Bonn nhìn nam nhân trước mặt cuối cùng cũng hiểu vì sao hắn lại ở trong này. Tên gia hỏa này tới là để bảo vệ hắn.
Trong lúc nhất thời, hắn không biết nên nói cái gì. Cho nên, kết quả là hắn chỉ có thể mở miệng nói.
“Ta nghĩ, chúng ta cần phải trở về.”
Ánh mặt trời lấp lánh trêи bầu trời, mây trắng đội cao lên phía chân trời.
Ruộng lúa mạch vàng óng trải dài không dứt, bị gió thổi liền cuồn cuộn như sóng.
Một gã binh lính vội vàng chạy qua con đường bên cạnh ruộng lúa mạch, một đường thổi lớn tiếng kèn. Tiếng kèn kia vang dội, truyền đến khắp chung quanh, từng người nghe thấy liền giật nảy mình, ào ào bỏ lại cuốc và công cụ trong tay, ôm lấy đứa nhỏ chạy vào bên trong tòa thành.
Lúc Khải nghe được tiếng kèn thì nàng đang ở bên cái bàn dài trong đại sảnh kết thúc công việc của mình. Nàng vừa mới thắt xong cái nút cuối cùng thì nghe thấy tiếng kèn dọa người kia.
Nàng ném tấm vải và kéo trong tay, vội vàng chạy đến khổng tiễn hình chữ thập thì liền nhìn thấy mọi người bên trong thành đều bắt đầu vội vàng chuyển động, binh lính thổi kèn kia cưỡi ngựa xông vào tòa thành.
Nàng liếc mắt đã nhìn thấy mái tóc vàng của người kia.
Là Anderson.
Hắn cần phải ở tòa thôn trang phía nam kia chứ. Khải trong lòng giật mình, cơ hồ trong nháy mắt nàng nghĩ đến cái kết luận mà những người khác đang nghĩ đến.
Người của Cao Lâm bảo đã tấn công tới.
Mọi người ở bên trong tòa thành loạn thành một đoàn, mọi người trong thôn lục tục lao vào trong thành, nhưng binh lính thủ vệ nhất thời kinh hoảng đã nhịn không được kéo cổng treo lên.
Khải thấy thế, vội xách váy, vội vàng xuống lầu, bắt lấy Anderson hỏi rõ tình huống.
“Người của Cao Lâm bảo xuất kϊƈɦ trước thời gian nên Muller muốn ta đến thông báo cho đại nhân!”
Anderson nói xong khiến mọi người xung quanh càng thêm kinh hoảng. Mọi người trong quảng trường đều sợ hãi, giống như ruồi bọ không đầu chạy tới chạy lui.
“Yên tĩnh! Hãy nghe ta nói! Hãy nghe ta nói —— ”
Mới đầu, Khải giương giọng hô lớn thì cơ hồ không ai nghe thấy nhưng A Lãng Đằng tới, một tay cầm cái chảo sắt, một tay cầm hòm gỗ. Hắn ném cái hòm gỗ xuống ý bảo nàng đứng lên đó.
Khải đứng lên trêи, A Lãng Đằng liền rút trường đao bên hông ra, lấy sống đao dùng sức nện vào cái chảo sắt.
Tiếng vang vĩ đại kia khiến mọi người bị dọa nhảy dựng, cũng hấp dẫn sự chú ý của họ.
Khải đứng ở trêи rương gỗ, nhìn mọi người trong quảng trường, nắm chặt hai tay, hít một hơi thật sâu, giương giọng mở miệng.
“Ta là phu nhân của Nam Tước Swartz, ta tin tưởng các ngươi đều nhận ra ta. Trượng phu của ta là Nam Tước Swartz, đây là tòa thành của hắn, các ngươi không cần sợ hãi. Tòa thành này đã xây dựng mấy trăm năm đều có thể bảo hộ lãnh địa của Swartz và nhân dân trải qua rất nhiều cuộc chiến tranh. Nó vẫn đứng vững cho đến hôm nay và cả mai sau cũng thế!”
Lời của nàng làm cho mọi người hơi chút bình tĩnh xuống, cũng làm bọn họ nhớ tới chủ nhân của nó.
“Khải phu nhân, đại nhân đâu?” Trong đó một gã binh lính cao giọng hỏi: “Chúng ta đã hai ngày không thấy hắn.”
Khải nhìn tên binh lính kia, không giấu diếm nữa, nàng gắt gao giao nắm chặt hai tay, nửa thật nửa giả mở miệng trả lời.
