Chương 13

Là Thầy Hay Là Chồng?

Diệp Hy 07/08/2024 20:09:40

Hạnh phúc đến quá đột ngột, Lâm An Vũ không biết làm cách nào để chăm sóc phụ nữ có thai cả. Thế là anh gọi điện thoại nhờ thư ký Tô mua cho mình một đống sách về chăm sóc thai phụ (Nói đúng hơn là gom cả cái nhà sách về =_=)
Sau đó đi thông báo tin tức này cho hai lão nhẫn nhà họ biết, tham khảo khắp nơi về mọi thứ liên quan đến bà bầu. Anh làm hết tất cả mọi thứ để chuẩn bị cho sự chào đời đầu tiên của thiên thần nhỏ. Đặc biệt anh còn không cho vợ động tay động chân vào việc gì hết, nếu gặp cô rửa bát hay tưới cây là lập tức chạy đến hùng hổ mà nói: " Không được đi lại lung tung, ở yên đó cho anh!".
Bội Vy được chăm sóc quá mức cẩn thận khiến cô cảm thấy buồn chán, haizzz.... Cái thai chỉ mới có một tháng mà cô sắp chán đến ૮ɦếƭ rồi, còn phải chịu đựng thêm tám tháng nữa, ông trời ơi!
Việc học ở trường cũng bị Lâm An Vũ đình lại, anh cho người xử lý hồ sơ của cô ở trường. Bội Vy cũng đành chịu, ai bảo cô lại mang thai vào lúc này.
Nhưng, Bội Vy vẫn luôn thắc mắc, cô có uống thuốc ***, tại sao lại có con được? Cô nhìn qua Lâm An Vũ, nghi ngờ hỏi:
"Anh tráo thuốc *** của em đúng không?"
Lâm An Vũ giật nảy mình, thôi xong rồi! Cô ấy mà biết là.... hậu quả khó tưởng tượng, anh lắp bắp:
"Bà xã... anh...anh"
Bội Vy cố gắng nhịn tức, cô vuốt vuốt ng:
"Anh giỏi lắm!"
Lâm An Vũ chạy đến ôm tay cô, giọng đáng thương tội nghiệp:
"Bà xã, anh biết lỗi rồi! Em tuyệt đối đừng tức giận mà!"
Cái giọng này, sao mà nó ma mị thế chứ! Bội Vy đành chịu thua!
----------------------------------------
Qủa nhiên, động tĩnh của bên kia kéo dài không bao lâu thì một quả bom dội thẳng vào Lâm thị. Lần lượt các hợp đồng lớn nhỏ sắp ký đều bị hủy, hơn nữa các cổ đông còn đồng loạt đòi rút vốn. Các dự án mới xây dựng cũng bị ảnh hưởng do thiếu hụt ngân sách mà đình công, những linh kiện điện tử nhập về đều bị tráo, thị trường thì loan truyền tin đồn Lam thị làm ăn thất bại. Gía cổ phiếu của Lâm thị tuột dốc không phanh, nhưng để tiêu diệt Lâm thị thì như vậy chưa chắc đã đủ...
Mọi thứ trở nên rối rắm, Lâm An Vũ cuối cùng cũng đoán ra được bọn họ muốn làm gì, vì sáng nay Mạc Từ Hoa và Mạc Dung đã đến Lâm thị. Mạc Từ Hoa cầm một xấp tài liệu, đưa đến trước mặt Lâm An Vũ:
"Em rể, lâu ngày không gặp. Sao công ty em lại sa sút vậy?"
Lâm An Vũ giọng lạnh tanh:
"Em rể nào? Tôi không có vinh dự làm em rể Mạc tổng"
Mạc Từ Hoa cười âm hiểm, hắn châm *** lên rít một hơi dài rồi lấy tờ giấy trong xấp tài liệu ra, nói:
"Ký vào cái này, mọi thứ tôi sẽ giúp cậu giải quyết"
Lâm An Vũ nhìn tờ giấy Chuyển nhượng cổ phần mà cười một cách sảng khoái, Mạc Từ Hoa và Mạc Dung không ngờ được anh lại có phản ứng này. Ông ta nghiêm giọng:
"Cậu vậy là có ý gì?"
