lâm Hạ sẽ lưu luyến mãi.
Sau nụ hôn trộm đó, Lâm Hạ bèn nở nụ cười thật đắc ý ngồi ngắm nhìn anh thật lâu, cho đến khi cô chợt nhận ra người con trai kia đã mở mắt.
Tang Kiệt đã thức dậy từ lâu, bản thân anh đương nhiên đểu cảm nhận được từng hành động của cô gái nhỏ. Chỉ là nếu anh để cho cô biết bản thân anh cũng âm thầm thích cô thì điều đó càng khiến cô tự phụ hơn, anh không thể để cô biết, cũng không muốn thức dậy ngay lúc đó, mà phải chờ đợi đến tận khi này mới có thể mở mắt.
- Một tuần nay em không đến học phụ đạo?
- Em bị ốm, nghỉ học rồi, hôm nay em đến nhà Phỉ Phỉ mượn vở của cô ấy để chép lại bài.
- Xem như em cũng có mục tiêu học tập.
- Em nghỉ lâu vậy anh cũng không đến tìm em, mà chỉ ở đây thôi sao? Anh không quan tâm em sao?
- Anh tìm em kiểu gì?
- Vậy anh có thể cho em số liên lạc của anh không? Được không?
Nhìn cô gái trước mắt Tang Kiệt liền nheo mày lại, số liên lạc của anh đương nhiên có thể cho cô, chỉ là anh càng lo lắng, càng ngày cô càng lười học.
Nhưng nếu không cho cô, chắc chắn lần sau không thấy cô nữa anh nhất định sẽ lo lắng.
- Cho em cũng được nhưng anh có điều kiện?
- Là gì vậy?
- Thi giữ kỳ tới em lọt top một trăm, anh nhất định cho em.
- Không phải chứ, người ta chỉ cần lên bậc thôi, sao anh có thể để em leo hẳn hai trăm bậc vậy?
- Lâm Hạ, anh là người bổ túc kiến thức cho em, anh biết em rất thông minh, thậm chí em đã giải được bài tập của lớp mười hai, đáng lẽ anh còn định để em lọt top năm mươi cơ. Anh biết em làm được.
Sau khi nghe được những lời giải thích của Tang Kiệt, Lâm Hạ một bụng hờn dỗi, nếu lọt tốp một trăm không phải trung bình mỗi môn ít nhất cô phải đạt bảy điểm sao. Bảy điểm với cô không phải là khó, nhưng rõ ràng là anh muốn làm khó thôi. Chỉ là một số liên lạc của mối tình đầu, sao lại khiến cô phải chịu khó như vậy.
Nhưng quả nhiên điều đó không làm khó được cô. Hơn nữa Lâm Hạ cũng tính rất chuẩn hạng điểm của cô vừa đạt hạng chín mưới tám, khiến cho Tang Kiệt sau khi nhìn thứ hạng của cô cũng chỉ có thể lắc đầu ngao ngán, anh biết hơn ai hết năng lực của cô, chỉ là anh đã nói rõ ràng muốn cô cố gắng chỉ là cô tuyệt đối không muốn làm theo. Những giáo viên cùng học sinh khác nhìn thấy bảng xếp hạng của lên đến chóng mặt không nghĩ được rằng bản thân cô lúc nào cũng có thể đứng gần chót lại có thể như vậy.
Buổi chiều hai người như đã hẹn lại gặp nhau ở tầng ba tòa nhà hiệu bộ. Lâm Hạ đứng vui vẻ nhìn anh, cười thật tươi đưa chiếc điện thoại của mình cho anh. Anh cầm lên nhẹ nhàng chiếc điện thoại màu trắng xinh xắn, đúng với tính chất cô gái nhỏ nhẹ nhàng của cô lưu lên chiếc điện thoại số của mình. Nhưng lại một mực để tên khiến cô không thể tìm được. Lâm Hạ có được số điện thoại của anh nhưng không thể gọi khiến cho tâm trạng cô cũng hậm hực không thôi, huống hồ Tang Kiệt cũng không dùng số của cô để gọi sang máy mình, điều đó vô tình làm hai người vẫn không thể là liên lạc.
Biến cố của hai người cũng vì thế mà bỏ lỡ nhau.
Lâm Hạ nhận được tin Tang Kiệt chuyển đi nơi khác, cứ ngỡ hai người có thể bình bình yên yên cùng nhau trải qua chuyện tình học đường đáng ngưỡng mộ, nhưng lại phải chia xa khi cả hai người đều chưa từng một lời xác nhận quan hệ.
Vậy là đến năm Lâm Hạ bước sang tuổi thứ mười tám, chuẩn bị đến kì thi đại học, Lâm Hạ lại bất ngờ nhận được tin tức về Tang Kiệt, anh đang học quản lý tại trường đại học đấy, cô đương nhiên cũng là muốn theo anh, nhưng cô không học về ngành quản lý tài chính mà chỉ đơn giản chọn học chuyên ngành văn phòng đơn giản. Bỏ qua tất cả mọi lời khuyên ngăn của ba mẹ cùng người thân trong gia đình, nhất định không muốn học ngành sư phạm. Bởi chỉ có thể lựa chọn công việc văn phòng, có lẽ sau này cô có thể gần anh thêm một chút mà thôi. Lâm Hạ càng ngày càng khiến gia đình đau đầu vì khó bảo, nhưng khi biết được cô quyết định theo ngành học kia vì theo đuổi lại Tang Kiệt, ba mẹ Lâm càng không thể nói gì hơn.
Lâm Hạ cảm thấy mình càng ngày càng có thể gần anh thêm một chút. Nhưng có lẽ tất cả chỉ là mơ mộng, ngày cô bước chân vào cổng trường đại học, nghĩ rằng có thể vui vẻ đến gặp anh, sự thật phũ phàng cho Lâm Hạ biết được rằng, có lẽ khoảng cách giữa hai người đã ngày càng xa mất rồi.
Khi Lâm Hạ nhìn thấy Tang Kiệt, cô muốn thật nhanh đến cạnh bên anh, nhưng cho đến tận cùng cô không thể hiểu nổi vì sao anh không còn nhận ra cô nữa. Cả ánh mắt cô như thất thần nhìn một người con trai mặc chiếc áo sơ mi màu trắng. Phải rồi, Tang Kiệt đã không còn là Tang Kiệt của ngày xưa. Không còn quen biết một người con gái mang tên Lâm Hạ.
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.