Ở trong vòng tay của Lăng Phong, Bảo phương cảm thấy một sự yên ổn vô cùng. Một vòng tay ấm áp của anh Bảo Nam, sự yên ổn được che chở của ba mình. Tận sâu trong lòng đã run lên một cảm xúc mạnh mẽ.
Nhưng toàn thân lại run lên với cảm giác mất mát, Bảo Phương cảm thấy sợ hãi vô cùng, cô sợ sẽ có một lúc nào đó Lăng Phong cũng giống như ba cô và anh Bảo Nam rời xa cô. Liệu cô có thể chấp nhận tổn thương lần nữa được. Nếu cô đặt tình cảm của mình vào Lăng Phong, chấp nhận cậu, thì với một người có thân phận đặc biệt như vậy, liệu có thể ở bên cô mãi mãi hay không? Liệu cô có thể chấp nhận được những hành động sau này của anh không?
Câu trả lời là rất khó có thể ở bên cạnh cô suốt đời được.
Nếu đã vậy, cô không thể đặt tình cảm của mình vào Lăng Phong được, bởi vì cô sợ, sợ lần nữa bị tổn thương. Mất mát quá nhiều, đau thương quá nhiều, cô không muốn lần nữa hứng chịu.
Bảo Phương thôi khóc, cô đẩy Lăng Phong ra, thoát khỏi vòng tay của cậu. Ngồi xích ra một bên quay mặt đi ra phía ngoài, không nhìn Lăng Phong thêm lần nào nữa.
Cô chỉ có thể tạo ra khoảng cách giữa hai người như vậy mới có thể bảo vệ bản thân mình.
Lăng Phong bị Bảo Phương đẩy ra, đưa mắt nhìn cô một cái thấy ánh mắt đã trở lại hờ hững của cô thì
cũng không gạn hỏi gì thêm nữa, trong lòng chỉ có chút tiếc nuối. ( đầu óc của anh ấy toàn đậu hũ không )
Xe vừa dừng lại, bảo Phương đã mở cửa bước xuống ngay lặp tức, nhưng khi cô vừa bước xuống thì bàn tay đã bị Lăng Phong giữ lại.
- Hy vọng em sẽ giữ lời hứa.
Bảo Phương rút tay ra khỏi tay Lăng Phong mà hờ hững nói:
- Đặc quyền của con gái là được quyền nuốt lời, anh không biết sao.
Nói xong cô bỏ đi thật nhanh vào nhà. Lăng Phong nhìn theo dáng cô nói to:
- Đặc quyền của con trai là mặt dày. Anh sẽ không để em thoát khỏi anh đâu.
- Đồ điên….- Bảo Phương tức giận quay lại mắng.
Lăng Phong cười khùng khục nhìn cô bước vào trong nhà. Sau khi Bảo Phương vào nhà, nụ cười trên môi Lăng Phong chợt tắt. cậu ngã người ra ghế nói với tài xế:
- Về thôi.
“ Làm sao để cô có thê chấp nhận cậu” – Lăng Phong thở dài nhìn ra bầu trời bên ngoài, dường như cũng có chút u ám như tâm trạng của cậu.
- Này…cậu điên à, sao lại dám dẫn Bảo Phương đến đây – Jay tung cửa vào phòng của Lăng Phong đá cho cậu đang nằm trên giường một phát ngã xuống giường.
- Có cậu mới điên đó dám đá mình như thế - Lăng Phong đứng dậy chụp lấy một cái gối ném mạnh về phía Jay.
Jay nhanh chóng chụp lấy cái gối cười hì hì nói:
- Mình thấy bộ dạng buồn ngủ của cậu nên muốn giúp cậu tỉnh táop lại chút thôi.
- Cậu hớt hãi chạy đến đây có chuyện gì thế - Lăng Phong ngã mình xuống giường hỏi.
Jay cũng ôm cái gối ngả xuống nằm kế bên, ngước mặt nhìn trần nhà nói:
- Nghe nói đã liên lạc với một nhóm sát thủ rồi. Chỉ không biết là nhóm nào mà thôi, cậu phải cẩn thận một chút đi. Bọn chúng có thể tiếp cận cậu bất cứ lúc nào và lấy mạng cậu trong nháy mắt.