"Các người nghĩ tờ giấy này có giá trị không?"
"Ý tôi là các người nghĩ tôi sẽ ký nó sao?"
Lâm An Vũ nói một cách tự nhiên nhất. Mạc Từ Hoa và Mạc Dung cũng nghĩ là anh sẽ không đồng ý, vậy nên Mạc Dung nhấn nút gọi một cuộc điện thoại. Đầu dây bên kia, âm thanh im ắng, chỉ nghe tiếng của một người đàn ông:
"Chúng tôi bắt được con ả đó rồi, giờ làm gì tiếp?"
Mạc Dung cố tình mở loa ngoài cho Lâm An Vũ nghe thấy, cô ta đáp:
"Cho tôi nghe tiếng của ả, chồng ả đang ở đây"
Bên kia lại nghe thấy tiếng của người đàn ông quát lớn:
"Này, nói vài câu xem nào. Chồng mày đang nghe đấy, kêu nó tới cứu mày đi"
Bội Vy vẫn ngậm chặt mồm không chịu nói, tức mình hắn tát cho cô một cái
"Chát"
Trong điện thoại nghe rõ mồn một. Môi cô chảy máu, cô sợ anh lo lắng nên cũng mở miệng, giọng cô khản đặc:
"Anh! Em không sao, đừng bị chúng uy hiếp"
Mặt Lâm An Vũ lập tức biến sắc, anh xiết chặt lòng bàn tay, gân xanh nổi lên rõ rệt. Các người, thực sự chọc giận Lâm An Vũ rồi!
Con người ai cũng có giới hạn, tùy thuộc vào hoàn cảnh mà giới hạn đó trở nên đáng sợ như thế nào.
Và bọn Mạc Từ Hoa đã làm chuyện ngu ngốc nhất trên đời đó chính là chạm vào giới hạn cực đại của Lâm An Vũ. Chúng cứ nghĩ rằng bắt cóc Bội Vy, đe dọa Lâm An Vũ là có thể khiến anh khuất phục. Nhưng không ngờ được, đó lại chính là cái huyệt để “bồi táng” chúng……
Lâm An Vũ tay nổi gân xanh, vẻ mặt âm u đến tột độ. Cho dù trước kia đứng trước bất kỳ khó khăn gì cũng không thể khiến anh lo sợ. Nhưng hiện tại khi nghe giọng nói của vợ mình đang vang vọng trong điện thoại. Một áp lực vô hình bao phủ Lâm An Vũ khiến anh trở nên sợ hãi tột cùng, anh sợ cô xảy ra chuyện, sợ đứa con chưa chào đời của họ sẽ hóa thành hư không. Hơn thế nữa anh đã bắt đầu nổi điên rồi! Anh nhắm mắt lại, đôi tay đan vào nhau nghe tiếng khớp xương kêu răng rắc:
“ Các người, mau thả cô ấy ra!”
Mạc Từ Hoa và Mạc Dung cứ nghĩ anh đã bị khống chế, chúng cười như nắc nẻ. Mạc Dung đắc ý nói:
“Muốn tôi thả cô ta cũng được, nhưng trước tiên anh phải ký vào đây. Rồi sau đó ly dị cô ta và lấy tôi một lần nữa”
Lâm An Vũ đang cố gắng kiềm chế, anh đang dùng chút lý trí cuối cùng để nói chuyện tử tế với chúng. Vậy mà… những kẻ này thật ngu ngốc. Chúng đã bỏ qua cơ hội cuối cùng được sống! Lâm An Vũ nhếch môi cười khinh bỉ, không ai biết được nụ cười này của Lâm An Vũ lại chính là báo hiệu cho một trận huyết tẩy:
“Được lắm! Nếu cô ấy bị mất dù chỉ cái móng tay tôi cũng sẽ để các người ૮ɦếƭ không toàn thây!”
