Nộp bài xong chẳng mấy chốc đã đến ngày trình bày ý tưởng trước hội đồng chấm thi.
Kỳ Vân nghĩ dù sao mình cũng đã cố hết sức để hoàn thành nên cô không đặt nặng vấn đề thắng thua, ôm tâm trạng thoải mái mà tham gia cuộc thi.
Nhìn Kỳ Vân không biểu hiện một chút gì hồi hộp, Trần Kha Nghị nghiêm mặt hỏi: "Chuẩn bị xong hết rồi?"
"Dạ!"
Vẻ mặt anh còn lo hơn cả cô, anh hỏi: "Không cần xem lại?"
"Dạ không cần!" Trước khi thi mà xem lại bài càng rối, mà một khi đã rối lên rồi thì chữ cũng bay sạch.
"Thầy cứ đợi xem em thể hiện đi".
"Ừ, tôi trông đợi."
"Thầy nhớ sau khi kết thúc cuộc thi này làm nhiều món ngon cho em nha!" Xem như phần thưởng kích lệ tinh thần thật hợp lý đến mức trùng hợp. Kỳ Vân vô cùng mong muốn nếm được tay nghề của Giáo sư Trần.
"Lo làm tốt việc của em đi." Im lặng một lúc, anh nhìn cô nói: "Cố lên!"
Giọng của anh trầm ấm thật dễ nghe, không chỉ tai nghe thấy mà tim cũng bị hai từ "cố lên" làm tan chảy. Dạo này anh hay có những biểu hiện kỳ lạ làm cô bối rối.
Kỳ Vân mỉm cười thật tươi: "Cảm ơn thầy!" Rồi nhanh chóng chạy mất lấy cớ là đi chuẩn bị.
Trần Kha Nghị nhìn gương mặt bối rối của cô khóe môi cong lên. Nhưng anh cũng rất lo lắng, cuộc thi này có rất nhiều người tài năng không kém, nếu khinh suất rất dễ bị hạ gục. Mà cô tự tin như vậy không biết là đáng lo hay đáng mừng.
Chỉ còn biết chờ đợi xem cô gái nhỏ này có phát huy được hết tài năng không thôi.
Trần Kha Nghị là giáo viên hướng dẫn trực tiếp của Kỳ Vân nên để đảm bảo công bằng anh không nằm trong ban chấm điểm, tất nhiên những giáo hướng dẫn khác cũng vậy. Chỉ được phép góp ý kiến và tham dự.
Tuy vậy anh rất xem trọng bởi lần này cô sẽ thể hiện hết khả năng của mình, mà nếu cô thành công cũng không uổng công sức anh bỏ ra thời gian qua.
Lần trước nộp bài chủ yếu để khóa bài không cho thí sinh cố làm thêm, tạo ra sự thống nhất giữ bài báo cáo đã nộp và phần thuyết trình hôm nay, có cộng điểm cũng là phụ mà thôi.
Kỳ Vân nói không hồi hộp do cô chỉ muốn trấn an không làm lung lay tinh thần mà thôi. Cô hít sâu mấy lần để bình tĩnh, gần sát giờ thi ít nhiều gì đều sẽ có chút căng thẳng. Cô bốc trúng số ba, sau cô còn một người nữa.
Bây giờ người đầu tiên đã chuẩn bị vào trình bày, bên ngoài có rất nhiều sinh viên các khoa khác nhau đang ngồi ghế chờ đến lượt, khuôn mặt họ không giấu nổi sự lo âu.
Cuộc thi lần này hình thức tương tự như đi phỏng vấn, các thí sinh sẽ được bốc số thứ tự lần lượt vào thi. Ban giám khảo sẽ lắng nghe sau đó đặt vài câu hỏi kiểm tra, đến cuối buổi sẽ mời toàn bộ thí sinh vào công bố kết quả tại chỗ. Thành hay bại sẽ sớm biết.
Phạm Gia Kiệt vừa mới dạy xong, nghe nói Kỳ Vân sẽ tham gia thi nên anh cố ý cho lớp tan học sớm một chút. Nhưng khoa của anh và cô khác nhau nên anh không được phép tham dự.
Gia Kiệt đi đến phòng hiệu trưởng để hỏi xem anh có thể vào kham khảo một chút không. Đang đi trên đường thì đã gặp được hiệu trưởng.
