- Tin anh, đừng sợ.
Thục Quyên cũng còn chưa hiểu rõ ý nghĩa của câu nói đó là gì thì lại bị Bảo nam nắm chặt tay kéo chạy thật nhanh. Tới khi cô hiểu đuợc chuyện gì thì cô đã thấy Bảo nam và mình đang lao qua từ nóc sân thuợng này sang nóc sân thuơng khác. Giữa hai toà nhà cách nhau một con đuờng tầm hai sãi tay. Cả hai rơi xuống sân thuợng bên kia một cách an toàn, nhưng do bất ngờ nên Thục Quyên ngã xuống, đầu gối chạm xuống nền gạch đâu điếng.
- Em không sao chứ? - Bảo nam lo lắng hỏi.
Dù đau đến nỗi tê dại nhưng Thục Quyên hiểu rõ hoàn cảnh nguy hiểm của họ lúc này, cô cắn chặt răng lắc đầu. Bảo Nam lại lập tức kéo cô đứng phắt dậy chạy tiếp, phía sau họ vang lên tiếng S***g.
Lần nữa họ phải nhảy xuống từ nóc nhà này đến nóc nhà khác. Nhưng nóc nhà lần này thấp hơn. Bảo nam ôm lấy cô, một tay cậu ôm đầu, một tay ôm quanh nguời cô. Kéo cô cùng nhảy xuống bên duới, chân hai nguời vừa chạm đất thì liền ngã xoay mấy vòng.
Mặc dù có choáng voáng đầu óc một chút, nhưng Thục Quyên lại không bị trấn thuơng gì.
Cả hai xoay mấy vòng, Bảo Nam mới thả cô ra rồi nằm Thở ***. Thục Quyên nhìn thấy một vệt uớt đẫm trên áo sơ mi đen của Bảo Nam ngay phần vết thuơng lần trúơc, cô hiểu ngay là vết thuơng của cậu bị động đến nên rách ra và chảy máu.
Nhìn sắc mặt tái nhợt chịu đựng đau đớn của Bảo Nam, Thục Quyên xúc động vô cùng, cô lo lắng hỏi:
- Anh không sao chứ? Vết thuơng của anh….
Bảo Nam không trả lời, cậu đưa tay giữ lấy vết thuơng cắn răng dùng sức ngồi dậy kéo Thục Quyên đi khỏi nơi nguy hiểm này. Cả hai xuống bên duới, nhìn thấy một chiếc đậu truớc mặt.
Bảo Nam *** khoát ra quấn quanh tay cậu rồi dùng lực đầm thật mạnh vỡ tan tấm kình ở cửa xe. Cuối cùng hai nguời cũng đánh cắp đuợc một chiếc xe.
- Lái xe đi - Bảo Nam nhìn Thục Quyên giục.
Cô gật đầu rồi đi vào ghế lái ngồi, Bảo Nam cũng nhanh chóng đi vào theo. Chiếc xe nhanh chóng lăn bánh đưa họ thoát khỏi nơi nguy hiểm này.
Bảo Nam vừa lên xe thì liền nhắm mắt lại, nỗi đau đớn hiện rõ trên nét mặt của cậu khiến trái tim của thục Quyên không bị ai đâm mà cũng chảy máu, đau đớn khôn nguôi.
Khi họ vào đến thành phố an toàn thì Bảo Nam đã lịm đi lúc nào không hay, mặt cậu đỗ đầy mồ hôi và cả nguời phát sốt. Thục Quyên hoảng sợ vô cùng vừa muốn đưa Bảo nam đi bệnh viện lại vừa sợ lỡ như cậu bị bắt thì sao? Cuối cùng cô quyết định đưa cậu trở về nhà mình.
Lúc này, Thục Quyên cảm thấy may mắn là lúc đó cô không từ chối yêu cầu mua riêng cho cô một căn hộ của ba cô. Nếu không giờ đây cô cũng không biết nên đưa Bảo Nam đi đâu.
Nhưng làm sao có thể đưa Bảo Nam vào chung cư của cô mà không bị nghi ngờ.
Thục Quyên bèn giũ sạch vết mãnh kính trên áo, khoát vào cho Bảo Nam, cài nút áo lại. Thật may là Bảo Nam mặc áo màu đen nên vết máu trên áo nhìn vào tựa như một vết nuớc bẩn dây lên áo.
