Nửa tiếng sau, cậu đến một quán bar nằm trên phố Tam Lý Đồn, Khúc Miên đang tụ tập cùng mọi người.
Phòng làm việc của các anh đi ăn mừng, kéo nhau tới đây chơi, Khúc Miên không uống rượu mà chỉ ngồi một góc uống nước cam ép.
Nhìn thấy Khúc Miên rồi cậu mới biết, hóa ra cậu nhớ anh hơn cậu tưởng nhiều.
Cậu mặc kệ những người đang ngồi ở đó có biết cậu hay không, cậu ngồi kế bên Khúc Miên, gọi anh: “Anh ơi.”
Khúc Miên nhìn cậu, ánh mắt vừa hiền lại vừa dịu dàng, cậu không nói gì, xoa tóc anh.
Tát Tân Địch lại gọi anh: “Anh.”
Hai tay cậu ôm lấy mặt, thở hắt ra, âm thanh nghe như là mệt mỏi cảm khái, lại như rốt cuộc cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.
Khúc Miên tỏ ý mọi người cứ tiếp tục chơi, vỗ vai cậu, ghé lại bên tai Tát Tân Địch: “Anh không cố ý không nghe điện thoại của em, chỗ này ồn quá, anh không nghe thấy tiếng chuông.”
Tát Tân Địch không nói gì, cậu đứng bật dậy dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, тһô Ьạᴏ kéo tay anh rời khỏi vị trí ngồi.
Tại một góc khuất không người qua lại của quán, Tát Tân Địch ghì chặt lấy Khúc Miên vào lòng, cậu mặc kệ tất cả, lỡ như cậu đi tập huấn thêm một đợt nữa rồi Khúc Miên không còn cảm tình với cậu thật, thế thì cậu biết làm sao giờ?
Tối nay nhất định phải tỏ tình, cậu muốn trở thành bạn trai của Khúc Miên.
Những gì cậu thầm nghĩ Khúc Miên đều không biết, anh bị cậu ôm chặt lấy thật lâu, chỉ có thể nghe được tiếng tim đập mãnh liệt của cậu, anh cảm thấy nhịp tim cậu đập hơi nhanh, cũng nhận ra được sự rung động của mình khi được cậu ôm xiết.
Nghĩ vậy, anh chầm chậm ôm lấy eo cậu, cũng vì động tác này của anh mà sự yên lặng đang bao trùm lấy hai người bỗng trở nên ngọt ngào đầy ám muội.
Sự yên lặng ấy bị một giọng nói quen tai phá vỡ, cả hai người đều không thể ngờ tới có thể nghe được giọng nói này ở đây.
Giọng của Thạch Dạng.
Thạch Dạng: “Đây là lần đầu của cậu?”
Giọng một người con trai khác: “Tối nay là lần đầu.”
Thạch Dạng lạnh lùng nói: “Chẳng qua do cậu nhìn giống em ấy, nếu không tôi chắc chắn không bao giờ chạm đến người cậu.”
Tát Tân Địch và Khúc Miên: …
Hai người nhìn nhau, yên lặng ló đầu nhìn vào nơi sâu nhất trong góc.
Thạch Dạng đang ôm lấy một người con trai, nửa thân trên vẫn chỉnh tề, bên dưới thắt lưng đã bị cởi bỏ, thứ c**ng cứng nọ cọ sát giữa hai cánh ௱oЛƓ người con trai.
Người con trai **, cười nhạo anh ta: “Anh thích người ta như vậy sao không đi tìm?”
Thạch Dạng im lặng, th úc mạnh một phát, lạnh giọng: “Đừng vội, lát nữa đi tìm em ấy.”
Người con trai: “Em đẹp hơn hay người đó đẹp hơn?”
Thạch Dạng khinh thường: “Cậu có gì tư cách gì mà so với em ấy?”
Khúc Miên cảm thấy thật ghê tởm, nhưng sự việc diễn ra tiếp theo đó còn khiến anh ghê tởm hơn gấp trăm lần, Thạch Dạng giữ chặt người con trai nọ, tiến vào, giọng nói anh ta nhuốm đầy d*c vọng: “Tiểu Khúc Nhi, sướng không?”