Hiệu trưởng là người duy nhất biết được thân phận thật sự của Gia Kiệt, tất nhiên phải trừ Kỳ Vân, vì thế thái độ của ông ta đối với Gia Kiệt cũng kính nể vài phần: "Xin chào Giám Đốc Phạm."
Gia Kiệt nhíu mày không vui: "Chào thầy! ở trường gọi tôi là thầy Phạm, cứ đối xử bình thường với tôi là được."
Là nhân vật có sức ảnh hưởng sao ông ta dám đối xử theo cách bình thường kia chứ, nhưng người ta đã không muốn bị lộ thân phận ông ta cũng phải làm theo. Cũng may xung quanh vắng người không ai để ý, chứ không đắc tội đến nhân vật lớn thì tiền đầu tư xem như xong. Hiệu trưởng tươi cười chào lại: "Chào thầy Phạm!"
Gia Kiệt đi thẳng vào vấn đề mà anh quan tâm: "Nghe nói khoa X đang tổ chức cuộc thi gì đó?"
Lời ít ý nhiều nói đến đây hiệu trưởng cũng đã nhạy bén biết được Phạm Gia Kiệt cần gì. Ông ta nhiệt tình: "Tôi đang định đến đó xem, nếu thầy Phạm không bận gì thì mời thầy đi cùng tôi."
Gia Kiệt muốn nhanh chóng đến đó kịp lúc Kỳ Vân thi nên anh gật đầu: "Được phiền thầy dẫn đường."
Đây là cuộc thi của mỗi khoa hiệu trưởng không nhất thiết phải tham dự, cùng lắm là đến trao giải thôi, nhưng nhìn thấy thầy hiệu trưởng đích thân đến mọi người bàn tán xôn xao, thí sinh áp lực nay càng áp lực hơn.
Gia Kiệt cùng thầy hiệu trưởng ngồi cạnh nhau, Trần Kha Nghị ngồi đối diện. Cũng may cuộc thi vừa mới bắt đầu, lúc ở ngoài cửa anh còn thấy Kỳ Vân, tạo một động tác khích lệ cô xong anh mới yên tâm rằng mình chưa đến trễ.
Bạch Sa thi thứ hai, vừa đúng lúc có mặt thầy hiệu trưởng. Dù sao cũng phải trình bày nên cô ta cố gắng hít sâu tự tin nói. Khả năng diễn đạt của cô ta rất tốt lại thu hút được mọi người chăm chú lắng nghe. Chỉ duy nhất Trần Kha Nghị dáng vẻ âm trầm ngồi đó, anh lơ đễnh nhìn thẳng vào Bạch Sa khiến cô ta hết hồn.
Tuy nhiên cô ta vẫn có thể tiếp tục trình bày nốt phần còn lại.
Vì trước đó Bạch Sa biết rằng bài báo cáo của Kỳ Vân nhất định Trần Kha Nghị đã xem qua rất nhiều lần, ít nhiều đã nắm được nội dung cốt lõi nên cô ta trình bày tương tự tất nhiên sẽ bị nhìn với ánh mắt đó. Không sao cô ta đã chuẩn bị tâm lý nên nét mặt vẫn tự nhiên như thường.
Trình bày xong Bạch Sa cúi đầu cảm ơn trong tiếng vỗ tay của mọi người. Các thầy cô thì thầm với nhau, ban giảm khảo cũng gật đầu xem trọng bài thi này.
Tiếp theo những người tham dự được phép đặt câu hỏi cho thí sinh để làm cơ sở cho ban giám khảo chấm điểm.
Câu hỏi xoay quanh bài báo cáo, Bạch Sa vẫn có thể ứng phó được. Tuy nội dung không phải cô ta nghĩ ra nhưng cô ta đã đọc và nghiền ngẫm rất nhiều lần, người khác nhìn vào sẽ không phát hiện được gì.
"Còn ai có câu hỏi nào không? Nếu không sẽ kết thúc."
Hỏi đã tương đối đầy đủ, nên tất cả im lặng. Trần Kha Nghị từ đầu chỉ chăm chú lắng nghe đột ngột đứng dậy: "Xin hỏi em có đảm bảo tất cả nội dung là do em tự mình làm sao?" Tuy không phải là ban giám khảo nhưng anh vẫn có quyền hỏi bài.
