Ba năm sau, Tiên Kinh.
Ba người Sư Vô Độ, Bùi Minh, Linh Văn tụ tập uống trà, ba khối u ác tính lại hội họp sau tám trăm năm. Bùi Minh nói với Sư Vô Độ:
“Ta nói này Vô Độ huynh, dù gì bây giờ ngươi cũng là quỷ vương, cả ngày lăn lộn trên Tiên Kinh không lo lắng gì à?”
“Quỷ vương thì sao, không phải Huyết Vũ Thám Hoa cũng thường xuyên chạy lên Tiên Kinh đấy thôi?” Sư Vô Độ nói: “Hơn nữa địa bàn của ta bây giờ vẫn ở Đông Hải, có vô số tín đồ ở dân gian, không khác gì thời còn làm thần quan cả.”
Đang nói chuyện, đột nhiên cái chuông bên ngoài rung lên mãnh liệt.
“Ớ, đây là vị tân quý nào phi thăng rồi?” Bùi Minh hỏi.
Linh Văn cũng đứng dậy: “Ta ra đó xem xem.”
Vừa ra khỏi cửa điện đã nhìn thấy rất nhiều thần quan đang vây quanh chúc mừng:
“Chúc mừng chúc mừng nhé.”
Bình thường có người mới phi thăng sẽ không xôn xao như vậy, bởi vì đạo hạnh của thần quan mới phi thăng còn thấp, không có gì đáng để nịnh hót cả. Hơn nữa mọi người cũng không quen biết, chúc mừng chỉ là theo lễ phép lịch sự công việc mà thôi, cực kỳ hiếm thấy tình huống vừa mới phi thăng đã được mọi người vây quanh như này.
Linh Văn nhìn xung quanh một lượt, người bị vây ở giữa mặc đồ màu trắng, nhìn kỹ hơn mới nhận ra hình như là em trai của Sư Vô Độ – Sư Thanh Huyền.
Sư Thanh Huyền đứng trong đám người, chắp tay ôm quyền với mọi người xung quanh:
“Ha ha ha ha ha ha ha cảm ơn cảm ơn! Đúng vậy đúng vậy, ta lại trở về rồi. Ấy bạn nhỏ này lạ ghê ha, mới phi thăng được mấy trăm năm thôi đúng không? Ôi chao không biết ta cũng không sao, về sau quen biết là được rồi. Cảm ơn các vị cảm ơn các vị, lát nữa sẽ mời các vị một bữa ha ha ha ha ha.”
Linh Văn nghi ngờ mình bị hoa mắt, nhanh chóng đi vào vỗ Sư Vô Độ: “Vô Độ huynh, ngươi nhanh đi xem đó là ai?”
Sư Vô Độ vừa ra khỏi cửa điện đã nhìn thấy Sư Thanh Huyền đang bị vây ở giữa.
Sư Thanh Huyền cũng nhìn về phía này bèn lại gần chào hỏi:
“Ơ, ca, sao huynh lại ở Tiên Kinh?”
Sư Vô Độ lườm y: “Đệ phi thăng?”
“Đúng thế.” Sư Thanh Huyền trả lời, vẻ mặt lộ ra vài phần kiêu ngạo: “Sao hả? Đệ dựa vào chính mình cũng có thể phi thăng.”‘
Sư Vô Độ hừ một tiếng, giọng điệu hờ hững lại mang theo vui mừng không thể che giấu:
“Phi thăng thôi mà, có gì đáng vui đâu.”
Sư Thanh Huyền hiểu rõ tính cách của anh trai mình, không bị đả kích vì câu nói này tẹo nào. Y quay đầu nhìn Bùi Minh bên cạnh, đâm chọt hắn vài câu theo thói quen:
“Ồ, lâu rồi không gặp Bùi tướng quân, ngươi vẫn chưa bị cách chức à.”
Bùi Minh xị mặt, Sư vô Độ mắng y: “Không được phép nói như vậy với Bùi tướng quân.”
Lúc này, Tạ Liên cũng chạy đến, nhìn thấy Sư Thanh Huyền thì nhanh chóng tiến tới chúc mừng:
“Chúc mừng Thanh Huyền!”
Linh Văn lật hồ sơ rồi nói với Sư Thanh Huyền: “Sau khi Vân Cửu Anh bị giáng chức, vị trí Phong Sư vẫn bỏ trống. Lần này Thanh Huyền ngươi phi thăng vẫn đảm nhiệm vị trí Phong thần.”
