Trời đêm tối mịt, đi ngang qua cung thất hai bên đường là từng chiếc đèn long thắp sáng, lần lượt được cung nhân đốt lên, ánh đèn mờ xua tan đi bóng đêm nặng nề bao phủ cả hoàng cung.
Hoàng đế ngồi bên ngự án ở Tuyên Thất, hai mắt nhìn chằm chằm ánh nến ở trước mặt rất lâu, bóng người như sững lại.
Cho tới giờ khắc này, hắn vẫn không thể tin được những điều mới xảy ra: Hắn đã ૮ɦếƭ sau khi bị tên Quán Hầu bắn tên, không ngờ lại khởi tử hoàn sinh, trở thành chính mình của bây giờ.
“Mình” của lúc này đây cũng vẫn là chính hắn, chỉ có điều hình như lại là “mình” vừa giống cũng vừa không.
Ngoài việc đều là Hoàng đế khai quốc của Đại Yên, “mình” của hôm nay không chỉ vươn lên làm Hoàng đế Đại Yên, nhất thống thiên hạ sớm hơn trước, hơn nữa, mọi chuyện xảy ra trong thế giới “mình” này cũng khác hẳn những thứ hắn đã từng trải qua.
Ngay trong giây phút đoạt lấy thân xác này như sét đánh, trong đầu hắn hiện ra rất nhiều ấn tượng đứt quãng liên quan đến kiếp này:
Năm nay là Thái Hòa năm thứ hai, những người từng theo hắn giành lấy thiên hạ vẫn bên mình, trở tђàภђ ђạ thần phục vụ hắn, tổ mẫu Từ phu nhân của hắn vẫn khỏe mạnh, mấy ngày qua bà đi tới Đại Minh tự, chuẩn bị sẽ có thể hồi cung, mà Tô thị, nữ nhân đã được hắn lập thành Hoàng hậu trong thế giới vốn có, nàng ta đã từng hạ độc hãm hại tổ mẫu hắn.
Hỗn loạn, hỗn loạn hết rồi. Tất cả mọi thứ ở trong thế giới này, bao gồm cả cơ thể đang ngồi trong Tuyên Thất giờ đây đều vừa quen vừa lạ.
Hắn ngồi một mình trong đó suốt hồi lâu, mãi đến khi mặt trời dần ngả bóng về Tây, Tuyên Thất dần dần được hoàng hôn bao phủ, khi bóng đêm nuốt chửng hết hoàn toàn, đêm càng lúc càng khuya, nhưng vẫn bị cảm giác kinh hãi như sóng to gió lớn bao chặt lấy, mãi đến tận khi ở bên ngoài Tuyên Thất dần vang lên tiếng bước chân từ xa đến gần, có một giọng nói của nữ tử trò chuyện cùng cung nhân, nhẹ nhàng mà trong vắt, giọng nói đó cực kì dễ nghe, chỉ một thoáng hắn đã phân biệt được, đó là Hoàng hậu mà hắn từng nhìn thấy lúc sáng, một nữ tử khác đến từ Kiều gia.
Trong thế giới trước kia của hắn, nữ tử Kiều gia chỉ để lại cho hắn một ấn tượng duy nhất, đó là dù ૮ɦếƭ rồi thi thể lạnh lẽo đó vẫn rất đẹp mà thôi, nhưng ở nơi này, nàng lại là Hoàng hậu của “chính mình”, không chỉ có thế, mình lại yêu thương duy nhất một nữ tử này thôi.
Theo tiếng bước chân của nữ tử đó càng lúc càng gần, kí ức trong cơ thể mà hắn vừa đoạt được liên quan đến nàng ta ào ào tập kích như thủy triều.
Ban ngày, “mình” và nàng vừa uyên ương cùng ngủ trong chăn gấm, hình ảnh kiều diễm đó hiện lên rõ mồn một trong đầu hắn.
Nếu nói tất cả những thứ này vốn là kí ức của “chính mình”, vậy thì trong giây phút hắn đoạt thân xác đó, lúc nàng sợ sấm sét mà vô thức lao vào long ng hắn, cảm giác thân thiết ấy đến bây giờ hắn vẫn còn nhớ được.
