Chuyên mục: Ngôn Tình
Tác giả: Tống Thị Phương Anh
Truyện chưa có lượt đánh giá nào.BTV: Novel79
Nguồn: Sưu Tầm
Tình trạng: Full
0 Đề cử
Chồng thì làm bạc mặt ra ở bên ngoài vợ thì ở nhà cứ lả lướt lả lướt…về nó đánh cho lại bảo tại số …
Đó là lời của mẹ chồng tôi mỗi lần thấy tôi dắt xe ra khỏi nhà đi làm…Chồng tôi là sỹ quan Hải Quân…anh phải đi xa nhà suốt còn tôi ở nhà làm ở công ty may,cuối tuần tôi nhận việc ở xưởng tư nhân nhỏ…chúng tôi đã có với nhau một đứa con thế nhưng con của tôi bị bệnh tự kỉ…thằng bé không được như những đứa trẻ bình thường khác…đèo con trên chiếc xe đạp tôi mang con sang ngoại gửi vì nhà ngoại cách đó có một xóm…Mẹ tôi bảo
-Thằng thóc nó được ba tuổi rồi lựa mà đẻ thêm đi con,Thu này nghe mẹ…
-Anh Văn có về đâu mẹ…một năm về được một lần cũng khó mẹ ạ
-Lấy chồng là lính đã đành lại là hải quân suốt ngày lênh đênh trên biển chẳng biết nay sống mai c/h/ết ra sao…
-Chồng con là niềm tự hào của con đấy mẹ
-Biết thế nhưng mày thiệt con ạ…Mẹ chồng mày nhàn tênh tênh suốt ngày đi múa với hát hò bên nhà văn hoá…cháu thì k trông…
-Thôi mẹ ạ…mẹ chồng con dân bán thịt lợn nên đồng bóng…
-Bóng gì cái ngữ nó,ở làng này ai chả biết nó cứ tí tởn với mấy lão vợ ૮ɦếƭ
-Kìa mẹ
-Tao nói là chuẩn mày k được bênh,nó chẳng đối xử với mày tốt lắm đấy…
-Thôi con đi làm đây…thóc ở nhà ngoan nhé mẹ đi đây
Thằng bé đã ba tuổi nhưng ánh mắt ngây dại cả ngày chỉ mυ"ŧ tay,đến nỗi đầu Ng'n t còn mòn đi,ra nhà trẻ bị các bạn cao đến chảy m/áu/ nên tôi xót con lại đưa con về cho bà ngoại trông…Sắp tết rồi hy vọng năm nay tết bố cu thóc có thể về đoàn tụ cùng gia đình…
Sóng biển rì rào …tại khách sạn sát biển…
Người đàn ông tên Văn chồng của Thu đang ngồi h/ú/t th/u/ốc nhìn biển qua ô cửa kính…Một cô gái đi từ nhà tắm ra chỉ mặc đúng bộ váy ren đồ lót mỏng manh…cô ta quàng cổ Văn
-Sao thế nhớ vợ à…
-Tất nhiên là không rồi…
-Vậy sao vừa gặp em lại có vẻ mặt đó vậy,ghét ghê á…
-Ghét anh thì em ở với ai
????ăп զᴜɑʏ ʟạɪ ɡɪữ ᴇᴏ ᴄô тɑ ᴋéᴏ ѕáт ʟạɪ ɡầп пɡườɪ гồɪ ᴍυ"ŧ Ьầᴜ ᴠυ" զᴜɑ ᴄһɪếᴄ áᴏ гᴇп ᴍỏпɡ ᴍɑпһ “ ᴄһụт…”
-Ưᴍ….
Сô ɡáɪ пɡửɑ ᴄổ ʟêп тһở гồɪ ????ăп ᴆứпɡ Ԁậʏ һôп ʟêп ᴍôɪ ᴄô тɑ…
-Ѕɑᴏ пàᴏ ᴆủ ᴆể ᴇᴍ ᴋɪ́©ɧ ŧɧɪ́©ɧ ᴄһưɑ…?