“Đại nhân đi ra ngoài, hắn sớm dự đoán được Cao Lâm bảo sẽ tiến đến công kϊƈɦ chúng ta nên hắn cùng Sebastian, Michael đã mang binh lính đi chuẩn bị, các ngươi hiện tại chỉ cần tỉnh táo lại, bảo vệ tốt tòa thành này, bên trong có kho thóc, có đủ lương thực và nước uống cho mọi người, cho dù là qua mùa đông này cũng không thành vấn đề.”
Lời này khiến mọi người ổn định lại.
Khải hít một hơi thật sâu, giương giọng mở miệng hạ lệnh.
“Đem gió lửa đốt lên, mở cửa thành ra để thôn dân bên ngoài tiến vào!”
Cửa treo vẫn khép chặt như cũ, Khải khẩn trương đến ngừng thở, nhưng rồi cây cầu nặng nề kia dưới cái nhìn chăm chú của mọi người liền dần dần hạ xuống, một lần nữa nối với cầu đá ở bên ngoài.
Thôn dân bên ngoài thành lục tục tiến vào. Binh lính trêи tháp cửa thành cũng châm lửa lên.
Khải hơi chút nhẹ nhàng thở ra, đi xuống khỏi hòm gỗ, quay lại giao việc cho những người vốn đã ở trong tòa thành từ trước.
“Sophia, Lysa, các ngươi y theo sổ ghi chép trước đây của chúng ta mà thẩm tra mọi người, lại an bài họ đến kho hàng và doanh trại, hầm ủ rượu. Anthony, Anderson, các ngươi đến kho vu khi phân phát vu khi cho nam nhân; Charlotte, bọn nhỏ liền nhờ ngươi chiếu cố; Anna, ta cần ngươi tập hợp toàn bộ nữ nhân làm chút đồ ăn để mọi người ăn no đã.”
Cuối cùng câu này khiến Anna sửng sốt một chút.
“Ăn cái gì? Giờ phút này sao?” Anna nhịn không được hỏi.
“Đúng vậy, chính là giờ phút này.” Khải nhìn nàng, nói: “Ăn vào rồi mới có khí lực làm việc, cũng sẽ không thấy kinh hoảng.”
Nghe vậy, mọi người lập tức phân công nhau đi làm việc.
Có chỉ thị, mọi người liền bình tĩnh lại, không kϊƈɦ động chạy ngược chạy xuôi nữa. Vị tiểu đội trưởng cùng binh lính cũng nhớ tới lời đại nhân đã giao việc mà bắt đầu làm theo.
Khải xoay người, thấy Linh.
Nữ nhân kia đang nhìn nàng, lại hỏi nàng một câu hỏi đã hỏi trước đây.
“Cho nên, ngươi muốn ở lại chỗ này?”
Khải nhìn nữ nhân đã nuôi dưỡng, bảo vệ lại dang hai tay với nàng, hít một hơi thật sâu, há mồm mở miệng.
“Đúng vậy, ta phải ở lại chỗ này.”
Linh nhìn nàng, lần này không trào phúng, không châm biếm nữa, chỉ nhàn nhạt mở miệng.
“Một khi đã như vậy, thì ngươi nên đem lá cờ của nam nhân đó lên đi.”
Khải ôm khối vải trong tay, trèo lên tháp thành chủ. Gió rất lớn, lại rất lạnh, thổi đến mức mười ngón tay của nàng đông lạnh lại.
Nàng đem lá cờ cũ tháo xuống rồi treo lá cờ mới lên. Lá cờ mới do nàng tự tay làm, theo gió bay phần phật.
Bên trêи vải đay màu trắng có một con gấu đang ngửa đầu lên trời rít gào, đằng sau đầu nó có hai cái rìu giao nhau, lúa mạch màu vàng vây quanh, là mong ước mùa màng bội thu.
Rồi sau đó có lẽ là do gió mang đến mùi vị, cũng có lẽ gió mang đến thanh âm kia. Nàng quay đầu liền thấy sau đồi núi có đại quân của địch đang đi đến. Bọn họ tựa như một đội quân của kiến, trào ra từ rừng rậm, nhưng lại tránh qua ruộng lúa mạch mà một đường thẳng tiến đến tòa thành.
Nàng có thể rõ ràng thấy kỵ sĩ dẫn đầu mặc không phải một bộ giáp tiện lợi mà là một bộ giáp lóng lánh, bao từ chân đến đầu, yên cương cũng làm bằng sắt, tạo thành một tổ hợp khôi giáp hoàn chỉnh.
Nhưng đúng lúc này nàng thấy một người xuất hiện phía trước chặn tên kia lại.
Bởi vì xảy ra đột ngột nên tên kỵ sĩ võ trang hạng nặng kia ngừng lại. Mà toàn bộ địch nhân cũng bởi vậy mà ngừng lại.
Khải không thể tin được, tuy rằng khoảng cách rất xa, nhưng lúc gió thu thổi tung mái tóc đen của người kia thì nàng đã biết đó là ai.