Hắn không hiểu, chỉ là ôm một nữ tử mà thôi tại sao lại có cảm giác khác thường như thế được. Nhưng chẳng biết vì sao, giờ khắc đó, theo tiếng bước chân của nàng ấy lại gần, hắn bỗng thấy căng thẳng.
Đã lâu rồi hắn chưa từng trải qua cảm giác lo lắng. Đột nhiên nhịp tim tăng lên không kìm được, điều này khiến hắn cảm thấy rất không khỏe.
Nàng là người có quan hệ thân thiết nhất với “mình”, nếu có người nhận ra hắn có gì khác lạ, thế thì chắc chắn người đó phải là nàng, nhất định đó cũng là nguyên nhân khiến hắn hồi hộp khi đối mặt với nàng, trong lòng Hoàng đế nhủ.
Hoàng đế âm thầm hít một hơi, cố gắng thả lỏng cơ thể như cứng đờ của hắn.
Hình như con mèo bị ma quỷ ám rồi, quấn quýt trước mặt Tiểu Kiều suốt buổi tối, lúc đưa nó về Gia Đức cung nó lại chạy trốn về, cung nhân không thể nào cản được, càng không bắt được nó. Cuối cùng lần này nó lại xông tới bám Tiểu Kiều không tha, cọ cọ bên chân rồi ngửa đầu lên nhìn nàng, meo meo không dứt.
Mèo con vẫn luôn rất thờ ơ, nuôi nó đã nhiều năm như vậy, chuyện giống như đêm nay là lần đầu tiên mà Tiểu Kiều gặp phải. Để lại nó thì sợ Ngụy Thiệu bị dị ứng, đưa nó đi thì không biết tại sao khi đối diện với đôi mắt to tròn mong ngóng nhìn mình, nghe nó *** bên chân như lên tiếng cầu xin, lòng nàng lại mềm nhũn cả ra, ôm lấy nó đưa đến một căn phòng khác trong điện, bảo cung nhân tới giữ. Sau khi thả nó xuống, nàng ngồi xổm vuốt ve dụ dỗ nó: “Thái Hoàng thái hậu vẫn chưa về, mày thấy cung Gia Đức hiu quạnh quá nên không muốn về đúng không, đêm nay ngủ ở đây nhé, nhưng mà không được chạy loạn quấy phá nữa, ta tức giận rồi, biết không?”
Ngụy Thiệu buồn bực đến muốn điên, hận không thể lao tới đập đầu luôn mới phải. Nhưng mà ђàภђ ђạ một ngày đêm như thế, rốt cuộc hắn cũng hiểu rõ ràng, có lẽ tạm thời mình khó mà thoát khỏi thảm cảnh bị vây khốn trong con mèo này đây.
Không có ai biết được chuyện xảy ra với hắn, Tiểu Kiều cũng không biết. Hắn muốn lăn lộn nữa nhưng nhỡ lại bị bắt nhốt không thể tiếp cận được với nàng thì càng thảm.
Con ma ૮ɦếƭ sớm đời trước đã đoạt được người hắn, cái khác thì không sao, điều hắn sợ nhất là Tiểu Kiều của hắn bị tên kia chiếm tiện nghi.
Mặc dù cũng là cơ thể của chính mình, tính ra thì tên Hoàng đế đoạt xác hắn cũng không phải người ngoài, nhưng Hoàng hậu mỹ nhân của hắn chỉ thuộc về mình hắn, dù là mình kiếp trước cũng không được.
Ngụy Thiệu biết tạm thời mình chỉ có thể tiếp nhận hiện thực đó.
Việc cấp bách đầu tiên mà hắn phải làm là giành được lòng thương cảm của Hoàng hậu mỹ nhân, nghĩ biện pháp để được ở lại tẩm cung này, như vậy mới có thể nắm được cơ hội đề phòng con ma đen đủi Hoàng đế kia có mưu đồ bất chính gì đó với Hoàng hậu.