Chưa bao giờ Tát Tân Địch cảm thấy ghê tởm đến thế, cậu buông tay ôm Khúc Miên, tính ra đánh anh ta một trận.
Tại sao trên thế giới này lại có người tởm lợm đến mức đấy chứ? Lại còn là ngôi sao bóng rổ, đại sứ hình tượng, rõ thần kinh.
Khúc Miên kéo cậu lại, an ủi vỗ lên vai cậu, đoạn anh bước lên phía trước một bước, đứng ngay ngắn cạnh hai con người đang rất nhập tâm nọ, lên tiếng: “Trùng hợp quá.”
Thạch Dạng: …
Anh ta bị dọa cho mềm nhũn.
Anh ta vội vàng rút ra, mặc kệ tiếng ai oán của người con trai ***, hoảng loạn mặc lại quần, vừa mặc vừa nói: “Tiểu Khúc Nhi, em hiểu nhầm rồi.”
Khúc Miên nhìn người đã từng yêu đương với mình hai năm qua như nhìn một kẻ xa lạ, thoáng sau anh trả lời, dùng một cụm từ mà Tát Tân Địch vẫn hay dùng: “Anh không cần phải như thế.”*
*犯不上: tương đương 不至于, không đến mức, không đến nỗi, ý là không cần luống cuống mặc lại đồ với giải thích.
Thạch Dạng muốn níu tay, Khúc Miên lùi lại một bước, nói: “Chúng ta đã chia tay rồi, tôi không hi vọng anh gọi tên tôi dưới bất cứ trường hợp nào, đặc biệt là lúc này, thật quá ghê tởm.”
Thạch Dạng đè thấp giọng nói: “Chúng ta chỉ cãi nhau chứ chưa hề chia tay, chúng ta đã bên nhau lâu như vậy, không thể nói chia là chia được.”
Khúc Miên lạnh nhạt: “Tôi có người mình thích rồi.”
Câu nói này dường như có ma lực khiến cho Thạch Dạng dừng lại, anh ta ngơ ngẩn nhìn Khúc Miên, giọng cằn cỗi: “Không phải là anh?”
Khúc Miên cười, ôn hòa nói: “Không phải anh, là người khác, cậu ấy rất tốt.”
Thạch Dạng: …
Khúc Miên quay đi, Thạch Dạng vô thức đuổi theo một bước: “Em…”
Anh ta không nói nổi nữa, đứng trong bóng tối rất lâu không cử động.
“Em chỉ hỏi thôi mà, người anh thích có phải là em không?”
Tại một con đường ở Bắc Kinh vào một ngày tháng tư, Tát Tân Địch kiên trì lặp lại câu hỏi, đây đã là lần thứ ba rồi.
Cậu con trai có mái tóc đen nhánh, quần áo cùng màu, lúc không nói chuyện nhìn khá lạnh lùng, nhưng gương mặt của cậu rất ưa nhìn, đứng đây một lúc mà đã có hai người tới xin phương thức liên lạc, một là nam một là nữ.
Khúc Miên vẫy tay gọi xe, Tát Tân Địch bỏ qua những người đang bắt chuyện với cậu, theo anh lên xe rồi ngồi kế bên anh, rất là sốt sắng nói: “Nói gì với em đi mà, anh.”
Khúc Miên lấy ra một chiếc bánh hạch đào từ trong túi áo, đưa cho cậu: “Ăn đi này, có thể chữa bệnh não.”
Đầu óc Tát Tân Địch càng hỗn loạn: “Anh, người anh thích rốt cuộc có phải là em hay không? Anh cho em một lời khẳng định đi.”.
Đọc thêm nhiều truyện ở == T R Ù M T R U Y Ệ N.
O RG ==
Khúc Miên nhắm mắt, không nói chuyện với cậu.
Tát Tân Địch muốn nắm lấy tay anh, lại bị anh tránh né.
