Ta nghe đâu đây bản hòa ca đến từ ánh trăng và máu thịt
Bằng miếng mồi cực đoan ta bắt lấy vẻ đẹp phiêu lãng
Một đời đầy sôi nổi lại chan chứa tinh khôi
Mãi còn đây những hồi ức trải khắp hậu thế
Ta tin
Lặng lẽ xinh đẹp tựa chiếc lá thu rơi, ta lìa xa trần thế
Nhẹ nhàng như khói chẳng chút ồn ào
Dù héo tàn nhưng cốt cách vẫn thanh cao
Vừa bí ẩn lại quá ư huyền diệu
…
“Đừng đến đây, mau trở về đi”. – Nét mặt Xuân Bán Vũ tiều tụy, vành mắt đen sẫm, giống như không ngủ được, nhưng thần thái vẫn quật cường kiên định.
“Em là vu nữ, em có thể giúp anh”. – Sách Mã cũng rất kiên quyết – “Nói cho em biết đã xảy ra chuyện gì nào”.
“Anh sợ cô ta sẽ làm hại em”. – Xuân Bán Vũ cười khổ - “Cho dù em có chút năng lực, anh cảm thấy đó là giúp người. Nhưng bây giờ em không giúp được anh, cũng không giúp được cô ta”.
“Em có thể”. – Sách Mã gật đầu quả quyết – “Lòng từ bi có thể chiến thắng tất cả”.
Cô không nói lòng từ bi cũng cần trả giá thật nhiều, có đôi khi cái giá còn rất lớn, bởi vì đối phó chấp mê cần phải hi sinh. Nếu cuối cùng cần cô dâng hiến sinh mệnh để đổi lấy sự bình an cho anh, cô cũng chấp nhận yên lặng rời khỏi thế gian này.
Xuân Bán Vũ không đuổi được Sách Mã, có thể sâu trong nội tâm anh cũng cần cô ở bên. Cho nên hai người ở chung trong nhà cả một ngày, cố hết sức giữ lòng mình thanh thản, nói cười, đọc sách, tưới cây, còn cùng nhau nấu nướng ăn cơm, cố gắng hạnh phúc. Đến buổi tối, vừa chín giờ đúng, Xuân Bán Vũ thở dài một tiếng, nói: “Ngủ thôi”.
Sách Mã mặt ửng đỏ, không biết Xuân Bán Vũ có ý gì? Lẽ nào hai người họ phải ngủ chung một phòng, trên một giường sao? Thật sự là ngủ đơn thuần hay là…
“Không ở bên anh, em sẽ không thấy gì hết. Nhưng mà, em không ở bên anh, anh cũng không yên lòng về em”. – Xuân Bán Vũ cười khổ, ánh mắt không hiện chút ham mê *** nào. Ngược lại, trong anh là sự lo lắng, căng thẳng, bất đắc dĩ và còn có chút nét từ bỏ chán nản.
Thấy anh như vậy, Sách Mã cũng không có tâm trạng thẹn thùng. Hai người mở chăn, thổi tắt đèn, mặc nguyên quần áo mà nằm. Kỳ lạ chính là, giường lớn như vậy, nhưng Xuân Bán Vũ cứ phải chen chúc với Sách Mã ở bên trái.
Ánh trăng tối nay sáng ngời, Xuân Bán Vũ lại không kéo rèm cửa sổ, cho nên tầm nhìn trong nhà rất rõ. Tuy không so sánh được với ban ngày, nhưng Sách Mã nằm nghiêng có thể thấy được đường cong sóng mũi cao thẳng và đường nét môi mềm mại của Xuân Bán Vũ đang nằm ngửa.
Biết rõ sẽ xuất hiện chuyện lạ, nhưng yên lặng kéo dài vẫn khiến tim đập như hươu chạy. Ngay cả nhiệt độ trong chăn cũng đột ngột tăng cao.
Ừ, quả thật thích anh, thích đến mức chỉ quen biết ngắn ngủi nhưng khiến cô tin tưởng cả đời. Thậm chí là cả kiếp sau.
Tuy nhiên một lát sau, thân thể cô bắt đầu lạnh lẽo, tay chân mất đi nhiệt độ. Bởi vì cô nghe thấy tiếng bước chân nặng nề, cồng kềnh không giống bước chân người, vọng vào từ ngoài sân.