Chỉ là một câu hỏi nhưng mang khí thế bức người, Bạch Sa có chuẩn bị kỹ đến đâu cũng trở nên lo sợ. Tay Ϧóþ chặt vào nhau khiến các khớp bị ép lại, gân xanh nổi lên, một cảm giác đau đớn xộc thẳng tới não ép cô ta tỉnh táo lại.
Bạch Sa mỉm cười nhìn Trần Kha Nghị gật đầu kiên định: "Em đảm bảo."
Trần Kha Nghị nhướng mày tỏ vẻ thì ra là vậy, anh ngồi xuống. Mọi người nhìn Trần Kha Nghị bằng ánh mắt kỳ lạ. Mà Trần Kha Nghị lại rơi vào trầm tư không để ý đến. Anh chăm chú nhìn vào màn hình máy tính, vừa gõ vừa bấm chuột trông rất bận rộn.
Lượt tiếp theo là Kỳ Vân. Bạch Sa vừa đi mỉm cười với Kỳ Vân, sau đó thoải mái ngồi xuống cúi đầu mở túi xách nhìn vật gì đó cười đắc ý.
Kỳ Vân bước vào trong. Cô cúi đầu chào mọi người. Một trong số ban giám khảo nhìn hồ sơ của cô hỏi: "Em là Kỳ Vân?"
Kỳ Vân gật đầu.
Ban giám khảo bảo cô có thể bắt đầu.
Kỳ Vân cắm USB đã chuẩn bị vào khe cắm, mở bài của mình lên, xong xuôi cho nhìn một lượt xung quanh, cảm nhận được những ánh mắt đang nhìn mình chằm chằm khiến cô căng thẳng, cô lại nhìn đến Trần Kha Nghị và Gia Kiệt dù họ cũng đang nhìn cô nhưng ánh mắt khác hẳn mọi người ở đây. Kỳ Vân nhớ đến lời động viên của thầy Trần là hai chữ đơn giản "Cố lên" và động tác cỗ vũ của Gia Kiệt tất cả tạo cho cô một động lực to lớn áp đảo sự căng thẳng đang ngự trị.
Kỳ Vân nâng micro lên gần miệng cô trình bày một cách tự nhiên nhất như đang trao đổi một vấn đề gì đó đầy hấp dẫn chứ không phải cuộc thi.
Càng trình bày vào sâu nội dung, ánh mắt chăm chú lắng nghe đổi thành một biểu cảm khác lạ. Có người thì vừa nghe lại vừa lật các tài liệu báo cáo trên bàn, có người lại nhíu mày. Bầu không khí này là sao? Kỳ Vân cố gắng trấn an bản thân tiếp tục trình bày hết phần thi của mình.
Sở dĩ không khí khác thường vì mọi người đều nhận ra có sự trùng lặp giữa hai bài thi của Bạch Sa và Kỳ Vân. Càng nghe càng giống. Nhưng với nguyên tắc tôn trọng thí sinh thì vẫn phải để thí sinh hoàn thành xong bài thi mới được ý kiến. Sau đó sẽ họp nội bộ đưa ra quyết định.
Tiếp theo một số giáo viên tham dự hỏi một vài câu hỏi qua loa. Trần Kha Nghị vẫn điềm tĩnh ngồi đó, anh nghe Kỳ Vân trình bày, lâu lâu lại nhìn màn hình máy tính. Còn Gia Kiệt thì hai chân mày nhíu chặt lại, trạng thái đứng ngồi không yên. Nhìn Kỳ Vân rời khỏi phòng anh muốn xông ra ngoài tìm Kỳ Vân ngay lập tức nhưng đây là một cuộc thi không phải muốn vào là vào muốn ra là ra nên Gia Kiệt không thể mất lịch sự được.
Kỳ Vân ngồi cạnh Bạch Sa đang chăm chú bấm điện thoại, nhìn thấy Kỳ Vân cô ta nhiệt tình hỏi thăm: "Cậu làm tốt không?"
Kỳ Vân cảm thấy có gì đó không đúng nhưng không nghĩ ra: "Cũng tạm!"
Bạch Sa nhếch môi. "Kỳ Vân à, sắp đến lúc có kịch hay coi rồi mà cô cũng được làm một nhân vật quan trọng trong vỡ kịch của tôi, cô cứ cố gắng hưởng thụ không khí thoải mái này đi."