- Mình biết rồi, mình sẽ cẩn thận hơn – Lăng Phong cũng nhìn lên trần nhà đáp.
- Sao cậu không lật tẩy ông ta luôn đi, sao cứ phải tự mình làm mồi nhử như thế chứ. Lỡ có sơ sảy gỉ thì sao – Jay nhìn Lăng Phong với ánh mắt oán giận.
- Chú ấy rất có địa vị ở đây, nếu cứ khư khư khẳng định, chắc chắn sẽ làm cho chú ấy e sợ và nguy hiểm hơn mà thôi. Ba mình cũng nhất định sẽ không tin vào điều đó , ông quá tin tưởng chú ấy. Vả lại tình cảm của mình với chú ấy vẫn còn nên muốn cho chú ấy thêm cơ hội.
- Cậu có biết, mình vừa để lộ điểm yếu ra cho chú ấy xem không hả, sao lại dẫn Bảo Phương đến đây – Jay nghiêng người nhìn Lăng Phong hỏi.
- Đừng lo, cô ấy đang ở chung với cảnh sát, ông ta muốn gây khó dễ cho cô ấy cũng không dám đâu, người như chúng ta không muốn dây dưa với cảnh sát đâu. Huống hồ người thận trọng như ông ấy càng không.
- Haha….vậy thì mình càng không thể, với địa vị của ba mình, ông ta càng không dám ***ng đến – Jay cười sảng khoái nói.
- Đúng vậy, cho nên ông ấy sẽ nhắm thẳng vào mình mà thôi – Lăng Phong nói, ánh mắt hiện ra một tia thất vọng, đó là người cậu từng kính trọng như cha.
- Đừng lo, mình giúp cậu canh chừng xung quanh – jay vỗ vai lăng Phong thân tình nói.
- Cám ơn….
Cả hai nói rồi đều ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, nơi đó có một bức tranh trần đầy ấn tượng.
- Này, hôm nay Bảo Phương có rảnh không? – Thục Quyên chạy đến hớn hở hỏi Bảo Phương.
- Có chuyện gì à?
- Hôm nay đi cùng mình mua quà cho mẹ mình được không?
Mua quà cho mẹ, Bảo Phương chưa từng có dịp mua quà cho mẹ bao giờ cả. Nhìn gương mặt hớn hở của thục quyên thì thấy ngưỡng mộ vô cùng. Cô bèn gật đầu đồng ý. Họ Quyết định đi đến tòa nhà mua sắm trong trung tâm thành phố Park Plaza.
Cả hai đi xe buýt đến đó. Vừa xuống trạm xe, Bảo Phương nhìn thấy Lăng Phong cùng Jay cũng vừa bước xuống từ một chiếc xe sang trọng, cả hai ăn bận cực kì nghiêm trang. Đi cùng họ còn có mấy người đàn ông mặc toàn vest đen sang trọng, sắc mặt của họ trông vô cùng điềm tĩnh nhưng toát ra hơi lạnh khó gần. Khiến người ta chỉ có thể đứng từ xa nhìn chứ không dám đến gần.
Đã mấy ngày nay, Bảo Phương không gặp Lăng Phong, từ lúc giao đấu đến giờ, cô cứ nghĩ Lăng Phong vẫn sẽ tiếp tục xuất hiện bên cạnh cô, không ngờ cậu không hề xuất hiện thêm lần nào nữa, cũng không đến trường. Trong lòng cô cảm thấy có chút bất an. Bây giờ được gặp cảm thấy nhẹ nhỏm vô cùng.
Thục Quyên thấy Lăng Phong định lên tiếng chào thì bị bảo Phương nắm tay kéo giữ lại .
- Đừng đến gần.
Bảo Phương đưa mắt nhìn về phía bọn họ, cô tin chắc lăng Phong và Jay cũng nhìn thấy cô và Thục Quyên nhưng họ không hề đưa mắt nhìn cô và thục Quyên. Bảo Phương hiểu ngay họ đang vờ như không quen biết cô và thục Quyên cho nên ngăn cản Thục Quyên chạy đến chào hỏi.