Nhà của Xuân gia rất lớn, không biết vì sao tiếng động kia vừa vào cửa lại đi lòng vòng thật lâu, mà vẫn khiến người ta nghe thấy rõ ràng từng nhịp bước chân, âm thanh tựa như đâm vào nơi yếu ớt nhất trong tim, nhức nhối đau đớn và kinh hoàng. Cô cảm thấy Xuân Bán Vũ nhự nhàng đưa tay nắm chặt lấy cô trong chăn, trấn an cô để tránh cô lập tức hoảng sợ bật dậy.
Cô hơi quay đầu lại, nín thở.
Từ góc độ của cô, có thể nhìn thấy bên cửa sổ. Khi tiếng bước chân dừng lại, cô nhìn thấy hình dáng một cô gái nghiêng mình xuất hiện, giống như dựa vào cửa sổ, len lén nhìn vào trong. Cô gái kia đứng một lúc lâu, bỗng nhiên quay qua cửa phòng, đẩy cửa đi vào.
Không phải là hồn phách, là thân xác rõ ràng. Cô gái kia cứ thế tiến bước từng bước đến bên giường, sau đó yên ổn nằm xuống, nửa bên phải chiếc giường lớn mà Xuân Bán Vũ để trống.
Mùi xác thối khiến người ta nôn mửa truyền đến.
Sách Mã sợ đến mức không nhúc nhích nổi, cảm thấy lòng bàn tay Xuân Bán Vũ cũng toát mồ hôi lạnh, cô biết anh cũng sợ. Lúc này người bình thường đã bị dọa ૮ɦếƭ, anh còn có thể giả vờ như không chuyện gì đã rất mạnh mẽ rồi.
Lúc này đây, thời gian có vẻ kéo dài vô tận, tựa như một trăm năm, chịu đựng, trời rốt cuộc cũng sáng.
Khi ánh nắng đầu tiên chiếu vào phòng, Xuân Bán Vũ nhanh chóng đứng dậy, tức giận lại tuyệt vọng đứng bên giường, che Sách Mã ở phía sau.
Sách Mã cắn chặt hàm răng, thò người ra nhìn trên giường.
Là Đàm Dung.
Cô ta mặc áo liệm lộng lẫy, mái tóc dài bạc phơ buông xõa, an tĩnh nằm trên giường. Xác cô ta không bật dậy, thậm chí không có động tĩnh khác thường, nhưng sát khí vẫn rất nặng. Mà môi của cô ta đã rữa một nửa, ngoại trừ điểm này, thi thể chẳng hề có gì biến hóa lớn.
“Xảy ra chuyện gì?” – Sách Mã khẽ hỏi, cơ thể hơi run rẩy.
Xuân Bán Vũ lắc đầu, vẫn không nói gì, ngoài phòng lại có tiếng bước chân truyền đến.
“Lại đến nữa sao?” – Ngoài cửa có người hỏi, là Đàm Quế Trung.
“Khiêng đi đi”. – Xuân Bán Vũ lạnh lùng đáp.
Vài người đứng ngoài lập tức đi vào, vẻ mặt sợ hãi, nhưng tựa như đã thấy quen chuyện này, nhanh tay lẹ chân cầm chiếu bọc thi thể Đàm Dung lại, mang ra ngoài.
Trong lúc đó, Xuân Bán Vũ và Đàm Quế Trung chẳng hề lên tiếng, ngay cả ánh mắt cũng không trao đổi.
Chờ tất cả dọn dẹp xong xuôi, Xuân Bán Vũ kéo Sách Mã đi ra ngoài sân, hít vào một hơi thật sâu. Tắm mình trong ánh mặt trời, anh như thể được sống lại một lần nữa.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” – Sách Mã không nhịn được hỏi.
“Anh cũng không biết”. – Xuân Bán Vũ phiền muộn lắc đầu – “Kể từ khi hạ táng cô ta, tối hôm đó cô ta đã đội mồ dậy, cũng không biết tại sao lại biết đường, tìm thẳng đến phòng anh, ngủ bên cạnh anh, giống như vợ chồng bình thường vậy”.
“Sau đó thì sao?”
“Lần đầu tiên cô ta xuất hiện, suýt nữa đã dọa anh ૮ɦếƭ khiếp. Thậm chí anh còn không biết là anh nằm mơ hay là cô ta thật sự đến. Cả gan đưa tay ra chạm vào.” – Xuân Bán Vũ rùng mình – “Cô ta là thật, trên người mang theo bùn đất”.
