Từ ngày đó Diệp Khả Thư liền không để ý liêm sĩ cái gì, ngày nào cô cũng dành thời gian đến Tần thị, túc trực tại phòng Tần nữ vương.
Tần Hạ Nhiên bề ngoài như không phản ứng gì nhưng bên trong thật ra lại rất vui mừng.
Chỉ duy có một điều khiến cả hai không vui đó là tên Dương Hiệp hay đến làm phiền Tần Hạ Nhiên.
Hôm nay Diệp Khả Thư như thường lệ định đến Tần thị thì điện thoại vang lên, là một số lạ. Cô vừa nghe máy đầy dây bên kia đã vang lên giọng của Dương Hiệp
" Diệp tiểu thư tốt. Không biết cô có đang rảnh không?"
" Có chuyện gì sao?"
" Tôi muốn hẹn cô dùng bửa. Cô thấy thế nào?"
" Được."
Tắt điện thoại, Diệp Khả Thư đến nhà hàng hẹn với Dương Hiệp. Nơi đây là nhà hàng thuộc hệ thống nhà hàng của Tân Diệp, Diệp Khả Thư khẽ nhếch môi. Có lẽ Dương Hiệp không biết thân phận của cô nên mới dám hẹn cô đến đây a.
Đi đến ngồi đối diện Dương Hiệp, Diệp Khả Thư lên tiếng hỏi
" Không biết Dương tổng tìm tôi đến đây là có việc gì?"
" Thẳng thắn lắm. Tôi cũng đi thẳng vào vấn đề đây. Tôi muốn cô tránh xa Hạ Nhiên ra."
Diệp Khả Thư mặt bất động thanh sắc, nâng ly rượu tao nhã uống, không nhanh không chậm hỏi
" Tại sao tôi phải nghe lời anh?"
" Hừ! Đừng nghĩ tôi không biết cô đang muốn theo đuổi Hạ Nhiên. Nói cho cô biết, cô ấy nhất định sẽ là người của tôi. Cô nên từ bỏ đi."
Diệp Khả Thư híp mắt nhìn Dương Hiệp, ánh mắt cô mang theo vài phần sát khí, tự nhiên không giận mà uy. Dương Hiệp âm thầm lau mồ hôi tay, khí thế như vậy không phải ai cũng có được, có lẽ hắn đã xem thường Diệp Khả Thư rồi.
Không khí rơi vào trầm mặt, Dương Hiệp lại cố mạnh miệng nói
" Cô đã bị sa thải khỏi Tần thị, nghĩa là Hạ Nhiên không cần đến cô nữa. Cô nên biết thân biết phận đi. Đừng mơ tưởng nữa."
Câu nói này của Dương Hiệp chính là đã chạm vào nổi đau chôn kín một năm nay của Diệp Khả Thư. Cô bình tĩnh uống hết ly rượu, giọng nói không một chút nhiệt độ vang lên
" Tôi nghĩ anh không có quyền quản chuyện giữa tôi và Tiểu Nhiên. Nên tự lo cho bản thân mình đi."
Nói rồi Diệp Khả Thư đứng dậy rời đi, để lại Dương Hiệp với sự kinh ngạc và tức giận.
Rời khỏi nhà hàng, Diệp Khả Thư lái xe trở lại Tân Diệp. Gọi Tiểu Lục đến
" Cậu giúp tôi một việc."
Tiểu Lục cúi người, lễ phép đáp
" Nhất tỷ có gì căn dặn."
" Giúp tôi thâu tóm Dương thị."
Một câu ngắn gọn đơn giản, nhưng sự việc trong đó lại không hề đơn giản. Tiểu Lục gật đầu, lập tức lui ra.
Diệp Khả Thư xoa xoa thái dương, lấy ra *** châm lên. Cô không thích thương trường ẩu đả này, cái cô muốn là một cuộc sống bình yên. Nhưng cuộc sống rất khắc nghiệt, cô không hại người khác đâu có nghĩa họ cũng sẽ không hại cô.
Không biết do Dương Hiệp quá tự tin hay ngu ngốc mà lại dám chạm vào cấm địa nơi trái tim Diệp Khả Thư. Hậu quả hắn nhận lấy chắc chắn sẽ rất thảm hại.