Ngay lập tức, Lâm An Vũ nhấn cái nút đỏ trên bàn làm việc. Một dàn vệ sĩ hơn mười người xuất hiện, nhanh như chớp họ ςướק lấy cái điện thoại của Mạc Dung và trói tay hai kẻ này lại. Hai anh em họ Mạc vì quá bất ngờ nên sững lại, khuôn mặt hết xanh rồi trắng, Mạc Từ Hoa hét lên:
“Các người….bỏ tôi ra. Nếu không tôi sẽ lập tức cho nổ tung cái nơi đó bây giờ “
Tiếp đó, Lâm An Vũ tiến hành phân tích vị trí mà Mạc Dung gọi khi nãy. Phát hiện đây là sim khuyến mãi, không tìm được địa chỉ. Anh điên tiết đập bể nát cái điện thoại chạy đến túm cổ áo Mạc Từ Hoa:
“Mau dẫn tôi tới đó”
Mạc Từ Hoa cười, hắn khích bác anh:
“Mày có giỏi thì tự mà tìm đi!”
Ngay sau đó Lâm An Vũ rút khẩu S***g trên tay của một vệ sĩ bắn vào tay phải của Mạc Từ Hoa, hắn đau đớn la lên như lợn chọc tiết. Lâm An Vũ lạnh lùng nói:
“Nếu mày không nói, tao sẽ bắn nát cái thứ đó của mày!”
Mạc Dung vội vàng hét lớn:
“Đừng bắn, để tôi nói. Ở… ở nhà hoang phía Bắc của thị trấn Dương Điền”
Ngay sau đó, Lâm An Vũ dẫn theo hai anh em họ Mạc và hơn một trăm vệ sĩ đi đến phía Bắc của thị trấn Dương Điền…….
Nhưng anh không ngờ được, ở nhà hoang đó không có người mà anh cần tìm. Tất cả chỉ còn lại một đám cháy lớn, đám hỏa hoạn đó đang sắp thành tro tàn…….
Lâm An Vũ tức tốc chạy đến căn nhà hoang phía Bắc thị trấn Dương Điền. Ngồi trên xe mà lòng nóng như lửa đốt, anh nhủ thầm trong lòng nếu cô có mệnh hệ gì, anh nhất định bồi táng cả gia tộc nhà họ Mạc. Chiếc xe ô tô sang trọng lao vun vút trên đường, chắc hẳn sau hôm nay giấy phạt gửi về không dưới mười cái!
Khi đến nơi, ập vào mắt anh là một biển lửa rừng rực cùng với mùi khét nồng đậm đượm vẻ hoang tàn, lập tức mặt anh tái nhợt đi. Đôi mắt vằn lên những sợi tơ máu dữ tợn, anh túm cổ tay của Mạc Dung quát lớn:
"Cô ấy đâu hả?"
Mạc Dung run lên cầm cập, rõ ràng cô ta chỉ sai người bắt nhốt Bội Vy thôi mà, sao bây giờ lại biến thành một trận đại hỏa hoạn? Nhìn căn nhà hoang tàn đang dần dần bị thiêu rụi, da đầu Mạc Dung như tê dại đi. Cô ta lẩm bẩm:
"Tôi.... Tôi... không... không thể nào!"
Mạc Từ Hoa trợn trắng mắt nhìn cảnh tượng đó, ông ta nói như hết hơi:
"Tôi không làm gì cả... tại sao lại như vậy được! Tôi chỉ cho người bắt nhốt cô ta thôi. Cái đó....không lẽ là...." nói tới đây Mạc Từ Hoa ngã sập xuống đất, ông ta ôm đầu gương mặt hết xanh rồi trắng. Hắn sợ hãi tột cùng. Hai anh em họ Mạc bây giờ biết chắc rằng, sau hôm nay thứ chờ đợi họ sẽ khủng khiếp hơn những gì họ tưởng tượng....
