Ngụy Thiệu dẫn theo bốn trăm ngàn binh mã.
Phòng tuyến ở biên cương từ Tây sang Đông kéo dài dằng dặc đến mấy ngàn cây số, quân trấn san sát, bày bố đến gần mười vạn binh mã.
Quân phiệt của triều Hán thì chia cắt, lại chiến loạn không ngừng, cách một con sông Tang Kiền, hai bên Nam Bắc là người Hán và dị tộc Hung Nô. Tuy nhiên đây cũng là thời đại hoàng kim cường thịnh nhất từ trăm năm đến giờ.
Hiện nay Đại Đan Vu Y Tà Mạc đã già rồi, mấy nhi tử vẫn tranh giành lẫn nhau, sóng ngầm cuồn cuộn, thậm chí, móng ngựa của thiết kỵ Ngụy gia từng giẫm đạp lên thảo nguyên Vương đình, thế nhưng trong lòng Ngụy Thiệu lại hết sức rõ ràng, thời gian mà dị tộc Đại Đan Vu phương Bắc quật khởi cùng tổ phụ của mình, cũng là một trong những thống lĩnh quân sự kiệt xuất nhất đếm trên đầu ngón tay mà trong đời hắn gặp.
Dưới mấy chục năm thống trị của Đại Đan Vu, nhân khẩu của Hung Nô tăng vọt, từ kỵ binh chưa đến mười vạn trong thời Tổ phụ của Ngụy Thiệu đã mở rộng đến ba trăm ngàn ngày hôm nay.
Chiến mã lại vô cùng quý giá.
Xét theo một khía cạnh nào đó, một chiến mã giá trị còn tốt hơn nhiều một binh sĩ.
Từ khi xuôi nam bị Ngụy gia áp chế mười năm nay, tộc Hung Nô dưới sự thống lĩnh của Đại Đan Vu đã chiếm được Đông Hồ, Uế Mạch, Túc Thận, và hơn mười chính quyền Lâu Lan ở phía Tây, khống chế được phần lớn Tây Vực, phía Bắc còn chinh phục được Khuất Xạ, Cách Côn, Lương Lê, có số dân ngang ngửa với một nước.
Mặc dù đã mạnh mẽ như ngày hôm nay, Ngụy Thiệu không thể không thừa nhận, tộc Hung Nô và Đại Đan Vu già yếu tuyệt đối không phải là kẻ địch mà mình có thể khinh nhờn được.
Vì thế U Châu nhất định không thể có sai sót.
Hắn để lại bộ phận binh mã này là để bảo vệ một nhánh trường thành ở biên giới phương Bắc, cũng chính là bảo đảm cho cơ nghiệp U Châu của hắn ở phía sau.
Dù khi đó có xảy ra chuyện gì, nhất định không được điều động nó.
Giờ Mão ngày mai, sau khi tế cờ xong, hắn thống lĩnh ba trăm ngàn binh mã xuôi nam, cùng với một nhóm binh lực tiên phong, quyết đấu một trận đại chiến sinh tử với năm mươi vạn đại quân của Hạnh Tốn ở Bắc ngạn Hoàng Hà.
Trong lòng Ngụy Thiệu hiểu rất rõ, đây không phải là trận chiến dễ dàng.
Hạnh Tốn bảo thủ và tự đại, nhưng thực lực của hắn lại không thể khinh thường, khí thế từ trận năm ngoái đánh bại Viên Giả, lần này lên phía Bắc nhất định sẽ rất hung hăng.
Nhưng hắn lại không thấy sợ hãi một chút nào.
Trái lại, từ khi biết được Hạnh Tốn xưng đế và muốn phát binh lên phía Bắc để chinh phạt mình, dòng máu nóng trong cơ thể hắn lại chuyển động cực nhanh, thậm chí là nhiệt huyết sôi trào.
Hắn cảm nhận được, chiến tranh mang tới một cảm giác H**g phấn trước nay chưa từng có.
Khác hẳn với những lần chiến sự to nhỏ của nhiều năm về trước.
Đây là lần đầu tiên xảy ra một trận tỷ thí với đối thủ mạnh mẽ nhất Trung Nguyên.
Mây gió vũ vần, rầm trời quát tháo, thành tựu của Nghiêu Thuấn vẫn sừng sững lớn lao, đại thế Cửu Châu sẽ bắt đầu bước sang trang sử mới.
Kết hoạch đã sắp xếp xong xuôi, chỉ chờ sáng mai tế cờ rồi xuất phát.
Đám người Công Tôn Dương, Vệ Quyền bây giờ vẫn còn ở trong phòng nghị sự, họ sốt sắng đối chiếu lại danh mục vận chuyển lương thảo, khẩu lệnh khải lễ, và những thứ vụn vặt khác, không để xảy ra sai sót dù chỉ là nhỏ nhất.
