Tư Đồ Lân Thiên lần trước ở bệnh viện bị Tần Nhạc lấy tay làm một lần sau đó cả người đều không quá tốt, trước không nói tư vị kia như thế nào, mỗi đêm đều mộng xuân nháo hắn không chịu nổi, sáng hôm sau việc đầu tiên chính là giặt ***, hoàn hảo không bị thái hậu nhà hắn phát hiện, không thì không chừng sẽ ghét bỏ hắn luôn, lại một lần đem *** đã giặt treo lên giá, Tư Đồ Lân Thiên nhìn một loạt *** trắng kia, phảng phất như từng mặt cờ xí chào hắn, Tư Đồ Lân Thiên cảm thấy còn như vậy hắn đại khái còn chưa phá thân sẽ tinh tẫn nhân vong.
Chẳng lẽ là kìm nén quá lâu, dục cầu bất mãn?
Xem ra phải nhanh tìm đối tượng, vừa vặn nhà hắn thu xếp cho hắn đi xem mặt, vốn hắn đối với việc này còn rất mâu thuẫn, nhưng nay vì hạnh phúc nửa đời sau, sao cũng phải giải quyết cho xong!
Giờ hắn có điểm hâm mộ Mộc Cận Tinh, ít nhất gã loại người nào cũng ăn được, hoàn toàn là bụng đói ăn quàng, hắn lại không được, muốn giải quyết vấn đề nhân sinh nhưng vạn nhất không thích, hắn ngay cả tâm tình nhìn đối phương cũng không có chứ đừng nói đến cái khác. Thở dài, Tư Đồ Lân Thiên mặc quần áo xuống lầu, lúc này Trương Xảo Nhi đã thu thập xong, chờ hắn đến liền đem mảnh giấy ghi số di động của đối phương đưa cho hắn: "Không thấy người thì gọi số này, cô gái đó mẹ đã gặp, lớn lên xinh xắn, tính tình cũng tốt, con đi sẽ biết."
Tư Đồ Lân Thiên tiếp nhận: "Con ăn cơm rồi sẽ đi, nha, mẹ sao lại đánh con?"
"Ăn cái gì mà ăn, đi đến đó cùng nhau ăn đi!" Đem con trai đẩy tới cửa, tận mắt chứng kiến Tư Đồ Lân Thiên đi giầy ra ngoài mới an tâm vào phòng.
Bà không sợ Tư Đồ Lân Thiên không đi, không đi để bà biết, đánh ૮ɦếƭ nó!
Tư Đồ Lân Thiên bị đẩy ra bất đắc dĩ đòi mạng, nhìn mảnh giấy trong tay, mi nhíu lại rồi giãn ra, cuối cùng vẫn là nhận mệnh lái xe đi đến điểm hẹn, việc này nếu để cái đám đó biết, nửa đời sau không chừng sẽ bị cười nhạo ૮ɦếƭ!
Trên thực tế, Trương Xảo Nhi nói không sai, thời điểm Tư Đồ Lân Thiên nhìn thấy đối phương, cũng thấy đó là một cô gái dịu dàng, phù hợp ánh mắt thái hậu, nhưng hắn vẫn cảm thấy thiếu gì đó.
Nghe cô gái hỏi chuyện, Tư Đồ Lân Thiên nhẹ giọng ứng phó, cô gái không tồi, nhưng không phải loại hắn thích, đang định tìm cơ hội rời đi thì thấy Tần Nhạc.
Ý nghĩ đầu tiên là người này sao lại ở đây? Nhưng không đợi hắn nghĩ nhiều, Tần Nhạc đã đi tới trước mặt hắn, cười nhìn hắn một cái, quay đầu nhìn cô gái: "Vị này là ai, không định giới thiệu cho tôi sao?"
Nhìn Tần Nhạc trên mặt tươi cười rõ ràng thực bình thường, thế nhưng Tư Đồ Lân Thiên lại có cảm giác chột dạ, khuôn mặt đầy xấu hổ nhìn cô gái đang mỉm cười đối diện:"Khụ, bạn tôi...."
"Bạn gái?" Tần Nhạc bỗng nhiên cười sáng lạn: "Sao mau tìm bạn gái thế, nói cho cô ấy biết phương diện kia của anh có vấn đề chưa, lừa gạt là không tốt đâu!"
