Lạc Dĩnh Chân đã thích Bội Vy từ lâu, h
-ắn luôn cố tìm mọi cách để thu hút sự chú ý của Bội Vy. Ấy vậy mà từ trước tới giờ, sự đáp lại duy nhất của cô đó chỉ là một lần cho hắn chở đi học. Có phải quá đáng thương rồi không? Lại thêm hôm nay nữa, cái ám hiệu mờ ám của Lâm An Vũ dành cho Bội Vy lại khiến hắn phải suy nghĩ, lẽ nào cô đã bị thầy Lâm dụ dỗ vậy nên cô mớ không thích hắn? Nếu đúng như hắn đoán, thì tuyệt đối hắn sẽ không cho qua chuyện này...
Lúc Bội Vy vào nhà kho của trường để lấy đồ giúp thầy Trương, hắn nhìn thấy Lâm An Vũ cũng vào theo. Một lúc lâu sau đó mới thấy Bội Vy đi ra, Lâm An Vũ cũng đi ra theo. Cả hai nhìn rất bình tĩnh nhưng mặt Bội Vy hơi đỏ, cổ áo còn lộn xộn. Hắn chắc chắn những gì hắn suy đoán là sự thật: Lâm giáo sư dụ dỗ nữ sinh của trường và giở trò đồi bại, Lạc Dĩnh Chân nhất định phải khiến cho Bội Vy tỉnh táo lại mà quay về với hắn...
Tại căn hộ sang trọng bậc nhất Hoàng Kim...
Lâm An Vũ vừa xào rau vừa uể oải nói:
"Bà xã, ở công ty xảy ra chút chuyện. Anh phải về đó xử lý một thời gian. Haizz... không được đứng lớp mà trêu ghẹo em nữa, cảm giác nó cứ không quen"
Bội Vy đang xem phim Hàn Quốc đến đoạn nữ chính phát hiện ra nam chính Ng*ai t*nh gay cấn mà đánh ghen, căn bản không nghe Lâm An Vũ nói gì. Đến đoạn nữ chính tát nam chính, cô đứng dậy vỗ tay:
"Đúng, chính xác. Haha, đánh hay lắm!"
Lâm An Vũ không nhận được câu trả lời **** như trong tưởng tượng, mặt đen như *** nồi:
"Bà xã, em có nghe anh nói gì không?"
Bội Vy vẫn hùng hổ mà gào thét cổ vũ cho nữ chính, cô loáng thoáng nghe anh gọi, mắt vẫn dán màn hình miệng trả lời:
"Ừ, em nghe nè?"
Lâm An Vũ cả giận:
"Em...."
"Em sao? À hồi nãy anh nói gì thế nhỉ?"
"Không có gì cả!"
Bội Vy thấy mặt anh sầm sì là biết mình lại bỏ lỡ gì đó rồi, bèn giở giọng ngon ngọt:
"Nói đi mà, em có nghe anh gọi đó"
Bây giờ Lâm An Vũ mới hài lòng:
"Chịu nghe tui nói rồi hả?"
Bội Vy: *gật gật*
Lâm An Vũ tắt bếp, đi đến bên cạnh cô ôm cô vào lòng mà thở dài:
"Anh nói công ty có việc bận, anh không đứng lớp được nữa"
Bội Vy mừng hết lớn, cô nói to:
"Thật sao?"
Lâm An Vũ thấy cô vợ nhỏ của mình vui mừng ra mặt thì hỏi:
"Em vui như vậy?"
"Tất nhiên là..." nói được nửa chừng mới suy nghĩ lại, giả vờ buồn bã nói tiếp:
"Tất nhiên là buồn rồi! Hu hu người ta muốn được chồng dạy cơ"
Chiêu này quả nhiên hạ gục Lâm An Vũ, anh ôm cô càng chặt, vùi đầu vào hõm vai cô:
"Không hiểu sao dạo này thị trường chứng khoán liên tục biến động, lại có vài cái hợp đồng tầm trung của công ty bị ςướק mất. Nhưng lại do những công ty có bề thế nhỏ ςướק đi, anh đoán có bã trong chuyện này"
Bội Vy nghe xong, cô lo lắng nhìn anh:
"Như vậy bọn họ đang cố tình gây chuyện với Lâm thị, tai tiếng thì không đáng kể, nhưng làm như vậy có ích gì cho họ chứ?"
Lâm An Vũ thì không lo lắng lắm, anh vuốt tóc cô, giọng bình thản:
"Anh vẫn muốn xem xem, không biết ai liều ૮ɦếƭ đang muốn thử đạn pháo của Lâm thị mà lao đầu vào nữa"
Kịch hay chắc chắn còn phía sau, hãy chờ xem!
Tại một căn nhà bỏ hoang ở ngoại thành, một người đàn ông đứng dựa vào cửa sổ, trên tay nâng ly R*ợ*u đỏ nồng đảo qua đảo lại, ánh mắt ngập tràn sự điên cuồng.
Một người phụ nữ mặc váy công sở nôn nóng đi tới đi lui, cô ta lo lắng hỏi người đàn ông:
"Anh hai, cách này của anh có dùng được không?"
Mạc Từ Hoa chậm rãi xoay người lại, nhếch khóe môi tà mị:
"Yên tâm, anh sẽ cho em một câu trả lời hài lòng"
Mạc Dung lúc này mới bớt căng thẳng, cô ta nói:
"Em tin tưởng anh, nhưng mà anh cũng nên cẩn thận. Lâm thị không phải là ngọn đèn cạn dầu, chỉ cần chúng ta để lọt một cơn gió cũng có thể khiến nó phất lên mà thiêu rụi chúng ta"
Từ sau cái ngày quyến rũ Lâm An Vũ bất thành, Mạc Dung luôn mang trong mình mối hận đối với anh. Cô ta còn nhờ tới anh hai là Mạc Từ Hoa ở bên Úc về giúp cô ta rửa hận.