Đột nhiên Thục Quyên trùng dạ, cô giật tay ra khỏi nguời Bảo Nam, đưa mắt nhìn cậu không chớp Trong tíc tắc, cô hiểu đuợc Bảo Nam đang làm gì. Cậu đang làm sát thủ, vì thế mới đi Gi*t nguời và bị cảnh sát truy đuổi, vì thế mới không đi bệnh viện đuợc. Vì thế cậu luôn luôn mặc đồ đen, bởi vì sẽ không nhìn đuợc máu và làm cho nguời truy đuổi không biết mình có bị thuơng hay không, dễ dàng thay đổi quần áo lẩn trốn.
Bảo nam trông như nguời say ruợu đuợc Thục Quyên dìu lên nhà, bảo vệ nhìn Thục Quyên nháy mắt cuời hóm hỉnh khuyến cô xấu hổ đỏ bừng cả mặt.
vất vả lắm Thục Quyên mới đưa đuợc Bảo nam về đến nhà cô, cô không dám để ai giúp đỡ vì sợ họ đến gần sẽ nhận ra đuợc mùi máu của Bảo nam. Vào đến nhà, cô nhẹ nhàng đặt Bảo Nam trên giuờng, sau đó *** cậu ra, vội vã đi lấy dũng cụ lần truớc mình mua, lần nữa khâu lại vết thuơng đã bị rách cho Bảo Nam, lần này cô làm nhanh hơn và tốt hơn.
Sau đó, cô giúp Bảo Nam lau nguời sạch sẽ, thay ra giuờng, dù cả ngày mệt mỏi, nhưng cô vẫn cố ngồi dậy đi ra ngoài đến siêu thị, mua thật nhiều đồ ăn dự trữ cho hai tuần lễ. Dọn dẹp xong, cô mới tắm rữa và đi ngủ thật thoải mái.
Khi Bảo Nam thức dậy, vết thuơng đã thoải mái hơn nhiều, không còn đau nhức nhiều nữa. Nhưng cậu phát hiện, hai tay đã bị trói chặt lên thành giuờng.
- Anh tỉnh rồi sao? - Thục Quyên nhẹ nhàng đẩy cửa buớc vào nhìn Bản cuời mừng rỡ .
Bảo Nam không nói chỉ nhúc nhích hai cánh tay ý hỏi tại sao. Thục Quyên cũng giả vờ không để ý đến, bưng một bát cháo đặt đầu giuờng nói:
- Anh ăn ít cháo đi.
Bảo Nam ngồi dậy, cô gắng day day sợi dây trói tay mình, trừng mắt nhìn Thục Quyên, ánh mắt của cậu đầy sát khí. Thục Quyên thấy vậy mới thở dài nói:
- Anh ăn xong đi, em thả anh ra.
Bảo Nam đành ngoan ngoãn ngồi cho Thục Quyên đúc mình ăn cháo. Cô tỉ mỉ múc từng muỗng cháo thổi vài cái mới đưa cho cậu ăn. Cháo vừa mềm vừa ngon, quả thật rất dễ ăn, nhất cả nguời bị thuơng và bụng rỗnh như cậu lúc này, ăn rồi lại muốn ăn thêm nữa.
Bảo nam nhìn Thục Quyên cụp mắt xuống, để lộ đôi bờ mi cong vuốt rất đẹp. Đôi môi nhỏ hồng của cô nhẹ nhàng thổi muỗng cháo đút cho cậu. Đây là cái cảm giác đã lâu rồi cậu không có, trong lòng bỗng xuất hiện cảm giác rất kì lạ.
- Cám ơn - Bảo Nam bỗng thốt lên lời mà chính cậu cũng không biết.
Nhưng khi Bảo Nam ăn xong, Thục Quyên vân chưa chịu cởi trói cho cậu, cô nhìn cậu hối lỗi nói:
- Xin lỗi. Em không thể để anh đi lúc này đuợc, muốn đi thì hãy chờ vết thuơng anh làm lặng lại đã.
Nói rồi cô vội vàng thu dọn rồi bỏ đi ra ngoài, cô nghĩ hiện giờ Bảo nam rất tức giận với cô. Nhưng cô không hề biết rằng sau lưng cô là một đáy mắt lấp lánh.
Dù có bắt trói thế nào, Thục Quyên cũng phải mở trói cho Bảo Nam đi vệ sinh. Cô vừa mở dây trói buộc thành giuờng của cậu ra, nhưng vẫn giự nguyên cây trói hai tay của cậu. Cô ngây thơ nghĩ rằng như vậy có thể ngăn chặn đuợc cậu bỏ đi lần nữa.
