" Không phải ta "
" Không phải ta ɡɪếт! "
Nữ nhân kia y phục loang lỗ từng vệt m/á-u tươi, nét mặt giận dữ lẫn sợ hãi nhìn chăm chăm vào nam nhân trước mắt.
Cả người loang choạng lùi về phía sau, chầm chậm buông thanh kiếm trên tay xuống.
" Im miệng. "
Ánh mắt lạnh тһấᴜ хươпɡ тһấᴜ тủʏ. Một câu đó mang theo hận ý dày đặc .
Hắn là ai chứ?
Đường đường là Bách Lân đế quân. Thống trị một phương, phàm là kẻ sống trên lục giới. Không ai không sợ hắn.
Nam nhân lạnh nhạt, vô tình!
Nhưng lại vì một tiên tử nhỏ nhoi động lòng. Giờ đây nữ nhân hắn yêu lại đầm đìa m/á-u tươi, c/h-ết dưới kiếm nàng.
Hắn có thể không hận nàng sao?
" Đế Quân, tin ta... Xin chàng hãy tin ta... "
Mộ Bạch Luyến đường đường là Thượng Thần thiên giới. Nói về tài, nàng không thua kém bất kì nam nhân nào.
Nói về tư sắc, nàng lại nổi danh khắp Lục Giới.
Nhưng giờ đây, trong mắt hắn nàng lại bần tiện đến vậy.
" Im miệng! Bổn toạ bảo ngươi im miệng! "
Hận ý nồng đậm động lại dưới đáy mắt hắn. Khuôn mặt sắt lạnh giờ lại trở nên điên cuồng đến lạ thường.
Hắn đưa tay đến siết chặt lấy cổ nàng, lực đạo như muốn nghiền nát thành tro.
" Đế... Quân... "
Từng câu từng chữ nàng nói ra đều nặng trĩu. Hơi thở ngày càng yếu ớt. Khuôn mặt nhợt nhạt nhìn hắn.
" Cút! "
Bách Lân ném nàng xuống đất. Hắn chầm chậm ôm lấy nữ nhân đang nằm dưới mặt đất kia vào lòng.
Hắn hận nàng, muốn đem nàng đi băm ra trăm mảnh. Nhưng hắn không thể. Không thể ɡɪếт một Thượng Thần được.
Bao nhiêu oán niệm đều đem giấu xuống tận đáy lòng. Đem nữ nhân hắn yêu rời đi.
" Bách Lân, ta thật sự không ɡɪếт nàng ta. "
" Thật sự không ɡɪếт... "
Bạch Luyến không ngừng lẩm bẩm trong miệng, ánh mắt nhìn theo bóng lưng thẳng tấp lạnh lẽo kia.
Thật sự không phải nàng làm.
Nàng bị vu oan!
Nhưng như vậy đã sao? Hắn sẽ vĩnh viễn hận nàng.
Nàng đứng sững nơi đó, nhắm nghiền mắt. Ân hận vì đã không giải thích sớm hơn.
...
Không lâu sau đó, thiên ma đại chiến. Người được phái đi ɡɪếт Ma Quân, ma giới không ai khác chính là Mộ Bạch Luyến.
Nếu Bách Lân không thể trực tiếp ɡɪếт nàng, thì hắn sẽ mượn tay Ma Tộc. Khiến nàng có đi không có về.
" Bách Lân, đợi ta. Ta sẽ trở về! "
Bạch Luyến biết hắn rằng hận nàng, nhưng vẫn không thể khống chế được bản thân mà yêu hắn.
Ánh mắt quá đỗi bi thương, ngay cả tim cũng đau đớn tột độ.
Nam nhân nàng yêu, hắn không yêu nàng!
" Đừng trở về! Vĩnh viễn đừng trở về! "
Lạnh như băng.
Thanh âm bén nhọn đến chói tai, khiến nàng như c/h-ết lặng khi nghe dứt lời , nàng đã không thể khống chế được cảm xúc.
Từng giọt lệ rơi xuống.
Tí tách! Tí tách!
Nàng dứt khoát quay lưng rời đi, không muốn hắn nhìn thấy vẻ yếu đuối vô dụng này của nàng.
Mấy tháng sau, Thiên giới đại thắng. Bạch Luyến Thượng Thần từ đó bạch vô âm tính . Không còn chút tung tích nào.
Bóng dáng nàng triệt để biến mất khỏi Lục Giới.
" Đế Quân, ngài thật sự không muốn tìm Bạch Luyến Thượng Thần về sao? "
" Nếu lỡ... "
Tiên đồng kia cúi người hành lễ. Cử chỉ cung kính hỏi.
" Nàng ta sống hay c/h-ết liên quan gì đế Bổn toạ?"
Khuôn mặt không lấy chút cảm xúc nào, chỉ có đôi mắt hiện rõ vẻ chán ghét khi nhắc đến cái tên \\\\\\\' Bạch Luyến \\\\\\\' .
Nhưng bọn chúng lại không biết, Bạch Luyến Thượng Thần của bọn họ không còn nữa rồi.
Nàng đã nhập ma, trở thành Ma Quân hiện giờ của Ma Giới.
Đơn giản vì một câu nói của nam nhân kia mà thôi. Nhưng vạn năm trôi qua, nàng cũng dần dần quên đi ý định tồn tại của bản thân.
Quên đi quá khứ, quên đi hắn.
Trở thành một Ma Quân thật sự.
" Ma Quân, ma binh đã tập kết đầy đủ. Có thể tấn công Thiên giới bất cứ lúc nào! "
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.