“Meo.”
Hắn uất ức kêu một tiếng, nhân tiện lè lưỡi ra liếm liếm lòng bàn tay của nàng.
Lưỡi mèo vừa ướt lại vừa nóng, còn mềm mại và gai gai, không ngờ bị nó liếm lên lòng bàn tay lại thấy tê tê ngưa ngứa.
Tiểu Kiều mỉm cười vội rụt về, lật tay lại vuốt ve đầu của nó, lúc đó mới đứng lên.
Tiểu Kiều cho cung nhân đứng đợi ở bên ngoài rồi mới vào Tuyên Thất.
Hoàng đế cúi đầu sau ngự án, lật tấu chương trong tay.
Tiểu Kiều đi tới chỗ hắn cười nói: “Chuyện hôm nay vẫn chưa xong nữa sao, thiếp thấy chàng mãi còn chưa về điện. Giờ cũng không còn sớm, phu quân cũng mệt mỏi lắm rồi, nếu không phải việc quan trọng thì nghỉ ngơi trước đã, còn lại thì cứ để mai xem.”
Nàng đến bên cạnh lấy quyển sổ con trong tay hắn, sắp xếp lại chồng sổ con được đặt trên ngự án, sau đó cười tủm tỉm nhìn mình.
Hoàng đế kinh ngạc, lại cảm thấy có phần không thoải mái.
Trong kiếp trước của hắn, không có bất kì nữ tử nào dám giật đồ trong tay hắn như vậy, huống hồ lại còn là tấu chương.
Càng không có nữ tử nào dám gọi hắn là “phu quân” như thế, ở trước mặt hắn lại hành động có chút tùy ý nghịch ngợm như thế này, mỗi động tác lại ẩn chứa cảm giác rất thân mật tự nhiên.
Mặc dù hắn từng lấy Đại Kiều từ rất sớm, nàng cũng chỉ gọi hắn cung kính bằng danh xưng “Quân Hầu.”
Nàng tới gần đây, trong hơi thở của Hoàng đế bỗng lại có thêm một mùi hương nhè nhẹ.
Hắn vô thức nín thở để lấy lại bình tĩnh, hàm hồ đáp: “Trẫm cũng đang định về” rồi đứng lên, nhấc chân đi ra bên ngoài.
Trong tẩm điện, nến cao chiếu sáng. Cung nhân hầu hạ Đế Hậu đi ngủ.
Tiểu Kiều nằm trên Vân chẩm, tóc mây buông xõa, nửa che bờ vai và cánh tay ngọc ngà.
Đi tới long sàng trong tẩm điện, tầm mắt Hoàng đế hầu như chưa từng dừng lại ở trên người Hoàng hậu, có vẻ như cố sức tránh né để không nhìn tới nàng.
“Phu quân.”
Nàng thấp giọng gọi hắn.
“Trẫm mệt rồi.” Hoàng đế nhắm mắt đáp, trong đầu lại hiện ra tình cảm “mình” chưa hết thòm thèm lúc sáng, hẹn hò nàng tối nay, yết hầu *** bất giác lại đờ ra.
Nàng thoáng trầm mặc.
Một lát sau, rốt cuộc Hoàng đế cũng không nhịn được mở mắt ra, thấy hàng mi dài của nàng hơi rũ xuống, ánh mắt dừng lại trên mặt mình như có vẻ suy tư, nhịp tim vô thức lại tăng nhanh.
“Sao Hoàng hậu còn chưa ngủ?”
Giọng của hắn có phần khô khốc.
Tiểu Kiều nở nụ cười: “Phu quân hiểu lầm rồi.” Nàng dịu dàng nói: “Vừa rồi thiếp đang định nói, hình như chàng có điều tâm sự. Nhưng mà dù là gì đi nữa, nếu phu quân đồng ý có thể nói với thiếp mà.”
Hoàng đế từ từ thở dài một hơi, đáp: “Trẫm không có tâm sự gì cả. Sớm ngủ thôi.”
“Được, thiếp nghe phu quân.”