Đặt tay lên tay Kỳ Vân, Bạch Sa an ủi: "Không sao đâu, đã thi xong rồi thì giờ cứ đợi kết quả thôi, xem mình nè cười lên một cái coi."
Hai người nói chuyện vui vẻ đến khi thí sinh cuối cùng đã thi xong, chờ thêm một lúc nữa có thông báo triệu tập tất cả thí sinh vào phòng.
Bên trong không biết từ lúc nào đã đặt thêm một hàng ghế cho sinh viên. Mọi người lần lượt ngồi xuống. Đợi đến khi ổn định trưởng ban giám khảo mới đứng dậy công bố điểm số.
"Sau khi hội đồng xem xét đưa ra ý kiến có kết quả như trên màn hình, các em có ý kiến gì không?"
Một sinh viên đứng lên: "Bạch Sa và Kỳ Vân đều đạt 8.7 điểm cao nhất vậy ai là người chiến thắng?" Trong khi đó giải thưởng chỉ có một.
"Đây chính là điều tôi đang muốn nói, phong cách trình bày của Bạch Sa và Kỳ Vân tuy có khác nhau nhưng đều tạo ra sự thu hút cho người xem, nhưng nội dung trình bày hoàn toàn giống nhau."
Lời của trưởng ban giám khảo như một tiếng nổ vang kích ngòi cho cuộc chiến tranh. Bên dưới ồn ào bình luận không ngừng. Là chuyện gì vậy chứ?
Kỳ Vân hoàn toàn ngạc nhiên đây là chuyện cô không ngờ, còn Bạch Sa chỉ cúi đầu. Cuối cùng chuyện gì cần đến cũng phải đến thôi. Cô ta chờ đợi giây phút này đã lâu.
Ban giám khảo nhắc nhở bên dưới trật tự sau đó nói tiếp: "Không thể nào có sự trùng hợp như vậy, tôi nghi ngờ một trong hai sao chép bài của đối phương. Bây giờ mời hai em Bạch Sa và Kỳ Vân bước lên phía trước."
Kỳ Vân muốn làm rõ vấn đề với lại cô không làm chuyện trái đạo đức nên không sợ. Cả hai đồng loạt đứng dậy tiến lên vài bước rồi ngừng lại.
"Tôi cho các em một cơ hội nói ra sự thật, đừng để tôi điều tra ra là ai làm thì hậu quả rất nghiêm trọng." Giọng trưởng ban giám khảo nặng nề, đây là chuyện đầu tiên xảy ra ở mức độ như thế này. Quả thật to gan xem thường nhà trường.
Bạch Sa và Kỳ Vân trăm miệng một lời: "Em không làm."
"Vậy được các em hãy chứng minh mình trong sạch đi, bắt đầu từ Kỳ Vân."
Nếu lúc thi Kỳ Vân hồi hộp có phần lúng túng thì bây giờ đây cô có đầy đủ sự can đảm và tự tin trình bày trước đám đông, cô như một người lính hùng dũng sẵn sàng chiến đấu bảo vệ cho danh dự của mình.
"Ý tưởng này hoàn toàn do em nghĩ ra, sau đó lập ra đề cương cơ bản nhờ thầy Trần xem giúp và sửa lỗi, tiếp theo em hoàn thành nội dung chi tiết từng phần, chỉnh sửa đến khi ưng ý mới thôi, cả quá trình đều được sự hướng dẫn của thầy Trần, nên em đảm bảo bài thi này do em tự lực hoàn thành không hề sao chép."
Trần Kha Nghị cũng đứng lên trợ giúp: "Đúng vậy từ lúc bắt đầu đến khi kết thúc tôi là người hiểu rõ nhất là do em ấy làm."
Bạch Sa không nhịn được mà rưng rưng, bộ dạng ấm ức không thôi: "Lúc đầu em nghĩ ra một vài ý tưởng trình bày với cô Lê để chọn ra một ý tưởng hay nhất, cô ấy còn cho em ý kiến nên thực hiện từ đâu, mỗi lần hoàn thành xong một chương cô Lê sẽ trực tiếp đánh giá và chỉnh sửa, trải qua thời gian dài mới hoàn thành xong, bài cũng là em nộp đầu tiên. không ngờ lại có một bài y chang như vậy." Nói xong giọt nước mắt không kiềm được cứ thế chảy ra.