- Chúng ta đi mua quà thôi – Bảo Phương nhanh chóng nắm tay kéo Thục Quyên băng sang phía bên kia đường vào plaza.
Nhưng cô lén lút quay lại nhìn về phía Lăng Phong tò mò không biết đã xảy ra chuyện gì, cô thấy Lăng Phong và những người kia bước vào nhà hàng . Trong lòng Bảo Phương cảm thấy lo lắng vô cùng , cô đi mua quà cùng thục Quyên nhưng tâm trí cứ đặt lên người Lăng Phong.
Cả hai đi dạo một vòng mệt thì ngồi nghỉ ở quầy thức ăn bàn về món quà vừa mua được. Trong khi chờ thức ăn đem ra, bảo Phương đứng dậy đi tolet.
Bảo Phương vừa đi tolet xong ra ngoài chỗ quầy thì chạm phải một người đàn ông đeo kính đen, vai xách một cái túi nhỏ khá dài đi về hướng tolet. Trông ông ta có vẻ thần bí và lạnh lùng đáng sợ vô cùng. Nhưng Bảo Phương không để ý đến, cô đi thẳng về chỗ ngồi.
Trong lòng tò mò không biết Lăng Phong có chuyện gì nên bảo Phương không về mà muốn ở lại chờ tới khi nhìn thấy Lăng Phong đi ra thì mới yên tâm nên tìm cách bảo Thục Quyên về trước.
- Mình có hẹn với bác gái mình ở đây rồi, không thể cùng bạn về được. Bạn tự mình về nhà nha.
- Cũng được, vậy mình đi xuống dưới toilet rồi về luôn đây – thục Quyên gật đầu rồi tạm biệt Bảo Phương cầm túi ra về.
Thục Quyên vừa đi , Bảo Phương định đi đến trước cửa nhà hàng chờ thì nhận ra mình đã để quên chiếc vòng ngọc lục trong tolet. Lúc nãy thấy chiếc vòng có một vệt đen nên đã tháo ra để rửa, sau đó cô hong khô tay thì đi ra mà quên mất lấy lại chiếc vòng. Những suy nghĩ lo lắng về Lăng Phong khiến cô quên khuấy mọi chuyện , cô lặp tức đứng dậy đi nhanh về phía tolet xem xét.
Không ngờ tolet đã đặt một tấm bảng thông báo cầu hư, đang sữa chữa trước cửa để ngăn cản khách vào. Bảo Phương nhíu mày, nhưng cô nhớ là cánh cửa phòng tolet này không có khóa nên đưa tay ra mở đề vào tìm lại chiếc vòng ngọc lục của mình..
Tiếng cửa kêu lên nhè nhẹ phá tan sự căng thẳng giữa bên trong và bên ngoài.
Người đàn ông đeo kính đen lúc nãy đang đứng ở cửa sổ tolet , trên bệ cửa sổ có đặt một cái giá, trên giá là một khẩu S***g dài. Hắn ta đang nhắm bắn ai đó. Bảo Phương xác định ngay hắn ta chính là một sát thủ bắn S***g tĩa.
Cánh cửa mở ra khiến hắn ta bị kinh động, giật mình quay đầu lại, tay nhanh chóng nắm lấy khẩu S***g ngắn giắc ở thắt lưng hắn, chuẩn bị móc S***g bắn uy hiếp Bảo Phương. không ngờ mình lại gặp phải cảnh này, khựng lại trong vài giây rồi nhanh trí nghĩ ngay ra một kế bảo toàn tính mạng mình. Cô giã làm người mù đưa tay mò mẫm tìm về hướng cánh cửa phòng tolet mà đi vào.
Tên sát thủ đang định lấy S***g để đe dọa Bảo Phương thì thấy vậy bèn đứng im quan sát cô. Hắn ta thấy Bảo Phương vào trong tolet bèn thử đẩy nhẹ cánh cửa kéo của tolet ra xem thử.
Bảo Phương đã đoán hắn thế nào cũng xem thử cô có thật là bị mù hay không nên bặm môi *** ngồi xuống bệ cầu vờ như mình thật sự đi tolet. Sắc mặt cố tỏ vẻ bình thản như không có chuyện gì.