Tiểu Kiều tươi cười với hắn rồi ngủ thật, ngoan ngoãn nhắm chặt hai mắt.
Hoàng đế nhìn theo chiếc bóng của hàng mi rũ xuống, trong lúc thất thần lại thấy nàng mở mắt ra nhìn mình, nhất thời không sao né tránh kịp, thế là bốn con mắt nhìn nhau.
“Phu quân à, bình thường chàng vẫn gọi thiếp là Man Man mà, hôm nay chàng sao vậy?” Nàng nhẹ nhàng hỏi hắn, nét mặt như có phần oan ức.
Hoàng đế chần chờ nhất thời không biết phải đáp lại làm sao, nàng lại cười nói: “Được rồi, phu quân gọi thiếp như thế nào cũng được, Man Man đều thích.”
Nụ cười này, đôi mắt trong veo xinh xắn, khuôn mặt như hoa cỏ mùa xuân vừa nở rộ, yêu kiều mê hoặc trăm ngàn lần, tim hoàng đế càng rầm rầm như sấm, ngơ ngác nhìn nàng không rời mắt.
“Mai phu quân còn phải lên triều sớm, chàng nghỉ ngơi đi.”
Tiểu Kiều nở nụ cười xinh đẹp, lần thứ hai nhắm mắt.
Một lúc lâu, rốt cuộc Hoàng đế cũng dời ánh mắt vẫn nhìn nàng chăm chú, chậm rãi nhắm mắt theo.
Man Man, Man Man, trong Sơn Hải kinh chim liền cánh, thiếu mất một con chẳng thể bay.
Trong lòng hắn nhẩm đi nhẩm lại nhũ danh của nàng đến mấy lần, đột nhiên lại thấy thật đáng yêu.
Đêm về khuya, Ngụy Thiệu còn ngồi xổm một góc trong tẩm điện, giấu mình giữa rèm che, dựng thẳng lỗ tai trợn tròn đôi mắt nhìn chằm chằm sang hướng long sàng.
Từ khi trở thành mèo, Ngụy Thiệu cảm thấy thính lực của mình còn tinh tường hơn trước, nhìn trong đêm cũng vậy. Trên long sàng có bất kì động tĩnh nào cũng không thoát khỏi cặp mắt và đôi tai của hắn.
Chỉ cần có cái gì không ổn, hắn sẽ chuẩn bị lao ra ngay phá hoại.
Tiểu Kiều ngây ngốc của hắn lại chẳng hay biết gì, cũng may tên kia còn tự biết thân phận, có lẽ chưa định ra tay với Hoàng hậu của hắn.
Thân là Hoàng đế, bất ngờ hắn lại bị chính mình từ kiếp trước ςướק mất đi thân xác, giờ lại biến thành con mèo nghe lỏm ở chân tường.
Biết bao tức giận, quá sức bi ai.
Ngụy Thiệu cứ nhìn chằm chằm đến bình minh. Một đêm vô sự, rốt cuộc hắn cũng mơ màng ngủ thiếp đi, đột nhiên một đại thần giáp vàng bước trên mây mà đến, dừng lại trước mặt hắn rồi gọi: “Bệ hạ, bệ hạ, tỉnh lại đi, tỉnh lại đi.”
Ngụy Thiệu mở mắt ra, thấy đối phương thân cao chín trượng, đầu đội mũ cánh phượng, chân bước trên mây, mình mang giáp vàng, khuyên mũi sư tử, nhìn có hơi quen mặt như thể đã từng thấy ở đâu, hắn hỏi: “Ngươi là ai?”
Người đến hạ mây xuống, kính cẩn nói: “Ta là Kim Giáp thần dưới trước của thần điện Tây Vương Kim Mẫu, phụng chỉ Vương Mẫu tới gặp bệ hạ.”