-Сһưɑ пһé
Сô тɑ ᴋɪễпɡ ᴄһâп ᴍυ"ŧ ʟưỡɪ ᴄủɑ ????ăп һɑɪ пɡườɪ ʟɪếʍ ᴍôɪ пһɑᴜ ᴆếп пһớρ пһáρ…????ăп тһò тɑʏ хᴜốпɡ Ьêп Ԁướɪ ѕờ ρһầп âʍ ᴆɑ͙σ ᴄủɑ ᴄô ɡáɪ гồɪ ᴍɪếт пһẹ ᴋһɪếп ᴄô тɑ гêп ʟêп…
-Ðêᴍ пɑʏ ᴄ/һ/ếт ᴠớɪ ɑпһ Dịᴜ пһé
-Eᴍ тự пɡᴜʏệп ᴆếп ᴍà…ᴠɪ̀ ɑпһ ᴇᴍ тự пɡᴜʏệп тấт ᴄả…
????ăп пһấᴄ Ьổпɡ Dịᴜ ʟêп ᴄһɪếᴄ Ьàп ᴄạпһ ᴄửɑ ѕổ…ɑпһ тɑ ᴆẩʏ һɑɪ ᴄһâп Dịᴜ Ԁạпɡ гɑ гồɪ ᴄúɪ хᴜốпɡ ᴄһọᴄ пɡóп тɑʏ тгỏ ᴠàᴏ âʍ ᴆɑ͙σ ᴄủɑ Dịᴜ ʟàᴍ ᴄô тɑ гêп ʟớп
-А…А…ᴆừпɡ ɑпһ
Bàп тɑʏ ????ăп ᴆưɑ гɑ ᴆưɑ ᴠàᴏ пɡóп тɑʏ ᴋһɪếп ᴄһᴏ Dịᴜ ѕướиɠ ᴆếп ρһáт ᴄᴜồпɡ…ᴄô тɑ тóᴍ тɑʏ ᴠàᴏ тấᴍ гèᴍ ᴄửɑ ѕổ ᴠẻ ᴍặт ᴆầʏ ρһấп ᴋһɪ́ᴄһ…
Reng…reng…reng…
Tiếng chuông báo hiệu đã kết thúc giờ làm…tôi đứng dậy rồi vươn vai vì ngồi may suốt 7 tiếng đồng hồ chưa nghỉ…chị chủ đi vào đưa tiền lương cho tôi
-Thu…lương tháng này của em này…8 công mà chị thưởng thêm 2 là 10 công nhé
-Em cám ơn chị
-Nghỉ ở công ty đi mà về may mành rèm cho chị kiếm hơn đấy,ở kia lương thấp thế cũng làm
-Dạ vâng,để em suy nghĩ chị nhé…em cũng muốn kiếm tiền nhanh để có tiền đưa thóc đi chữa bệnh…bác sỹ nói thằng bé bị nhẹ vẫn có thể chữa được
-Bệnh tự kỉ rất phức tạp em ạ,chữa k phải ngày một ngày hai…nhưng chưa được càng sớm càng tốt…
-Dạ em cũng cố để chạy cho con…
-Đẻ tiếp chứ
-Em giờ chỉ muốn tập trung nuôi thằng thóc c ạ,con đã bệnh giờ mẹ lại sinh em bé k thể chăm sóc dc nên e ngại…
-Văn nó có hay gọi về k
-Có chị ạ tối nào cũng gọi…em về đây ạ…
Tôi đón cu thóc hai mẹ con chở nhau đi chợ nấu cơm tối…vừa vào đến cửa nghe mẹ chồng nói điện thoại
-Mày k về xem vợ nó đi suốt ngày,cư tưng tửng là nó dửng bướm lên nó đi với trai đấy mày k dc chủ quan…
-mẹ gọi cho con kiểu này đừng gọi nữa con đau đầu lắm …
-Thế mày có nghe mẹ k Văn…Văn…
Bên kia cúp máy…Thu dựng chân chống xe …bà mẹ chồng nghe thấy tiếng liền đi ra đon đả
-Thóc của bà về rồi đấy à,suốt ngày mυ"ŧ tay ( đánh mạnh vào tay thằng bé đỏ lên làm nó khóc)
-Kìa mẹ…thóc nó biết gì đâu mẹ nặng tay thế
-Chị cứ làm như tôi gϊếŧ nó không bằng…cho nó chừa
-Cháu tự kỉ mà mẹ…phải nhỏ nhẹ từ từ đánh nó biết gì đâu mẹ
-Ngta đẻ con khoẻ mạnh đây đẻ người k ra người ngợm k ra ngợm…
-Mẹ đừng nói thế tội thằng bé
-Thà mày Ϧóþ ૮ɦếƭ nó đi để nó sống mà lớn lên kiểu này chỉ có ૮ɦếƭ,bố mẹ k nuôi cả đời được …
-Mẹ nói thế k được đâu ,mẹ đừng có rủa con của con
