Nghe Tần Nhạc không chút che giấu lãng gọi, Tư Đồ Lân Thiên để đù* y ở trước ng, hạ thân ba ba trừu động. Tần Nhạc giương ng đem đầu v* đỏ sẫm đưa đến bên miệng nam nhân: "Lân Thiên.....Liếm em...Thật trướng....Ân....Chính là như vậy....Thoải mái....Cáp....Tao huyệt bị sáp nóng quá....A....Muốn tan...Ô ô..."
Tần Nhạc cảm giác chính mình muốn điên mất rồi. Thân thể bị nam nhân hung ác yêu thương, trong lòng nghĩ đến người đang cày cấy trên người mình là nam nhân mình thích nhiều năm liền thỏa mãn không chịu được, hai tay ôm nam nhân đang ghé sát trước ng mình: "Lân Thiên....Thoải mái sao....Ân...."
Tư Đồ Lân Thiên phun đầu v* ra, cùng y hôn môi, đem người ôm dậy, cứ như vậy Tần Nhạc cả người đều cưỡi trên người hắn, tư thế như vậy khiến vật cứng của Tư Đồ Lân Thiên tiến vào càng sâu. Tần Nhạc khó nhịn ôm nam nhân, vòng eo mảnh khảnh tích cực vặn vẹo, dùng hoa huy*t của mình phun ra nuốt vào vật cứng của nam nhân, lòng thầm nghĩ muốn khiến hắn thoải mái.
Tư Đồ Lân Thiên dần hôn xuống, từ cổ Tần Nhạc một đường hôn đến ng, ở trên da thịt trắng nõn của Tần Nhạc hạ xuống một đám dấu vết ái muội: "Cáp...Muốn tới...Lân Thiên...Muốn tiết...Ân hừ...."Thân thể đột nhiên căng thẳng, Tần Nhạc vui thích ôm Tư Đồ Lân Thiên, hoa huy*t mẫn cảm run rẩy co rút, hoa tâm bị nam nhân thao đến mềm mại phun ra đại lượng chất lỏng, dội lên quy đầu nam nhân, bắn ra.
Tư Đồ Lân Thiên bị tiểu huyệt vì cao trào mà kẹp chặt, chịu không được cũng bắn ra.
Bị bắn vào Tần Nhạc lại H**g phấn mà phun ra một cỗ d*m thủy: "Cáp....Thật nóng....Bắn thật sâu..."
ℓàм тìин kịch liệt khiến người ta phá lệ H**g phấn. Cao trào qua đi, Tư Đồ Lân Thiên ôm Tần Nhạc vào lòng hưởng thụ dư vị. Tần Nhạc run rẩy lui vào lòng hắn: "Lân Thiên, anh thoải mái không?"
"Tao huyệt của em thật nhanh, d*m thủy lại nhiều, sao có thể không thoải mái."Tư Đồ Lân Thiên hôn cái trán ướt đẫm mồ hôi của y, hắn biết Tần Nhạc muốn hắn khoái nhạc.
Tần Nhạc cười ôm hắn: "Anh muốn thoải mái về sau liền thao em nhiều hơn được không, em tuyệt đối vĩnh viễn chỉ để anh làm."
"Yêu thích anh như vậy?" Tư Đồ Lân Thiên bị Tần Nhạc không chút nào che giấu yêu thích làm lòng nóng lên, ánh mắt nhìn Tần Nhạc tràn đầy sủng nịch cùng yêu thương.
Tần Nhạc hai má đỏ hồng, đôi mắt đen lóe sáng: "Em thích anh như vậy, anh có thấy gán*** không?"
"Trước kia em nói thích một người, người kia là anh phải không?" Nhìn ánh mắt Tần Nhạc, Tư Đồ Lân Thiên nghĩ người này quả thật vì hắn mà hao rất nhiều tâm tư, rõ ràng y có thể không làm gì cũng sẽ có rất nhiều người yêu thích.