“Thật hả? Vậy thì tốt quá ha ha ha ha.” Sư Thanh Huyền cười nói.
“Đúng rồi, cho ngươi cái này.” Tạ Liên lấy quạt Phong Sư ra đưa cho Sư Thanh Huyền:
“Vật về tay chủ cũ, Phong Sư đại nhân.”
Sư Thanh Huyền nhận chiếc quạt phe phẩy vài cái, quạt tóc đen bay bay: “Cảm ơn Thái tử điện hạ.”
Sư Thanh Huyền phi thăng thành Phong Sư một lần nữa, vì rất quen thuộc với công việc cho nên nhang đèn của tín đồ tăng lên rất nhanh. Không lâu sau, Tiên Kinh lại xuất hiện một tòa điện Phong Sư, Sư Thanh Huyền mở tiệc rượu trong điện lớn.
Các vị lão thành trên Thượng Thiên Đình đều biết Sư Thanh Huyền, vị nào tuổi trẻ dù không biết y cũng đều ấn tượng rất tốt với tính cách như gió của vị Phong Sư đại nhân này. Y vừa phi thăng đã nhận được rất nhiều quà tặng, trong tiệc rượu cũng vô cùng náo nhiệt.
Có vị thần quan mới phi thăng ba trăm năm không biết phong cách của Sư Thanh Huyền, thấy một vị nữ thần quan mặc đồ trắng uống rượu với mọi người khắp nơi thì cực kỳ thắc mắc:
“Ngươi là Phong Sư đại nhân thật à? Sao ta nghe nói Phong Sư lần này là nam thần quan mà?”
Bên cạnh có người chọt hắn, Sư Thanh Huyền cũng không để ý: “Sao thế? Không đẹp à?”
Vị thần quan kia ăn ngay nói thật: “Đẹp!”
“Đẹp là được rồi, nào nào nào, uống rượu uống rượu thôi!”
Tiệc rượu kéo dài vài tiếng đồng hồ mới kết thúc, đến khi trong điện chỉ còn lại một thần quan nhỏ y không quen biết vẫn ngồi trong góc vùi đầu vào ăn.
Sư Thanh Huyền đổi về hình dạng nam, hơi bực mình lẩm bẩm: “Hứ, tiệc rượu kết thúc rồi mà Hạ huynh cũng không tới chúc mừng ta. Ngay cả anh trai ta cũng lên Tiên Kinh mà hắn lại không thèm đến. Trở về ta sẽ treo trên cổ hắn liên tục ba canh giờ cho xem.”
Sư Thanh Huyền lẩm bẩm xong, cuối cùng cũng chú ý thần quan nhỏ trong góc phòng, hơi kỳ quái nhìn hắn:
“Ngươi tên là gì? Sao ta không nhận ra ngươi nhỉ? Ý, cái tướng ăn này của ngươi giống một người bạn của ta, thật ra ngươi không cần ăn vội vàng như vậy đâu, ta không chỉ mời mỗi lần này…”
Y còn chưa nói hết, thần quan nhỏ kia đã đứng lên, đổi mặt khôi phục hình dạng ban đầu.
“Hạ huynh!” Sư Thanh Huyền cực kỳ vui vẻ, nhào tới ôm lấy hắn.
Hạ Huyền cúi đầu hôn lên môi Sư Thanh Huyền, Sư Thanh Huyền ôm hắn, hai người quấn quýt trong góc khó có thể tách rời.
Vừa hôn xong, Hạ Huyền đẩy Sư Thanh Huyền vào phòng ngủ của y.
“Hạ huynh, huynh đưa ta vào đây làm gì?” Ánh mắt Sư Thanh Huyền lấp lánh.
“Ngươi nói xem?” Hạ Huyền thản nhiên.
Sư Thanh Huyền cắn môi dưới, đương nhiên y đoán được, chỉ là trong lòng vừa căng thẳng lại có chút chờ mong.
“Không muốn?” Hạ Huyền hỏi.
“Không mà, ta bằng lòng.” Sư Thanh Huyền trả lời: “Huynh chờ chút, ta biến thành hình dạng nữ.”
Không ngờ Hạ Huyền bắt hai tay Sư Thanh Huyền lại, ấn y đè ngã xuống giường: “Không cần biến đổi, cứ vậy là được rồi.”
…
======== Toàn văn hoàn ========
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.