Tâm tình cậu cực kỳ bất ổn, cứ như sợ hãi bị đánh thức khỏi giấc mộng đẹp, nếu như người Khúc Miên thích không phải là cậu, cậu sẽ thất vọng lắm; nhưng nếu người anh thích là cậu, tại sao anh lại không chịu nói?
Tát Tân Địch sáp lại anh, nhỏ giọng: “Anh, em muốn hẹn hò với anh lâu rồi, anh thích em đi mà, không thiệt đâu, thật đấy.”
Khúc Miên: …
Sao có người tỏ tình lại nghe ra mùi như đang chào hàng vậy nhỉ…
Tát Tân Địch: “Em nói thật cho anh vậy, em đã thích anh từ rất lâu rồi.”
Cuối cùng Khúc Miên cũng chịu nói chuyện, anh lạnh nhạt nói: “Tình đầu em đâu?”
Tát Tân Địch: “Ôi vãi!”
Tát Tân Địch: “Em đã nói với anh tình đầu của em là anh rồi mà.”
Tát Tân Địch sầu não, cậu cảm thấy mình có nói gì Khúc Miên cũng cứ thờ ơ vậy, chẳng nóng cũng chẳng lạnh, cơ bản là không giống như đã đặt cậu ở trong lòng.
Nương theo đó mà dự đoán, người Khúc Miên thích rất có khả năng không phải là cậu.
Cậu buồn rầu nói: “Nói gì anh cũng không tin, em chỉ còn thiếu mỗi nước moi tim moi phổi ra cho anh xem.”
Khúc Miên ngắm nhìn cảnh đêm ngoài đường phố, cửa kính ô tô phản chiếu gương mặt nhăn nhó của cậu con trai, ở một góc độ mà cậu không nhìn thấy, có một ai đó vui tới độ trong lòng như muốn nở hoa.
Suốt cả quãng đường hai người đều im lặng, lúc tới nhà Khúc Miên, Tát Tân Địch vô cùng tự giác theo anh xuống xe.
Khúc Miên chỉ nói đúng một câu: “Em ngủ phòng khách”, rồi đi vào phòng ngủ.
Căn phòng vô cùng tĩnh lặng, cậu ngồi thừ trên sô-pha rất lâu mà không biết phải làm sao, càng nghĩ càng tuyệt vọng.
Cậu nhẹ tay nhẹ chân lên tầng, áp tai vào cửa phòng nghe ngóng, nhưng mà cửa cách âm quá tốt, cậu chẳng nghe được gì cả.
Cậu đành quay lại phòng khách, ôm lấy chăn ngẩn người, trong lòng rối bời.
11 giờ đêm, cậu thật sự không nhẫn nhịn nổi nữa, cậu ôm lấy gối đầu đứng trước cửa phòng anh, gom hết dũng khí gõ cửa, tối nay cậu nhất định phải hỏi cho ra nhẽ, người anh thích rốt cuộc là ai.
Cậu thấp thỏm chờ được nghe giọng Khúc Miên, đồng ý cũng được, từ chối cũng được, nhưng trong phòng vẫn chẳng hề có tiếng nói nào cất lên.
Khúc Miên ngủ rồi ư?
Cậu thử vặn tay nắm cửa.
Cửa mở.
Hết chương 17
Chuyên mục mỗi chương một điều gì đó liên quan tới Đông Bắc:
Người Đông Bắc đa phần đều nghĩ họ đang nói tiếng phổ thông.
Nguyên nhân là bởi tiếng của họ dù là tiếng địa phương nhưng vẫn dễ hiểu, không ai nghe mà xong lại nhận xét “Chẳng hiểu gì cả!” bao giờ.
Thành thử khi tới các thành phố khác, nét Đông Bắc trong giọng của bọn họ không bị mất đi, mà trái lại, nhiều người thấy tiếng Đông Bắc thú vị, dễ bắt chước còn học cách nói chuyện của bọn họ.
Một lý do nữa là họ tin yêu tiếng nói của vùng mình..
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.