Phải chăng hôm nay là ngày định mệnh nên cái gì cũng đẹp hơn so với mọi hôm. Trời đẹp hơn, thời tiết cũng dễ chịu hơn so với những ngày qua. Và đặc biệt, người con trai ấy hôm nay hình như đẹp trai hơn mọi ngày.
Nhìn thấy Tú chạy lại, cô cười tươi với Tú:
- chờ anh lâu k?
- cũng k lâu lắm ạ
- a biết là lâu mà. Đi chúng ta đến cánh đồng cỏ lau
- vâng
( truyện được viết bởi tác giả thu huong)
Tú dắt xe chở cô đến cánh đồng cỏ lau, hai người vào trong căn nhà gỗ. Tú đánh đàn còn cô ngân nga hát, hai người cứ như vậy, tựa vào nhau.
- sao a nhìn e vậy?
- a muốn sau này ngày nào e cũng hát cho a nghe.
- vâng
Cô mỉm cười tươi thơm cái "chụt" lên má Tú.
- nào ra ngắm hoàng hôn
- vâng
Tú kéo tay cô ra ngoài, cô cười tươi chạy theo sau.
- nào ngồi xuống đây
- vâng
Đây k phải lần đầu tiên cô cùng Tú ngồi ngắm hoàng hôn như thế này. Thế nhưng cô cảm thấy sao hoàng hôn hôm nay đẹp hơn mọi khi, nó có gì đó khiến lòng người vương vấn k muốn rời.
- suy nghĩ gì vậy
- e nghĩ xem bao giờ a xa e
- a nói rồi bao giờ a ૮ɦếƭ.
- sắp tới a dự tính thi trường gì
- a sẽ cố gắng thi đỗ trường kinh tế, học quản trị kinh doanh. Sau này a sẽ mở công ty riêng về thiết kế. A sẽ thiết kế cho e những bộ trang sức đẹp nhất.
- thật k
- thật
- vậy e cũng sẽ thi trường đó. Chúng ta cùng tạo dựng công ty được k?
- được chứ
Tú quay sang nhìn cô cười, như thói quen, đưa tay nhéo mũi cô. Cô nhăn mặt nhảy chồm lên định nhéo lại Tú. Tú kéo tay cô ngã đè lên người mình, đặt lên môi cô một nụ hôn. Một nụ hôn nồng nàn và ngọt ngào, ngọt đến mức k biết dùng từ gì để diễn tả độ ngọt của nó. Nụ hôn kéo dài hơn mọi lần, và cô thấy khác hơn mọi lần. Ngọt ngào, nồng nàn, và sâu.
- mình về thôi
- vâng.
Ngồi trên xe trên đường về, cô ôm lấy eo anh, vu vơ hát.
- anh yêu em nhiều như thế nào
Cô bất ngờ hỏi, Tú mỉm cười nhẹ trả lời
- anh k đo được.
- nếu em bị ai bắt nạt.
- anh sẽ luôn ở bên bảo vệ em.
- thật ạ
- là thật.
Cô cười tươi dúi đầu sau lưng Tú. Đôi tay cô đang ôm Tú, Tú cầm chặt tay cô hơn. Cứ thế, cả hai dù k nói gì với nhau, nhưng cũng đủ hiểu nhau như thế nào.
Ở phía xa, cách cô và Tú vài mét, ngược chiều với cô và Tú. 2 con người, đang ngồi trên xe ô tô, người con trai lái xe, con gái ngồi ghế phụ.
- anh, sao anh lại đưa e về đây. Anh nói đưa e đi du lịch mà
- du lịch ở đây
- em k muốn.
Người con gái nũng nịu, lay lay tay người con trai.
- yên nào, anh đang lái xe
- k a phải bị phạt
- e muốn phạt gì nào
Người con trai nhếch môi cười.
- muốn a hôn em
- quá dễ
Người con trai quay sang hôn môi người con gái, cả 2 nhắm mắt thưởng thức nụ hôn ấy. Đến lúc rời nhau, cũng là lúc người con trai bị lệch tay lái.