Mạc Từ Hoa vẫn ung dung xoay xoay ly R*ợ*u trong tay, đôi mắt lộ ra một tia khát máu:
"Nếu kế hoạch này thất bại, chúng ta sẽ dùng tới kế hoạch B"
..................
Tập đoàn Lâm thị__
Lâm An Vũ đang ngồi trước bàn làm việc, đôi lông mày nhíu lại nhìn những con số đang nhảy nhót trên màn hình máy tính. Anh không biết đối phương có mục đích gì, nếu muốn hạ bệ Lâm thị thì con đường này quả đúng là rất liều lĩnh. Không có ai chạy đến khiêu chiến một cách ngu xuẩn như vậy.
Lúc đang tính toán, thư ký Tô mang một xấp tài liệu vào:
"Tổng giám đốc, anh xem qua đợt hàng này của phân xưởng đi. Chúng ta chuyên sản xuất các loại máy móc điện tử, nhưng lô hàng này lại sử dụng toàn các linh kiện không đủ chất lượng. Tôi có điều tra nhưng chỉ tra ra được là do nguồn hàng bị tráo ở trạm cung ứng, còn ai tráo thì không cách nào điều tra được"
Lâm An Vũ lật giở mấy trang đầu của tài liệu, xem xong lại trở nên trầm mặc. Anh ra hiệu cho thư ký Tô lui ra, còn mình thì ngồi lại mà xem xét.
Chiều về, Lâm An Vũ mở cửa bước vào nhà. Chỉ thấy một mảng tối đen, còn Bội Vy thì không thấy đâu cả. Anh bật đèn lên,
Cả đập vào mắt mình là một chiếc bánh kem màu đỏ rực rỡ hình trái tim, xinh xắn nằm ở giữa một bàn tiệc đầy đủ các món ngon. Bội Vy đứng một bên, mặt mày có hơi lem luốc cười rạng rỡ.
Cô bước tới ôm anh, nhẹ nhàng nói:
"Chúc mừng kỷ niệm một năm ngày cưới của chúng ta!"
Lâm An Vũ cứ nghĩ cô không nhớ, anh định qua chuyện này trước rồi mới đưa cô đi biển để kỷ niệm. Nhưng không ngờ cô lại mang cho mình một bất ngờ lớn như vậy, hạnh phúc đến quá đột ngột. Nhìn gương mặt lem nhem của vợ mà Lâm An Vũ cảm thấy một dòng nước ấm chảy qua tim. Anh nhẹ nhàng đặt lên trán cô một nụ hôn:
"Cảm ơn em. Chúc mừng ngày kỷ niệm của hai chúng ta"
Anh nhìn cô, cô nhìn anh, tình ý ngập tràn....
Buổi tối đang ngồi xem TV, Bội Vy chợt cảm thấy trong người nhộn nhạo khó chịu. Cô chạy vội vào nhà vệ sinh nôn thốc tháo, anh thì lo lắng không biết làm sao. Thấy cô đi ra luống cuống hỏi:
"Em có sao không? Mau thay đồ anh đưa đi bệnh viện"
Bội Vy xua xua tay:
"Không sao đâu chắc là ăn nhầm thứ gì đó nên mới bị vậy"
Anh vẫn cứ khăng khăng đòi đưa vợ đi bệnh viện, đến nơi y tá dẫn vợ vào phòng khám còn Lâm An Vũ thì ngồi hành lang đợi. Anh sốt ruột, nếu cô mà có mệnh hệ gì chắc anh không sống nổi. Chỉ vào có hai mươi phút mà anh cú ngỡ như hàng thế kỷ, trên trán đã lấm tấm mồ hôi chỉ mong cho vợ không bị gì quá nghiêm trọng.
Cuối cùng Bội Vy cũng đi ra, trên mặt là biểu cảm lạ lùng chưa từng có. Đôi mắt thẫn thờ cùng với tướng đi nặng trĩu. Lâm An Vũ thấy biểu cảm này của vợ mình thì trong lòng đánh "bụp" một tiếng. Anh vội chạy đến ôm cô vào lòng, giọng run rẩy:
"Em... yên tâm. Anh sẽ tìm bác sĩ tốt nhất thế giới đến chữa trị cho em. Cho dù có phải dùng tất cả tài sản anh cũng sẽ chữa khỏi cho em..."
"..."
Bội Vy vẫn không trả lời, trên tay là tờ giấy xét nghiệm. Lâm An Vũ định lấy xem nhưng anh không có đủ dũng khí. Anh lại nói tiếp:
"Đừng căng thẳng. Có anh ở đây rồi, cùng lắm là anh sẽ đi cùng em đến nơi...." hai chữ "chín suối" còn chưa kịp nói ra thì cô y tá đứng bên cạnh nãy giờ chịu không nổi nữa mới chen vào:
"Anh gì đó ơi, vợ anh có thai chứ không phải là mắc bệnh nan y. Anh kiềm chế lại chút"
Lâm An Vũ: "....."
Anh quay sang nhìn cô vẫn còn đang bàng hoàng, hỏi:
"Em... thật...?"
Bội Vy gật đầu. Anh cảm nhận được, cái gật đầu của cô chính là lời hứa tốt đẹp nhất trên thế giới này, cuối cùng cô cũng có con với anh. Giữa hai người rốt cuộc cũng đã hoàn mỹ rồi!
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.