Tần Nhạc nghe Tư Đồ Lân Thiên nói, ngược lại không mở miệng, chỉ là mỉm cười nhìn hắn, hoa huy*t còn chôn cự vật hoạt bát co rút lại. Tư Đồ Lân Thiên bị y khiêu khích dấy lên ***, đang muốn mở miệng khiến y thành thật, bên ngoài lại truyền đến tiếng đập cửa.
Tần Nhạc không lưu tâm tiếp tục khiêu khích nam nhân, Tư Đồ Lân Thiên lại chịu không nổi: "Đừng nháo, để người khác thấy không tốt, ngoan, tối về nhà thỏa mãn em."
Tần Nhạc nhếch môi: "Anh rõ ràng cứng rồi, không bắn ra có thể thoải mái sao?"
"Em đừng châm ngòi anh sẽ ổn." Khó chịu niết ௱oЛƓ Tần Nhạc một chút, Tư Đồ Lân Thiên phù một tiếng đem vật cứng của mình ở trong tiểu huyệt tiêu hồn rút ra. Chỉ thấy người đó nhanh chóng ném giang tắc lên giường rồi chạy vào phòng tắm.
Tư Đồ Lân Thiên trên trán gân xanh nhảy nhảy, mặc quần vào, mở cửa ra liền thấy đứng ngoài cửa là một thanh niên cao ráo. Nhìn thấy hắn người kia rõ ràng sửng sốt, thái độ không tốt nói: "Anh là ai?"
Lời vừa dứt người này đã thẳng tiến đi vào. Trong phòng tràn ngập mùi T*nh d*c khiến gã nhíu mi, ánh mắt nhìn Tư Đồ Lân Thiên càng thêm bất thiện.
Tư Đồ Lân Thiên lui ra sau một bước: "Y đang tắm rửa."
"Tôi biết, anh là ai?" Người nọ chưa từ bỏ ý định nhìn Tư Đồ Lân Thiên.
Đối mặt với địch ý trắng trợn như thế, dù hắn ngốc hơn cũng biết là vì cái gì. Nhìn lại đối phương, Tư Đồ Lân Thiên nhướn mi: "Bạn trai tần Nhạc, không lâu nữa là chồng."
Người nọ hiển nhiên không nghĩ tới Tư Đồ Lân Thiên sẽ trực tiếp như thế, trong chớp mắt liền ngây ra, khí thế yếu đi.
Nhưng lúc này Tư Đồ Lân Thiên lại không để ý, nói: "Nếu cậu cùng Tiểu Nhạc là bạn bè, chúng tôi kết hôn sẽ mời cậu uống rượu mừng."
"Ai muốn uống rượu mừng của anh?" Bỏ lại những lời này, người nọ trực tiếp rời đi.
Tần Nhạc tắm xong đi ra nhìn thấy Tư Đồ Lân Thiên đang ngồi trên ghế không biết nghĩ cái gì, đi qua sờ mặt nam nhân: "Vừa rồi là ai?"
"Không biết. Tới tìm em." Tư Đồ Lân Thiên nhìn y: "Giống như thích em, đối với anh tràn ngập địch ý."
"Vậy anh có thấy nguy cơ không?" Nhìn bộ dạng Tư Đồ Lân Thiên, Tần Nhạc có chút muốn cười nhưng vẫn chịu đựng, nghiêm trang nhìn hắn.
"Anh đã báo cho cậu ta, mời cậu ta tới tham dự hôn lễ của chúng ta."
"Phốc ha ha ha, làm tốt lắm." Tần Nhạc ở trên mặt nam nhân hôn bẹp một cái: "Phần thưởng của anh!"
"Tiểu Nhạc, anh là nghiêm túc. Chuyện chúng ta, anh đã nói với mẹ rồi. Em xem lúc nào được chúng ta gặp trưởng bối một lần, đem mọi việc nói rõ."
Nhìn chờ mong trong mắt nam nhân, Tần Nhạc trong lòng cảm động không thôi: "Anh nghiêm túc?"
"Không thì sao? Tiểu Nhạc, em đừng nói chỉ muốn cùng anh chơi đùa?"
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.