Lâm An Vũ biết ngay là có điều ẩn khuất, nhưng anh không rảnh mà tra khảo bọn chúng ở đây.
Lâm An Vũ gào lên:
"Các người.... Có chắc cô ấy ở đây không?"
Mạc Dung run rẩy nói:
"Tôi khẳng định.... Địa điểm này do chính tay tôi đưa cô ta tới đây"
Không kịp để Mạc Dung nói hết câu, Lâm An Vũ điên cuồng xông vào đám cháy. Đám vệ sĩ thấy vậy vội tiến tới ra sức bắt anh lại, có người nói:
"Thiếu gia trong đó rất nguy hiểm. Cậu tuyệt đối không được vào!"
Nhưng Lâm An Vũ không nghe thấy gì cả, tai anh cứ ù đi. Trong đôi mắt điên dại chỉ còn lại một bóng hình duy nhất đó chính là người phụ nữ mà anh yêu sâu đậm, và giờ đây anh biết cô ấy đang còn trong biển lửa. Còn nữa, còn đứa con đang thành hình trong bụng cô ấy nữa. Đứa con đầu lòng của họ...
Lâm An Vũ dùng tất cả sức lực để thoát khỏi tay đám vệ sĩ, anh quát lớn:
"Các người buông ra.... Nếu không, tôi sẽ lột da các người"
Một vệ sĩ trong số đó thấy tình thế hỗn loạn, bèn áy náy nói với Lâm An Vũ:
"Thiếu gia, cho dù cậu bắn ૮ɦếƭ chúng tôi cũng được. Chúng tôi không thể để cậu lao vào nguy hiểm. Chúng tôi nhất định sẽ cứu thiếu phu nhân"
Nhưng mặc kệ bọn họ có khuyên gì nói gì, Lâm An Vũ vẫn cố sức vùng ra khỏi bảy tám người vệ sĩ to con. Khi sắp chạy được vào căn nhà cháy, một vệ sĩ từ sau gáy đánh úp một cái, Lâm An Vũ bất tỉnh. Rồi sau đó, cả trăm vệ sĩ thi nhau nhảy vào đám cháy để tìm người...
Khi tỉnh dậy, anh nhìn thấy mình nằm trên xe. Xung quanh vẫn là khung cảnh ấy, còn có tất cả đám thuộc hạ mình dẫn theo. Người nào người nấy mặt mày lem luốc, quần áo tơi tả. Trên khuôn mặt đều ẩn hiện một nét tang thương cùng cực, họ cúi sát đầu quỳ xuống nền đất lạnh giá.
Lâm An Vũ nhìn ra thấy đám cháy đã được dập tắt, chỉ còn lại sự trơ trọi, hoang phế của một đống tro tàn. Anh sực tỉnh, tức khắc lao ra ngoài xe chạy vội vào cái nơi quái quỷ đó. Chỉ nhìn thấy xác của hai mạng người đã cháy rụi không nhận ra được là đàn ông hay đàn bà, còn lại không thấy gì nữa cả....
Lâm An Vũ thất vọng, hơn cả thất vọng là đau lòng, hơn cả đau lòng là tê tâm liệt phế, người con gái anh yêu, đứa con bé bỏng của anh, chỉ mới hôm qua anh còn cùng cô bàn luận về việc đặt tên con. Cảnh tượng ấy vui vẻ biết bao, ấy vậy mà... tất cả đã tan thành mây khói. Anh biết ăn nói sao với cha vợ, biết ăn nói sao với cha ruột của mình? Là do anh vô dụng, Lâm An Vũ không còn tỉnh táo nữa. Anh nhìn Mạc Từ Hoa và Mạc Dung, vẻ sát khí điên cuồng ập tới:
"Các người... "

Novel79, 07/08/2024 20:09:40

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :

Tủ truyện