Nghe Tần Nhạc nói, Tư Đồ Lân Thiên mờ mịt khó hiểu nhìn y hỏi: "Cậu đang nói gì thế?"
Nhưng cô gái đối diện lại ngồi không yên, trực tiếp đứng dậy: "Thật sự xin lỗi, tôi nghĩ chúng ta không cần thiết phải tiếp tục đâu."
Nói xong liền xoay người chạy ra ngoài, Tư Đồ Lân Thiên thấy thế, theo bản năng hô một tiếng: "Này...."
"Sao vậy, anh còn luyến tiếc?" Tần Nhạc thổn thức nhìn hắn, không tự giác nắm tay thành quyền.
"Tần Nhạc, cậu nói thế là có ý gì? Mệt tôi còn xem cậu là bạn, không ngờ cậu lại làm như vậy, tại sao, dù sao cũng phải có nguyên nhân đi?"
Tư Đồ Lân Thiên đầy mặt hoang mang, hắn thực sự không rõ Tần Nhạc đang làm cái gì, tại sao lại đối với hắn như vậy?
Nhìn vẻ mặt khó hiểu của Tư Đồ Lân Thiên, tươi cười trên mặt Tần Nhạc cứng đờ nhưng rất nhanh lại khôi phục tự nhiên nói: "Tôi chỉ nói đùa một chút, không ngờ cô ấy tưởng thật."
Kéo ghế ra ngồi xuống, Tần Nhạc nhìn Tư Đồ Lân Thiên: "Dù sao đã vậy rồi, ăn cơm đi!"
Tư Đồ Lân Thiên một lần nữa ngồi xuống: "Ra là vậy, tôi còn cho rằng...."
"Cho rằng cái gì?" Tần Nhạc hai mắt sáng lên, lại không nghĩ rằng trên mặt Tư Đồ Lân Thiên chợt lóe lên một tia xấu hổ: "Nghĩ các người biết nhau, cậu thích cô ấy!"
"Anh thật đúng là...." Đủ ngốc, Tần Nhạc bỗng không thấy tức giận nữa, đồ ngốc này ngay cả việc y thích hắn cũng nhìn không ra, việc xem mặt thật sự có thể thành sao?
Đi xem mắt, cuối cùng biến thành cùng Tần Nhạc "hẹn hò", Tần Nhạc nghỉ buổi chiều liền đi xem phim, buổi tối cùng đi ăn, sau đó mới tách ra.
Thời điểm đi về, Tư Đồ Lân Thiên cảm thấy cùng Tần Nhạc tiếp xúc một ngày, đối phương lại cho hắn nhiều ấn tượng hơn, nguyên lai người nọ cũng không khó tiếp xúc như trong tưởng tượng, còn có một mặt thực khả ái.
Lúc về đến nhà, Trương Xảo Nhi nhìn Tư Đồ Lân Thiên trên mặt kìm lòng không đậu hiện ra tươi cười, liền cao hứng hỏi:"Như thế nào, thành?"
"Ách.....Đối phương không gọi cho mẹ sao?" Chẳng lẽ cô gái kia không cáo trạng?
"Sao thế?" Trương Xảo Nhi đầy mặt không ổn.
Tư Đồ Lân Thiên giật giật khóe miệng, đem mọi việc nói cho mẹ mình, còn đặc biệt cường điệu: "Tần Nhạc cũng không phải cố ý."
Nhưng Trương Xảo Nhi lại nhìn Tư Đồ Lân Thiên: "Con xác định nó không phải cố ý?"
"Ân, cậu ta đã giải thích với con, hơn nữa cậu ta cũng không có lý do gì để làm vậy."
Trương Xảo Nhi nhìn khuôn mặt bình tĩnh của con trai, đem lời muốn nói nuốt xuống: "Nga, quên đi, lần sau lại nói."
Tư Đồ Lân Thiên nghe những lời này, nhất thời nhẹ nhàng thở ra, đem quyết tâm giải quyết hạnh phúc nửa đời sau buổi sáng của mình đều quên, trong lòng thầm nghĩ hôm nay cùng Tần Nhạc chơi một ngày, cảm giác cũng không tệ lắm.
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.