- anh cẩn thận,
Người con gái hét lên. Người con trai giật mình, hoảng loạn, anh ta liền ngoạch tay lái về phía bên trái.
Cô ngồi sau nhìn thấy chiếc xe ô tô cứ lao thẳng về phía cô và Tú, cô hoảng sợ hét
- cẩn thận....
Tiếng hét vừa dứt khỏi, Tú quay lại vòng tay ôm lấy cô, ghì chặt đầu cô trong ng mình.
Tiếng va chạm mạnh vang lên, tiếng phanh xe va chạm với mặt đường tạo lên tiếng kêu chói tai.
Khi thấy Tú quay người lại ôm lấy cô, cô chỉ kịp kêu lên một tiếng " Không" rồi cũng ngất lịm.
Phải nói a biết Tú ôm cô lăn bao nhiêu vòng, đến mức cô ngất đi lúc nào k biết.
Tiếng va chạm mạnh, người dân xung quanh đổ ra xem. Người con trai và con gái trong xe bước xuống, người con gái ôm mồm, tay bám chặt khuỷ tai người con trai đó nói:
- họ...họ....
- gọi cấp cứu
- v..vâng...vâng....
Người con gái run run bỏ điện thoại gọi cấp cứu. Người dân xung quanh quây lại, k ai dám làm gì, sợ mình mang vạ, liền chỉ biết đứng nhìn chờ xe cấp cứu.
- nhiều máu chảy quá. Chắc khó sống rồi
- ૮ɦếƭ rồi
- tội quá, nhìn hai đứa mặc áo đồng phục kìa
- ôi mới học sinh cấp ba...
- ......
Tiếng xì xào bàn tán k ngớt cho đến khi xe cấp cứu đến. Hai người được đưa lên xe cấp cứu, còn người con trai và con gái đó lên xe trở về.
Vừa về đến nơi, anh ta liền bỏ điện thoại ra gọi điện cho ba mình
- ba, con gây tai nạn rồi
- m đi đứng thế à? Ở đâu???
- ở ***.
- về nhà đi. Để ta sắp xếp. K được ra mặt, tránh nhiều điều
- vâng.
Tắt máy, a ta vứt điện thoại sang một bên. Ra ban công ngồi ***.
Ngay sau cuộc điện thoại của a ta. Ba a ta liền sắp xếp ngay một người lên tự thú về việc gây tai nạn. Còn a ta k làm sao cả, mọi tội lỗi do a ta gây ra đều có người chịu thay a ta.
Sau khi cô và Tú được đưa vào bệnh viện, mỗi người đều được cấp cứu ở một phòng. Ngay lập tức ba mẹ cô và Ba mẹ Tú đã có mặt.
- bọn nhỏ đi kiểu gì k biết
Mẹ cô khóc nói.
- nghe bảo chiếc xe ô tô đâm vào bọn nó là bị lệch tay lái.
Ba Tú nói.
Mẹ cô ôm mặt khóc nức nở. Sao bà k khóc được, đứa con gái duy nhất của bà đang nằm trong phòng cấp cứu, tình hình thế nào còn chưa biết.
Suốt mấy tiếng đồng hồ, cánh cửa phòng cấp cứu mở ra. Mẹ cô và mẹ Tú chạy lại phía bác sĩ,
- bác sĩ, con tôi sao rồi
- bác sĩ cháu sao rồi
- bác sĩ con tôi k sao chứ
- bác....
- đề nghĩ hai chị yên lặng cho tôi nói.
- vâng...vâng...
- cô gái thì bị thương nhẹ, có chút máu tụ trong đầu, nhưng k sao, chỉ cần dùng thuốc sẽ khỏi.
- vậy còn...
- người con trai bị thương quá nặng. Đề nghị gia đình chuẩn bị hậu sự.
Mẹ Tú còn đang cầm tay bác sĩ hỏi han, nghe bác sĩ nói liền buông cánh tay bác sĩ ra. Nước mắt rơi nhanh hơn, bà khóc nấc lên rồi ngất lịm.
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.