Là Linh.
Nàng ấy không biết từ khi nào thì đã rời khỏi tòa thành. Nhìn nữ nhân kia, Khải không thể tin được, không khỏi thấy hoảng hốt. Nàng rõ hơn ai hết rằng nếu có ai có thể hóa giải được cuộc chiến tranh này thì đó nhất định là Linh.
Vu nữ ngàn năm kia có thể dễ dàng thao túng lòng người. Trước đây Khải chưa từng nghĩ đến chuyện yêu cầu nàng ấy làm chuyện này.
Nàng đã lựa chọn, muốn ở lại, muốn ở cùng Bonn, làm phu nhân Nam Tước Swartz nên nàng không có quyền yêu cầu nàng ấy làm như thế.
Nàng cũng không nghĩ tới Linh sẽ làm như thế, không nghĩ nàng ấy sẽ vì mình mà làm nhiều đến thế.
Tâm nàng trong nháy mắt không khỏi kinh hoàng.
Nhìn thân ảnh nho nhỏ kia, hốc mắt Khải rưng rưng, mím môi, nhịn không được ôm ấp hi vọng.
Khôi giáp dưới ánh mặt trời tỏa sáng lòe lòe. Linh nhìn đại đội đang giơ cao lá cờ hình cây sồi đi đến trước mặt nàng rồi ngừng lại.
Có lẽ bởi vì nàng là nữ nhân, có lẽ là vì nàng mặc lễ phục sang quý, cũng có lẽ vì thái độ cao ngạo lạnh lùng của nàng nên người ta vừa nhìn thì biết nàng là quý tộc. Kỵ sĩ đi đầu kia dừng bước, mở ra khôi giáp bảo hộ trêи đầu nhìn nàng.
“Nữ nhân, ngươi là ai?”
“Ta là Phu Nhân của Lôi Phỉ Pháp Tháp.” Linh nhìn nam nhân kia nói: “Đặc biệc đến bái kiến Phillips đại nhân của Cao Lâm bảo.”
Tên kia sửng sốt, nhíu mày, trong lúc nhất thời không biết nên làm thế nào.
Linh nhàn nhạt mở miệng, nhắc nhở hắn: “Ngươi có thể đi thông báo cho đại nhân của ngươi.”
Nam nhân sửng sốt rồi hướng tiểu binh bên cạnh làm dấu hiệu. Tên binh lính kia xoay người chạy nhanh về phía sau, biến mất trong đoàn quân.
Không lâu sau bọn lính tách ra, một nam nhân khác cũng võ trang toàn thân, cưỡi ngựa đi đến trước mặt nàng.
Hắn không xuống ngựa, chỉ dùng hai ngón tay đẩy mặt nạ bảo hộ lên, cao cao tại thượng rũ mắt đánh giá nàng.
Nam nhân kia có đôi mắt màu xanh xám, khuôn mặt dài nghiêm khắc gầy yếu.
“Phu nhân.” Hắn hướng nàng gật đầu ý chào.
“Đại nhân.” Nàng hướng hắn hành một cái lễ chuẩn cung đình.
Rồi hắn đột nhiên mở miệng quăng ra một câu.
“Cho nên, ngươi chính là phù thủy kia.”
Một câu này khiến Linh cứng đờ, khóe mắt co lại.
Nàng không có cảm giác được yêu khí ở đây. Kết giới của Surya vẫn còn, chứng tỏ toàn bộ yêu quái đều đang ở bên ngoài kết giới. Nam nhân trước mắt là nhân loại, hắn không bị nhập thân cũng không phải yêu quái đội lốt người. Hắn thoạt nhìn không phải kẻ ngu ngốc, hiển nhiên hắn biết chút gì đó.
“Ta nghe bọn hắn nói, ngươi rất xinh đẹp.” Nam nhân kia nhìn nàng, nói: “Đáng tiếc lại là phù thủy.”
Nàng nâng khóe mắt, nhìn chằm chằm hắn, phát hiện tên này nhất định có từng gặp yêu quái. Hắn tùy rằng nhìn nàng nhưng từ đầu tới đuôi không có nhìn mắt của nàng.
Có người đã dạy hắn không thể nhìn vào mắt của nàng.
Đổi lại trước đây thì nàng căn bản sẽ không cùng loại người này lãng phí thời gian nhưng nàng cùng nam nhân kia đã hứa hẹn. Linh nhìn gã nam nhân đang ngồi trêи yên ngựa, không nói thêm gì nữa, chỉ hướng phía trước đạp một bước. Bước này khiến không khí xoay quanh nàng, chẳng những khiến con ngựa kia khẩn trương lui một bước mà cũng khiến ngựa của đám kỵ sĩ phun hơi thở, bất an xao động.
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.