Cô Lê nhìn học trò của mình đau lòng không thôi, cô còn nhớ khi chọn được ý tưởng Bạch Sa đã rất vui mừng mà ôm lấy cô nói rằng sẽ cố gắng hết sức: "Tôi đảm bảo những gì Bạch Sa kể là thật."
Ai cũng chắc chắn là tự mình làm. Thật ra cho dù có sao chép, đi đến nước này rồi không dễ gì ngừng lại. Ban giám khảo đau đầu không thôi, biết tìm đâu ra chứng cớ, mà không thể bỏ qua như vậy.
Bạch Sa và Kỳ Vân được phép về chỗ. Bạch Sa dùng khăn giấy lau nước mắt, được nữa chừng cô ta bất ngờ đứng phắt dậy nhìn ban giám khảo, tiếp theo là bối rối không yên: "Em có chuyện này không biết... Có nên... nên nói ra hay không?"
Đợi được sự đồng ý cô ta tiếp tục: "Gần đây em có làm mất một USB bên trong có chứa nội dung báo cáo sắp hoàn chỉnh, là Kỳ Vân nhặt được sau đó đem trả cho em, em cứ nghĩ không sao, nhưng không ngờ bài lại bị đánh cắp... Thật sự em không muốn nghi ngờ là Kỳ Vân làm."
Cô ta lấy trong túi xách ra một cái USB màu đen giơ lên cao. Rồi nhìn Kỳ Vân: "Xin lỗi cậu, mình phải nói ra sự thật."
"Kỳ Vân có chuyện đó hay không?"
Kỳ Vân không ngờ tình huống thay đổi quá nhanh. Quả thật một lần ở tầng ba Bạch Sa luống cuống làm rơi đồ trên tay xuống đất. Sau đó có điện thoại cô ta vội nhặt những thứ đồ rơi lên rồi chạy đi trông rất gấp.
Bạch Sa không để ý mình còn đánh rơi USB, Kỳ Vân tốt bụng nhặt hộ rồi liên lạc với Bạch Sa trả lại. Không ngờ đây là một âm mưu được sắp đặt sẵn còn cô cứ thế mà sa vào cái bẫy của người ta.
Kỳ Vân gật đầu: "Dạ có, nhưng em không hề xem nội dung." Toàn thể hội trường nhìn cô với ánh mắt kinh bỉ, xem cô là kẻ nói dối không đỏ mặt.
Có ma mới tin cô!
"Bạch Sa em có chứng cứ không?"
"Em không dám chắc là Kỳ Vân có xem hay không, nhưng USB không đặt mật khẩu, lúc Kỳ Vân trả cho em ở hành lang." Cô ta nhíu mày suy nghĩ: "Nơi đó có camera quay lại."
Để chứng minh Bạch Sa cắm USB vào đầu nối, mở phần mềm lưu trữ ra, trong đó hiện thị nội dung tài liệu được lưu trước vài ngày khi Kỳ Vân nhặt được. Vì thế Kỳ Vân có xem hay không không ai biết được.
Kỳ Vân thừa nhận là cô nhặt được USB đem trả nhưng không xem tài liệu. Lời nói một phía làm sao để tin, vô tình chứng cứ này rất bất lợi cho cô.
Nhìn vào cứ như Kỳ Vân đang hoảng sợ mà nhất quyết đổi trắng thay đen biện minh cho bản thân. Mọi ánh mắt đổ dồn về phía cô có sự xem thường lại mang theo sự mỉa mai, cô có nói mình trong sạch cũng chẳng ai tin, mà cô không biết làm sao chứng minh mình vô tội.
Bên ngoài nghe được tiếng ồn hiếu kỳ đến xem tạo thành một đám đông chen lấn. Phần lớn đều là những thí sinh tham dự xong cuộc thi, còn có cả những người đến cổ vũ cùng một vài giáo viên. Cánh cửa khép hờ, một vài người bạo gan mở rộng ra đến khi cánh cửa được mở toang mới ngừng. Nên cho dù có đứng ở ngoài vẫn có thể nghe thấy diễn biến bên trong. Đây không còn là chuyện nội bộ khoa nữa mà nó đã lan toả ra khắp nơi.