Hắn thấy vậy nên cũng không nghi ngờ gì thêm nữa, thu tay ra khỏi khấu S***g, bèn nhẹ khép cánh cửa của cô lại.
Bảo Phương lúc này mới thấy nhẹ nhỏm, lập tức ngồi dậy kéo quần lại, nín thở nghe ngóng động tĩnh của hắn ta.
Tên này thấy không có gì bại lộ bèn tiếp tục hành động của mình. Bảo Phương chờ cho hắn thật sự tập trung vào công việc mới nhẹ mở cửa bước ra. Bảo Phương vờ như không có gì đi từ từ ra, mắt âm thầm quan sát hắn. Hắn chỉ nhìn sơ qua cô lấy một cái rồi tiếp tục công việc của mình, không quan tâm đến cô nữa.
Bảo Phương mừng rỡ vì chiếc vòng vẫn còn đó, cô bèn đeo vào tay, sau đó nhân lúc hắn sơ ý mà tung một cú đá về phía hắn. Khiến hắn ta đập cả người vào tường hoảng hốt. Bảo Phương lập tức bồi thêm một cú nữa, đầu hắn đập mạnh vào tường ngất xỉu, ngã vật xuống đất. bảo Phương nghi ngại bồi thêm một cú chặt ngay vào ức của hắn để hắn không có cơ hội tỉnh lại mau chóng.
Bảo Phương lúc này mới dám thở hồng hộc để đẩy hết nỗi sợ hãi trong lòng ra. Cô nhanh chóng chạy đến nhìn vào kính ngắm quang học xem mục tiêu của hắn ta là ai. Quả nhiên mục tiêu của hắn là chiếc bàn mà Lăng Phong đang ngồi. Nhưng trên bệ cửa có đến ba tấm hình: hình Lăng Phong và hai ngừi đàn ông lớn tuổi khác. Còn có một tấm giấy ghi nhận ba vị trí khác nhau nhưng có ghi một thời gian cụ thể.
Bảo Phương lặp tức hiểu ra một âm mưu ***. Bọn chúng thuê tất cả ba sát thủ ở đứng ở ba nơi khác nhau cùng hướng về một mục tiêu. Ba tên sát thủ này sẽ cùng thời nổ S***g để Gi*t ba người trong hình vào cùng một thời gian. Như vậy, những người kia không kịp đề phòng lẩn trốn sẽ nhận lấy cái ૮ɦếƭ thảm, mà bọn họ ở ba nơi có thể rải ra nhanh chóng trốn thoát không sợ bị bắt giữ lại.
Lạnh toát toàn thân khiến cô thể không ngừng run rẩy, nếu đúng cái giờ mà bọn chúng đã định thì chỉ còn vài phút nữa thôi, vài phut1 nữa hai tên kia sẽ nổ S***g. Vậy thì Lăng phong sẽ gặp nguy hiểm vô cùng.
Điều đáng sợ nhất là cô không biết Lăng Phong được giao làm mục tiêu của ai, bảo Phương hy vọng cậu là mục tiêu của tên mà cô đã hạ gục, vậy thì sẽ may mắn thoát ૮ɦếƭ.
Nhưng chẳng có dấu hiệu nào cho thấy mục tiêu của hắn là ai. Chỉ còn vài phút nữa….Bảo Phương không chần chừ thêm nữa cô lao nhanh ra cửa chạy một mạch vào thang máy đóng cửa lại mặt kệ những người đang tức giận vì không vào được bên trong. Từng giây trôi qua trong thang máy khiến Bảo Phương hồi hộp vô cùng, mồ hôi chảy đầy ướt nhẹp cả hai tay . Hơi thở cô vì sự kích động mà thở dồn dập, cô nhìn sự chuyển đổi của những con số trong thang máy mà sốt ruột, trong bụng cứ khẽ kêu:” Mau lên mau lên”
Cô lao ra ngoài khi cánh cửa thang máy mở ra, bang vào rất nhiều người mặc kệ tiếng mắng **** sau lưng, lao nhanh qua phái bên kia đường, xém chút nữa là lao vào một chiếc xe đang chạy tới. Bảo Phương phải đứng lại chờ hết xe chạy để băng qua tiếp phía bên kia đường.