Ngụy Thiệu sững sờ, đánh giá đối phương một lúc rồi cũng hơi ngờ ngợ, thần điện Vương Mẫu trong đại điện Ngư Dương hình như cũng có một vị Kim Giáp thần như thế, hắn vội hỏi: “Ngươi tới thật đúng lúc, trẫm bị người ta đoạt xác, rơi vào thân xác mèo, ngươi nhanh giúp trẫm quay về lại nguyên thân, chờ trẫm trở lại nhất định sẽ tu bổ điện Vương Mẫu, tạc cung vàng điện ngọc ngày ngày thờ phụng.”
Kim Giáp thần cười nói: “Bệ hạ, ta không dám giấu giếm, người gặp tai nạn này là do Vương Mẫu định ra.”
Ngụy Thiệu sửng sốt nhảy bật lên, hơn một trượng ba thước: “Trẫm là chân mệnh thiên tử mà Vương Mẫu dám nghịch thiên như vậy, trẫm có đắc tội với bà khi nào chứ?”
Kim Giáp thần hoảng hốt vội nói: “Bệ hạ bớt giận, bệ hạ có điều không biết, trước kia đúng là ngài từng mạo phạm Vương Mẫu.”
Ngụy Thiệu tức tối: “Ta mạo phạm đại điện hương khói của bà ấy hay sao, lúc trước tổ mẫu ta quyên tiền quyên bạc mới có thể sửa sang một nơi cho bà ấy ngày ngày hưởng khói lửa nhân gian, sao bà ấy lại hại ta như vậy?”
Kim Giáp thần nói tiếp: “Bệ hạ đã quên bức tranh vẽ tượng vàng Vương Mẫu trong đại điện là do ai phá hủy rồi sao?”
Lúc này Ngụy Thiệu mới nhớ ra chuyện cũ năm xưa.
Năm đó tên Cao Bột Hải vẽ Vương Mẫu lên tường, thu hút vô số người từ bốn phương tám hướng tới chiêm ngưỡng, mỗi khi có người đề cập tới bức tranh, nói đến Cao Bột Hải khó tránh lại nói sang Tiểu Kiều, mấy tên tò mò còn viết ra một sự tích phong hoa giữa tài tử giai nhân, sau đó lan đến tai Ngụy Thiệu, lúc ghen tuông quá độ hắn đã không nhịn được, trong một đêm mây đen gió lớn, hắn sai người tới xóa câu đề do Tiểu Kiều viết, nhưng không ngờ lại tổn hại đến tượng thần Vương Mẫu, thà làm hoặc là không, Ngụy Thiệu lấy cớ sửa điện để phá bức tranh vẽ trên tường đó, lúc này mới hết hờn dỗi được.
Chuyện này đã qua được mấy năm, hắn cũng không còn nhớ được chút gì.
Thế là ngơ ngẩn.
“Chắc bệ hạ có chỗ không biết, Vương Mẫu rất thích bức tranh này. Một ngày trên trời bằng một năm dưới đất, bà ngao du tứ hải, tới Bồng Lai tiên sơn chơi ba ngày, khi về mới biết tượng thần đã bị bệ hạ phá hủy, Vương Mẫu tức giận ngài bất kính, cho gọi âm quân tới phủ, bà còn biết kiếp trước bệ hạ từng sát nghiệp quá nặng, mặc dù mệnh trời ngài sẽ lên làm vua, nhưng kiếp này vẫn còn một kiếp số nữa, vì thế bà mới trừng phạt bệ hạ.”
Ngụy Thiệu đưa đám kéo lấy Kim Giáp đại thần: “Tên kia tạo nghiệp kiếp trước mà, liên quan gì tới ta mà lại tính ở trên đầu ta chứ?”
“Hắn cũng là ngài, ngài chính là hắn, sao tránh khỏi liên quan.”
“Trẫm làm cho Vương Mẫu một cái tượng vàng còn không được nữa sao, ngươi nói thử trẫm nghe, rốt cuộc phải làm thế nào mới vượt qua khổ cảnh.”
“Để linh hồn kiếp trước của bệ hạ tẩy trừ lệ khí, khốn cảnh hôm nay sẽ tự giải thoát thôi.”
Ánh mặt trời ló rạng, Kim Giáp thần cũng dần ẩn thân.
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.