“Sao có thể thế được?” – đến bây giờ Sách Mã cũng khó mà tin được – “Cô ta ở trong quan tài, với tiền tài của Đàm gia không thể nào là quan tài mỏng. Quan tài trang trọng dày như vậy, còn dùng mười sáu cây đinh dài nửa tấc đóng lại, chôn dưới đất, cũng đâu phải chỉ đắp đất lên, bên trên còn đặt tấm bia đá nặng như vậy. Phải là lực lượng thế nào mới có thể bò ra được chứ!”
“Anh cũng không hiểu, còn tưởng rằng là ảo giác của mình, nhưng cô ta là thật, không phải em cũng nhìn thấy sao? Ngày hôm sau, anh gọi Đàm Quế Trung đến, anh ta cũng sợ gần ૮ɦếƭ, lập tức tìm người đến, bỏ nhiều tiền dán miệng, lại chôn cô ta đi. Nhưng buổi tối cô ta lại đến nữa. Bất kể anh khóa cửa thế nào, cô ta cũng có thể phá cửa đi vào. Bất kể chôn thế nào, cô ta vẫn sẽ đi ra ngoài. Vì thế còn kinh động người trong nhà anh. Tuy đã phong tỏa tin tức, nhưng chuyện ma quái vẫn lan truyền, người trong nhà cũng không dám ở nữa, đều dọn đến chỗ bà con họ hàng hết rồi”.
“Những ngày qua anh cứ ráng chịu đựng thế à?”
“Nếu không thì sao?”
Sách Mã không biết nói sao, bởi vì cô biết chàng trai này tính tình quật cường, cho nên cô đổi lại cách nói: “Bất kể thế nào, anh cũng không thể ở nguyên tại chỗ đợi cô ta. Bất kể tại sao cô ta phải như thế, đội mồ không giống đội mồ, ma quái cũng chẳng giống ma quái, ít nhất phải trốn thử xem chứ”.
“Trốn đi đâu?”
“Ngốc, trước đổi phòng xem! Dù sao nhà anh có rất nhiều phòng mà”.
Xuân Bán Vũ sửng sốt, chuyện đơn giản như vậy, sao anh lại không nghĩ tới chứ? Anh đổi sang căn phòng khác cách căn phòng cũ rất xa. Nửa đêm, tiếng bước chân nặng nề vẫn xuất hiện, quanh quẩn trước cửa phòng cũ của anh trong chốc lát, rồi lại chính xác tìm đến. Lại phá cửa đi vào, tiếp tục nằm bên cạnh anh, không chút động tĩnh.
Ngày thứ ba, Xuân Bán Vũ và Sách Mã chuyển khỏi nhà cũ, đến một trang viên nhỏ của Xuân gia ngoài huyện lị. Nhưng đến đêm khuya, xác ૮ɦếƭ Đàm Dung vẫn xuất hiện.
Họ đi xa hơn nữa, dọn đến làng của Sách Mã, kết quả vẫn không thay đổi, còn thiếu chút nữa mang tai họa đến cho người trong bản. Toàn bộ gà vịt trong bản đều im hơi lặng tiếng ૮ɦếƭ đi, toàn thân đen sì, không có vết thương. Mặc dù Sách Mã giấu tất cả, nhưng Xuân Bán Vũ rất áy náy, đền không ít tiền mới xong chuyện.
“Chúng ta đi xa một chút, em không tin bước chân cô ta nhanh như vậy”. – Sách Mã nghĩ kế, vội vã lên đường ngay trong đêm đó, đến một khách sạn ở trấn nhỏ cách cả trăm dặm.
Lần này đã ૮ɦếƭ người vô tội. Có người nửa đêm đi vệ sinh, thấy được gì đó, bị hù ૮ɦếƭ tươi. Sau đó trong trấn nhỏ đồn đãi có cương thi thì om tỏi, tạo thành một làn sóng chạy nạn.
Thấy tình trạng như vậy, Xuân Bán vũ quyết định không trốn nữa. Anh không muốn vì chuyện của mình mà mang lại phiền phức hoặc tai nạn cho người khác.
Nhưng Sách Mã tự có ý nghĩ của mình: “Tại sao cô ta có thể nhanh như vậy? Làm thế nào mà mỗi lần đều chính xác tìm được anh? Cô ta không làm gì cả chỉ muốn ngủ bên cạnh anh sao? Thời tiết nóng như vậy tại sao mức độ thối rữa thi thể cô ta lại ít đến thế? Em tin tưởng cô ta có chấp niệm lại tà ác, nhưng đến mức độ này sao em có cảm giác cô ta có người giúp đỡ vậy? Mỗi một lần Đàm Quế Trung đều sửa sang phần mộ cô ta thành nguyên dạng, có điều ngôi mộ đá khổng lồ kia rất khó phá vỡ”.