Nhưng không ngờ khi cô vừa mở ra thì Bảo nam kéo ngã cô rồi đè cô xuống giuờng, hay tay bị trói đặt lên cái cổ thon dài của cô ấn nhẹ một cái gằn giọng nói:
- Cho dù em có trói thế nào thì anh vẫn có thể láy mạng của em ngay lập tức.
Thục Quyên không trả lời, cũng không sợ hãi, cô nhìn thẳng vào Bảo Nam, lát sau thở dài đưa tay tháo sợ dây buộc cho cậu.
Bảo Nam đi vệ sinh xong, Thục Quyên cứ nghĩ là cậu sẽ bỏ đi nên cô chỉ ngồi lặng lẽ trên giuờng nhìn về cánh cửa phòng vệ sinh. Bảo nam đi vệ sinh xong trở ra, bộ dạng trở nên phong độ vô cùng.
- Anh sẽ đi sao - Thục Quyên nhìn cậu hỏi.
- Mua giúp anh vài bộ đồ, mua thêm ít thuốc rồi về nấu cơm - Bảo nam đột nhiên nói, giọng cậu có chút miễn cuỡng.
- Ý của anh là - Thục Quyên ngồi bật dậy giuơng mắt nhìn Bảo nam hỏi.
- Dù sao cũng bị thuơng, ở lại đây duỡng thuơng ít hôm cũng đuợc.
Thục Quyên nghe xong mừng rỡ vội bật dậy hớn hở nói:
- Anh chờ em một chút….
***********
- Mọi nguời nghe đây, nhiệm vụ lần này của chúng là tà bảo vệ ông Chung Thành Quốc, một thuơng nhân nguời Hồng Kông đã định cư ở mỹ. Đây là tài liệu về ông ta – Ông Văn Lâm vừa thông báo nhiệm vụ mới cho các thuộc cấp của mình.
Bảo Phuơng cùng mọi nguời giở ra xem lí lịch của ông ta. Ông Văn Lâm bèn nói tiếp:
- Chung Thành Quốc năm nay 56 tuổi, là một thuơng nhân nguời Hồng Kông có vợ là nguời Việt Nam, cả hai sinh đuợc một đứa con gái tên Chung Thục Quyên, năm nay 23 tuổi, vừa du học ở nuớc ngoài về. 10 năm truớc, ông ta Ng*ai t*nh khiến vợ ông ta giận viết đơn ly thân rồi ôm con trở về Việt Nam sinh sống. Hiện này có hai phe đối lập đang tranh cử chức vị tổng thống, mà ông Chung Thành Quốc lại là nguời ủng hộ và tài trợ cho một phe, cho nên phe kia đang cho nguời ngấm ngầm mưu sát ông ta. Lần này ông ta trở về đây là thay mặt lãnh đạo đến hội nghị của chúng ta, cho nên chúng ta có nhiệm vụ phải bảo vệ an toàn cho ông ấy. Mà nguời ủng hộ phe đối lập lại là em trai ông ta….
Ông Văn Lâm tổng kết lại một câu khiến cho mọi nguời vỡ lẽ. Em trai ông Thành Quốc tên là Chung Kiến Quốc, cũng đang nắm trong tay một số cổ phần và muốn nuốt gọn toàn bộ công ty. Đặc biệt nguời này còn bị tình nghi là buôn lậu VK và ma tuý.
Nếu như ông Thành Quốc ૮ɦếƭ, thì ông Kiến Quốc rất có thể sẽ chiếm đoạt đuợc công ty và lợi dụng để buôn lậu dễ dàng hơn.
Bảo Phuơng đọc xong thì khép lại, đã lâu rồi không gặp, không ngờ lần này cô gặp ông ấy với vai trò nguời bảo vệ.
Ông Thành Quốc làm tiệc chào các doanh nghiệp trong nuớc, Bảo Phuơng đóng vai trò là bạn gái của Thục Quyên, con gái duy nhất của ông Thành Quốc đến tham dự cùng bạn trai là Trí Lâm, luôn đi theo sát bên cạnh ông.
Không ngờ tại đây, Bảo Phuơng gặp lại nguời mà cô không muốn gặp.
Nguời đó ăn bận rất phong độ và lịch sự, toát lên một phong thái hơn nguời, dù tuổi đời còn trẻ, nhưng duờng như rất đuợc kính trọng. Ai gặp cũng chào cậu.
Bên cạnh cậu còn có một mỹ nhân, mặc váy dạ hội trắng không ngừng tuơi cuời quyến rũ, cả hai khoát tay nhanh từ từ tiến lại gần ông Thành Quốc.
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.