---------
Tại phòng tổng tài Tân thị, Tần Hạ Nhiên cứ thỉnh thoảng lại nhìn đồng hồ, ánh mắt vô thức nhìn về hướng cửa. Thật kỳ lạ, đáng lẽ bây giờ tiểu hỗn đản kia phải ở đây rồi chứ, thế nào lại chưa đến nhỉ?
Theo thời gian sự lo lắng của Tần Hạ Nhiên càng lúc càng tăng lên, cuối cùng nàng quyết định tự mình đến Tân Diệp một chuyến.
Tiếp tân Tần thị đã quen mặt Diệp Khả Thư thì tiếp tân Tân Diệp cũng không xa lạ mấy đối với Tần Hạ Nhiên. Nên khi nàng đến hỏi về Diệp Khả Thư, tiếp tân liền thành thật khai báo Diệp phó tổng của họ đang ở trên văn phòng.
Tần Hạ Nhiên một đường đi thẳng lên phòng phó tổng, nàng không gõ cửa mà trực tiếp mở cửa đi vào.
Điều khiến Tần Hạ Nhiên bất ngờ chính là phòng phó tổng nồng nặc mùi ***, còn tên tiểu hỗn đản khiến nàng lo lắng lại đang thông thả *** đọc báo.
Nhìn đến đầy võ thuốc bày bừa trên bàn, Tần Hạ Nhiên nhíu mày đi đến lấy đi *** trên tay Diệp Khả Thư dập tắt. Giọng nói nàng lạnh băng
" Tại sao lại hút nhiều thuốc như vậy?"
Sự xuất hiện của Tần Hạ Nhiên đã khiến Diệp Khả Thư bất ngờ, hành động của nàng càng làm cô bất ngờ hơn. Diệp Khả Thư chăm chú nhìn Tần Hạ Nhiên, cũng không đáp lời nàng.
Thấy thái độ Diệp Khả Thư dường như không đúng lắm, Tần Hạ Nhiên dịu giọng hơn
" Em bị làm sao vậy?"
Diệp Khả Thư bổng nhiên đứng phắc dậy, ôm chằm lấy Tần Hạ Nhiên. Cô ôm nàng thật chặt, cứ như chỉ cần giữa hai người có khoảng cách kẻ khác sẽ chen vào vậy.
Tần Hạ Nhiên nhẹ nhàng vuốt lưng Diệp Khả Thư. Nàng biết Diệp Khả Thư đang bất an, nàng có thể đứng đây để Diệp Khả Thư ôm đến khi nào cô ổn hơn.
Một lúc sau, tâm trạng Diệp Khả Thư đã ổn hơn. Cô buông Tần Hạ Nhiên ra, ôn nhu nói
" Cảm ơn chị."
" Tại sao?"
" Hửm?"
" Em vẫn chưa trả lời tôi, em bị làm sao?"
" A...Không có sao, chỉ là không cẩn thận bị chó cắn thôi."
" Hửm? Là con chó nào dám cắn em vậy? Nói tôi biết tôi sẽ làm thịt nó."
" Chị không cần thịt nó đâu, hay thịt tôi đi."
Tần Hạ Nhiên trợn mắt nhìn Diệp Khả Thư, từ khi nào Diệp Khả Thư lại vô sĩ như vậy? Diệp Khả Thư có thể vô sĩ nhưng Tần nữ vương thì không a, nàng đỏ mặt quay đi, nói sang chuyện khác
" Em đã ăn gì chưa? Đi ăn cùng tôi được không?"
Diệp Khả Thư nhìn thấy vẽ mặt đỏ ửng của Tần nữ vương thì mỉm cười hài lòng, cũng thôi trêu chọc nàng nữa
" Được."
Hai người cùng nhau rời khỏi Tân Diệp, đến Song Hạ dùng bửa.
------------
Tác giả có lời muốn nói: Hố này sắp lắp xong rồi. Sẽ chuẩn bị đào hố khác. AT là người không thích đào hố, nhưng một khi đã đào thì chắc chắn sẽ lắp.
Cầu tung bông haha
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.