“Có ý gì?” – Xuân Bán Vũ cau mày.
Trên thực tế họ vẫn trốn lại trốn, bởi vì sợ hãi khiến bản năng họ muốn chạy xa, nhưng không có thời gian suy nghĩ cẩn thận, càng không phát hiện ra chỗ sơ hở trong chuyện này.
“Ban đầu lễ cưới ma kia không phải có một đại vu sư giúp đỡ hay sao?” – Sách Mã nói từng câu từng chữ - “Nếu không phải ông ta, anh cũng không bị khống chế tinh thần, càng không đến mức suýt nữa phải động phòng với Đàm Dung đã ૮ɦếƭ”.
Mặt Xuân Bán Vũ tái đi, lạnh lùng nói: “Chuyện này anh cũng đã hỏi Đàm Quế Trung, anh ta nói sau khi Đàm Dung hạ táng, tên vu sư kia cũng đã rời đi”.
Rời đi? Làm sao trùng hợp thế được. Tên vu sư kia biết điều khiển xác, nếu có thể điều khiển bản thân Đàm Dung “hoạt động”, hoàn thành hôn lễ, đương nhiên cũng có thể điều khiển cô ta đội mồ chui ra. Nhưng mà cho dù là vu sư tà ác cũng không cần thiết làm chuyện không lợi cho mình còn gây hại cho người, mục đích của ông ta là gì?
Mang theo mối nghi ngờ này, Xuân Bán Vũ và Sách Mã lại trở về huyện lị, tìm Đàm Quế Trung.
“Các người đến làm gì?” – thấy Xuân Bán Vũ và Sách Mã, Đàm Quế Trung uể oải lại phiền chán nói – “Tai họa hai người mang đến cho Đàm gia tôi còn ít sao? Nếu rời đi sao còn trở lại?”
Nửa tháng ngắn ngủi, Đàm Quế Trung trông như già đi hai mươi tuổi.
“Tôi không trở lại, em gái anh cũng sẽ không trở lại, anh bỏ được cô ta sao?” – Xuân Bán Vũ cười khẩy.
“Gả cho nhà họ Xuân thì là người nhà họ Xuân. Theo lý, nó leo ra từ phần mộ tổ tiên nhà cậu thì cậu phải chôn lại. Từ nay về sau tôi không lo nữa”.
“Con người anh thật biết nói ngược nhỉ”. – Sách Mã rất tức giận – “Nếu không phải anh làm những chuyện này, bây giờ làm sao đến mức không thể cứu vãn được chứ!”
“Là tôi sao? Rõ ràng là cậu ta”. – Đàm Quế Trung không tiếp tục ra vẻ phú ông phong độ ôn hòa nữa, kích động bật dậy, chỉ vào mũi Xuân Bán Vũ mắng – “Chính cậu ta. Cũng là vì cậu ta. Nếu cậu ta yêu thích em gái tôi, làm sao Đàm gia sẽ làm chuyện ác như vậy”.
“Quái đản, ai quy định em gái anh thích ai thì người đó phải thích cô ta chứ”. – Xuân Bán Vũ cũng nổi giận.
Đàm Quế Trung mệt mỏi xua tay: “Em gái tôi tính thế nào đâu phải cậu không biết. Đồ nó muốn, cho dù là leo lên trời cũng nhất định phải lấy được. Cho dù phải phá hủy, nó cũng muốn tự tay mình phá hủy. Từ nhỏ nó đã thích cậu, nhưng cậu chưa từng cho nó vẻ mặt tốt. Những thứ này cuối cùng cũng tạo thành nguyên nhân cố chấp của nó, còn dám nói cậu không có trách nhiệm à”.
Xuân Bán Vũ quả thật dở khóc dở cười.
Đây là quy tắc gì chứ! Người khác thích mình thì mình phải thích lại, nếu không sẽ là lỗi của mình. Dù người kia không ngừng gây ra chuyện đáng sợ làm hại người xung quanh, cũng đều có nguyên nhân, cũng nên tha thứ. Tốt nhất là thuận ý cô ta, như vậy tất cả sẽ yên ổn.
Dựa vào lẽ gì chứ?
“Cô ta thành ra như vậy là do anh chiều chuộng”. – Xuân Bán Vũ hừ một tiếng – “Nhưng người khác không có nghĩa vụ đi theo cô ta. Cô ta càng quấn chặt lấy tôi thì tôi càng chán ghét”.
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.