-Mày dám cãi ngang mặt với tao à,cái ngữ đẻ con bệnh tật chồng chán đéo thèm về còn cao giọng với đéo ai…
-Anh ấy chán mẹ nên mới k về đấy…
-Mày…mày nói cái gì…ôi dời ơi làng nươc ơi con dâu nó đặt điều chia rẽ mẹ con tôi…
Tôi quay xe chở cu thóc về thẳng nhà mẹ đẻ…vừa chở con tôi vừa ức rơi nước mắt…thằng bé phía sau chợt gọi
-Mẹ…
Tôi quay lại giật mình vì lần đầu con biết nói lại gọi mẹ
-con gọi mẹ à thóc…đúng con gọi mẹ không con…
Thu nhẩy xuống xe ôm con nhấc bổng lên rồi cười “ Thóc của mẹ chắc chắn có hy vọng”…
Tối đến khi Văn gọi điện thấy tôi đang ở nhà mẹ đẻ
-Mẹ có nói gì em cũng coi như điếc đừng quan tâm làm gì?
-Mai em về…em cũng nhịn mẹ nhiều nhưng hôm nay em tức quá k nhịn được…Anh Văn này…anh có cô gái nào bên ngoài k vậy
-Hâm này,ngủ còn chả đủ thời gian thì lấy đâu ra trai gái…trên thuyền chỉ toàn trai làm gì có cô nào
-Em trêu mà,vì càng ngày càng thấy anh k về nhà
-Đơn vị bận nên anh k về chứ có phải k muốn đâu,anh rất nhớ hai mẹ con
-Cố gắng tết này về nhà anh nhé
-Anh sẽ cố …
Văn cúp máy anh ta mở hộp đồng hồ trị giá 500 triệu mà cô bạn gái tặng anh ta
“Nhân ngày kỉ niệm 6 tháng quen nhau em tặng anh…em cũng đang nhờ bố em đưa anh ra ngoài làm rồi…anh chờ em nhé”
Văn h/ú/t th/uố/c phì phèo,cậu lính dưới chướng Văn vỗ vai
-Đồng hồ đẹp vậy anh
-Anh thấy càng ngày càng khó dứt cô ta
-Con nhỏ tên Dịu mà bố nó làm bí thư tỉnh K đó á
-Uk…nó toàn tặng đồ đắt tiền …sau vụ cứu nó suýt ૮ɦếƭ đuối thế nào lại dính vào nó…anh k thấy thoải mái lắm
-Ơ bồ nhí ngon trẻ đẹp lại nhiều tiền,cứ chơi bời thôi anh mất gì đâu
-Chắc chuẩn bị cũng dứt dần thôi,vợ anh vừa gọi bảo năm nay xin về nghỉ tết đang cố đây
-Chị Thu nhìn ảnh xinh anh nhờ,k như kiểu con gái bh toàn thẩm mỹ…
-Xưa anh cưa mãi đấy,xong anh bẫy cho quả có bầu thế là phải cưới…
-ha ha anh tôi về khoản gái mú còn phải học hỏi nhiều
-Chỉ tiếc con của anh nó dc bình thường…anh buồn vì chuyện đó …
-K sao đâu anh sau này lớn khắc khỏi
-Khó lắm…
Văn buồn thở dài rồi nửa tháng sau anh ta nhận được tin nhắn từ cô bồ trẻ “ em có thai rồi,em đang trên đường tới nhà anh”…!
Ủng hộ BTV
Chức năng đang trong quá trình xây dựng.
Đề Cử
Bạn đọc đánh giá!
Tủ truyện
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.