Trời sắp tối, Ngụy Thiệu cũng trở về.
Mấy ngày nay phải chuẩn bị chiến sự, sắp tới xuất binh, sự H**g phấn chiếm trọn đầu óc hắn, nhưng đến khi nghĩ tới tiểu nữ nhân đang mang thai đứa nhỏ, trong lòng hắn lại nảy sinh một cảm giác thương tiếc xót xa và không nỡ.
Hắn đi vào Xạ Dương cư, ngước mắt nhìn ánh đèn mờ nhạt lóe ra bên khung cửa, bước chân ngừng lại một chút.
Trong nửa tháng này, dù hắn có về muộn bao nhiêu, ánh đèn ở đây vẫn luôn thắp sáng chờ đợi hắn.
Hắn cất bước nhanh chân đến dưới bậc cấp, ra hiệu cho nhóm vú già đang định chào đón mình ngậm miệng, nhảy vài bước lên trên bậc thang rồi nhẹ nhàng đẩy cánh cửa khép hờ.
Khẽ bước qua tấm bình phong, nhưng nàng ấy lại không nằm trên giường mà đưa lưng về phía hắn, ngồi trước bàn trang điểm. Trên mặt bàn là thùng thư đang mở.
Nàng cúi đầu hình như đang đọc thư.
Nghe thấy tiếng bước chân hắn vào, nàng đặt thư xuống rồi nhét vào phía dưới hộp trang điểm.
Ngụy Thiệu đi tới phía sau nàng, hắn ngồi quỳ chân ôm lấy hông nàng từ phía sau, bàn tay dán lên phần bụng hơi nhô ra, hắn hỏi: “Ai gởi thư thế?”
Tiểu Kiều quay mặt sang, đối diện với ánh mắt của hắn, mỉm cười nói: “Là a tỷ của thiếp ở Linh Bích. Giả tướng quân vừa mới đưa thư tới”.
Ánh mắt của Ngụy Thiệu khẽ động.
Chỉ ồ một tiếng mà không hỏi gì thêm.
Mấy ngày trước Dương Tín cũng gửi thư, mấy trinh thám nằm vùng cũng có báo tin về, Lưu Diễm đi tới Linh Bích lần nữa, muốn gặp gỡ Bỉ Trệ.
Kết quả thế nào thì chưa biết, họ chỉ thấy Bỉ Trệ đích thân tiễn Lưu Diễm ra khỏi Linh Bích.
Có thể đi tới tận ba lần cũng đủ thấy thành tâm.
Dù không xao động cũng khó mà nói được.
“Hôm nay Man Man có mệt không?”
Mặt của hắn nhích gần, hít một hơi thật sâu mùi thơm trên tóc nàng, sóng mũi lướt qua vành tai mềm mại như ngọc bạch, dịu dàng hỏi.
Tiểu Kiều đưa mắt nhìn hắn.
Lưu Diễm đột nhiên xuất hiện càng khiến tình hình Từ Châu thêm rối loạn.
Nếu Dương Tín quy phục Ngụy Thiệu, Tiểu Kiều không tin Ngụy Thiệu không biết chuyện lần này.
Nhưng ở trước mặt nàng hắn vẫn không nhắc tới một lời, giống như không có chuyện gì xảy ra.
Tiểu Kiều tựa vào lòng của hắn.
“Phu quân có nhớ Lang Gia công tử Lưu Diễm không?” Nàng bất ngờ hỏi.
Vành tai và tóc mai của hai người chạm khẽ, bàn tay Ngụy Thiệu cũng đi lên len vào vạt áo của nàng, ngón tay lướt qua áo lót.
Nghe vậy hắn mới hơi dừng lại, sau đó lại tiếp tục đẩy mấy lớp vải vóc mỏng tanh trên người nàng, lòng bàn tay chai sạn dán lên đôi quả đào non mềm vì mang thai mà trở nên đầy đặn.
“Nhắc tới hắn làm gì?”
Ngụy Thiệu nhẹ nhàng xoa, cảm nhận sự mềm mại của chúng ở trong tay của mình.
Giọng điệu vẫn thờ ơ như cũ.
Tiểu Kiều kéo cái tay trong vạt áo mình ra, ngồi dậy khỏi long ng của hắn xoay người quỳ chân lại, đối mặt cùng nhau.
“Phu quân không hỏi a tỷ của thiếp viết gì trong thư, nhưng thiếp lại muốn nói”.
Ánh mắt hắn rơi xuống trên mặt nàng.
“A tỷ nói, Lang Gia Vương ba lần tới gặp Bỉ Trệ mong huynh ấy góp sức cho hắn, nhưng từ đầu tới cuối Bỉ Trệ không hề đồng ý. A tỷ còn nói, Bỉ Trệ biết tin Dương Tín lui binh là xuất phát từ tâm ý của Yên hầu, hiểu lầm đã được hóa giải, huynh ấy không muốn nảy sinh những thị phi khác nữa”.