Vào lúc chờ đợi mỏi mòn đó, cô quay lưng tìm địa điểm àm mấy tên kia đang núp. Dưới một góc nắng , trên sân thượng của tòa nhà gần plaza, nơi giữa bức tường màu trắng xuất hiện một đốm đen, vì tòa nhà khá cao nên Bảo Phương không dám khẳng định đó có phải là chỗ núp của tên sát thủ bắn tỉa hay không, nhưng cô thấy quả thật nơi đó rất thuận lợi để quan sát động tĩnh phía nhà hàng nơi Lăng Phong ngồi.
Lao nhanh qua bên kia đường, chạy thanh nhanh vào bên trong nhà hàng, Bảo Phương muốn vào nhưng bị bảo vệ ngăn lại tức thì:
- Cô bé…nhà hàng đã được người ta bao trọn hôm nay, em không thể vào trong được đâu, hãy để ngày mai mới đến.
- Ba và anh trai cháu ở trong đó, họ bảo cháu đến đây ạ - Bảo phương bèn nói dối.
Người bảo vệ đang nhíu mày suy nghĩ, thì Bảo phương nói tiếp :
- Không tin chú dẫn cháu vào gấp họ xem, nếu họ bảo không biết cháu thì chú cứ việc đuổi cháu đi.
Người bảo vệ nghe vậy thì căn nhấc vẻ lưỡng lự.
- Nếu chú không cho vào thì cháu về đây,ba và anh cháu không thấy cháu đến sẽ lo lắng, có gì cháu sẽ bảo chú không cho cháu vào, chú nói tên đi để cháu tiện nói lại ba cháu.
Người bảo vệ nghe Bảo Phương nói thế thì tin thật, bèn nói:
- Được rồi để chú dẫn cháu vào.
Thấy người bảo vệ chịu để cho mình vào trong, bảo Phương không vần người đó dẫn , cô tự nói:
- Không cần, cháu biết ở đâu, cháu có thể tự đi.
Nói rồi Bảo Phương nhanh chóng chạy vào thang máy lúc này đã được một nhân viên trực thang máy chờ sẵn. Cô bước vào nhanh chóng bấm số tầng lầu mà lúc nãy cô đếm được qua kính quang học trên S***g của tên bắn tỉa.
Bảo phương nhìn chiếc đồng hồ trên tay mình, chỉ còn 4 phút nữa là đến giờ. Thang máy vừa mở ra, một dãy các phòng đóng kín, chỉ duy nhất có một căn phòng có người đứng gác, Bảo Phương biết chắc chắn lăng Phong đang ở đó. Nhưng vấn đề là hai tên kia sẽ không cho cô đến gần cánh cửa nữa bước chứ đừng nói là bước vào bên trong.
Vừa hay, bảo Phương thấy một cái dĩa có hình cảnh treo trên tường gần đó dùng để trang trí. Cô liền tháo xuống , rút trong người tờ hóa đơn tính tiền quầy ăn của Thục Quyên lúc nãy . Bảo Phương đặt vào trên dĩa bình thản đi đến trước mặt hai người đứng gác nói:
- Bên trong bảo đem cái hóa đơn này vào cho họ ạ.
Hai người đó nhìn Bảo Phương một cái dò xét, cũng may Bảo Phương mặc đồng phục học sinh hơi khá giống đồng phục ở nơi này, nhìn vào thấy không thể cha giấu thứ gì như dao và S***g, rồi họ líêc sơ qua cái hóa đơn rồi dịch sang một bên mở cửa cho cô vào.
Cánh cửa vừa mở ra thì cũng là lúc bảo phương thấy một vần sáng hồng đang chiếc xuyên qua, nếu không để ý sẽ không thấy, nhất là dưới ánh đèn sáng rực trong phòng này dễ dàng hào tan với ánh sáng kia.
Cái ánh sáng đó chiếc lên chiếc áo màu trắng mà Lăng Phong mặc khiến bảo phương kinh hãi, cô hét lên:
- Cẩn thận bên ngoài.
Tiếng hét làm kinh động mọi người, lập tức có một sự phòng thủ nhưng là quay về phía cô, có rất nhiều S***g được lập tức móc ra chĩa về phía cô.
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.