“Thiếp biết Bỉ Trệ là người thế nào mà, rất biết giữ lời hứa. Hắn như vậy, phu quân có yên tâm không?”
Tiểu Kiều nói thẳng mà không hề che giấu.
Ngụy Thiệu chăm chú nhìn vào đôi mắt nàng.
“Ta không thích Lưu Diễm”.
Một lát sau, hẵn bỗng nhiên nói vậy.
Chẳng liên quan gì tới những điều mà Tiểu Kiều vừa nói.
“Man Man, hắn là vị hôn phu trước kia của nàng, ta biết nàng và hắn từng tâm đầu ý hợp. Bây giờ hắn hành động như thế cũng có nghĩa là muốn tranh thiên hạ. Nếu sau này hắn rơi vào tay ta, chắc chắn ta sẽ không nể tình”.
“Nàng đừng trách ta”.
Từng chữ hắn nói rất nặng nề.
Tiểu Kiều run lên.
Đã rất lâu rồi nàng chưa từng nghĩ tới Lưu Diễm đó.
Thế nhưng ngay giờ khắc này đây, kí ức cuối cùng trong giấc mơ kiếp trước, và cả tình cảnh hai năm trước khi nàng được gả cho Ngụy Thiệu, ngày hôm sau tân hôn bị hắn đuổi về Ngư Dương, trên đường đi còn bị người kia ςướק bỗng lại tái hiện ra.
Lúc đó khi nàng khéo léo từ chối hắn, ánh mắt kì lạ mà hắn nhìn chằm chằm vào nàng đến bây giờ Tiểu Kiều còn nhớ kĩ, kí ức mãi chưa phai.
Nàng trầm mặc.
“Trong thư a tỷ nàng viết có nói tới chuyện khác liên quan tới Lưu Diễm không?”
Bỗng Ngụy Thiệu lại hỏi, giọng điệu nghe như hờ hững.
Tiểu Kiều hơi chần chờ, nàng đang định lắc đầu, Ngụy Thiệu lại nghiêng người tới trước, bàn tay đưa tới lá thư bằng lụa trắng nàng nhét xuống dưới hộp trang điểm.
Tiểu Kiều không nghĩ hắn sẽ lấy thư ngay trước mặt của mình.
Lòng hơi thảng thốt.
Thấy tay hắn đã chạm tới bức thư, theo bản năng nàng đưa tay đặt lên trên tay hắn.
Ngụy Thiệu ngước mắt nhìn nàng chăm chú.
Tiểu Kiều giật mình nhận ra không thích hợp.
Trong thư Đại Kiều có nhắc tới Lưu Diễm, và trực giác của Tiểu Kiều lại không muốn Ngụy Thiệu nhìn thấy nó.
Tuy nhiên, đại chiến sắp xảy ra, nàng cũng không muốn khiến cho Ngụy Thiệu nảy sinh nghi ngờ không cần thiết.
Nếu mình ngăn cản chỉ sợ là lại phản tác dụng.
Nàng bèn buông tay, nói tiếp: “Nếu chàng muốn xem thì cứ xem cũng được”.
Ngụy Thiệu và nàng cùng nhìn nhau một lúc, ngón tay cầm lấy bức lụa trắng từ từ buông lỏng, hắn ngồi ngay ngắn lại lần nữa.
“Ta muốn nàng nói cho ta nghe”.
Giọng nói ngập tràn vẻ ra lệnh.
Tiểu Kiều thầm thở dài.
“A tỷ có nhắc tới một đoạn. Nói là hắn đã bỏ được chuyện lúc xưa, còn chúc thiếp vui vẻ”.
“Như thế không phải là tốt lắm sao?”
Nàng ung dung nói tiếp.
Vẻ mặt Ngụy Thiệu như đông lạnh, một lát sau hắn cũng không nói gì, bỗng nhiên lại khẽ mỉm cười gật đầu nói: “Phải, rất tốt”.
Nói xong hắn giang hai tay ra.
Tiểu Kiều nhào vào lòng của hắn.
Ngụy Thiệu cúi đầu hôn lên đôi bờ môi mềm mịn thơm hương của Tiểu Kiều, bỗng lại nhớ tới lời đồn đại lan truyền ở phía Nam Hoàng Hà liên quan tới chuyện Hạnh Tốn lớn tiếng muốn bắt sống được hắn, đoạt Tiểu Kiều thu vào Liên Hoa Thai.
Mặc dù hắn biết chẳng qua là phô trương thanh thế, muốn đánh vào tâm lý trước trận chiến mà thôi, ý định muốn quấy nhiễu lòng mình.
Nhưng trong đáy lòng hắn vẫn tức giận mơ hồ.
Quấn quýt lấy bờ môi nàng, càng lúc càng mạnh hơn.
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.