Mà bây giờ chuyện đau đầu chính là tìm ra sự thật, những người có chức trách bên trong không thể nào ngăn nổi đám người ngoài cửa kia. Chuyện xấu đồn xa muốn cản cũng không còn kịp.
Bạch Sa đóng vai người bị hại đến mức hoàn hảo, một sinh viên không nhịn được đến an ủi cô ta, có người đứng lên mong nhà trường mau giải quyết vụ này.
Trong tình huống cấp bách, Trần Kha Nghị đứng lên, anh ngồi xem hết màn kịch đầy tính chân thật và cảm động. Nếu đây thực sự là đi xem kịch anh sẽ không ngần ngại đứng dậy vỗ tay tán thưởng cho nhân vật chính diễn xuất thần.
Còn đây là chuyện nghiêm trọng liên quan đến danh dự của một đời người. Dù không có chứng cứ nhưng anh vẫn tin cô. Chắc chắn là vậy! Nhưng một mình anh thì chưa đủ huống hồ anh đã có kế sách. Vì vậy đây là thời cơ thích hợp để anh ra tay.
"Nếu phát hiện ra thủ phạm tôi đề nghị nhà trường đuổi việc em thực tập sinh đó." Trần Kha Nghị cương quyết, mặt chẳng có chút biểu cảm gì là bao che cho thủ phạm. Mọi người âm thầm khen ngợi Trần Kha Nghị chính trực đến mức vô tình, sinh viên của mình mà có thể lạnh lùng đến vậy. Chặt đứt quan hệ tránh liên luỵ về sau.
Không hiểu sao trong tình huống khó giải bài này Kỳ Vân vẫn có niềm tin Thầy Trần sẽ bảo vệ cô.
Bạch Sa cũng đứng lên rưng rưng nước mắt: "Em đồng ý rằng nhà trường nên phân xử nghiêm minh, trả lại sự công bằng cho em."
Ban giám khảo cùng thầy hiệu trưởng nhận thấy đây là một sự việc nghiêm trọng cần xử lý thẳng tay để răn đe nên chấp nhận đề nghị của Trần Kha Nghị.
Lúc này Trần Kha Nghị mới hài lòng gật đầu, Bạch Sa nở nụ cười đắc ý. Còn một bước nữa thôi cô ta sẽ thành công. Cuộc sống này cứ chăm chỉ không là không được. Còn phải cần một chút mưu mô.
Đột ngột trên màn hình xuất hiện một đoạn video là văn phòng của Trần Kha Nghị, bên trong không một bóng người, chỉ vài giây sau, xuất hiện một thân ảnh lén lút đi vào không ai khác chính là Bạch Sa, chất lượng video sắc nét không muốn nhận ra người trà trộm vào phòng là ai cũng khó. Cô ta ngó nghiên xung quanh, nhanh chóng tiến đến máy tính của Kỳ Vân, video lúc này được phóng cận cảnh vô cùng rõ sát đến màn hình máy tính, chỉ thấy Bạch Sa gửi một tài liệu từ máy của Kỳ Vân sang mail của cô ta mà tài liệu đó chính là nội dung bài báo cáo. Hoàn tất Bạch Sa cẩn thận xóa lịch sử trả màn hình giống ban đầu.
Quá hoàn hảo không để lại dấu tích!
Bạch Sa cắn môi tay nắm thành quyền. Chỉ một chút nữa thôi vậy mà lại bị cản đường. Có lần cô ta giả vờ sang văn phòng của Trần Kha Nghị rủ Kỳ Vân đi ăn trưa trong lúc chờ đợi cô ta đi loanh quanh nhìn hết mọi ngóc ngách, trong túi còn có thiết bị phát hiện camera. Đến khi xác định không có camera nào được lắp đặt mới yên tâm hành động.
Không ngờ đã tính toán cẩn trọng như vậy lại thất bại. Cô ta không cam tâm.
Trần Kha Nghị nhếch môi: "Cô hiếu kỳ muốn biết camera được đặt ở đâu phải không?" Anh vui vẻ lấy ra một cái camera mini nhìn như một miếng dán màn hình siêu mỏng chẳng giống thiết bị ghi hình xíu nào: "Giới thiệu với cô đây là camera đời mới nhất của AHS nếu không phải là người trong ngành chẳng ai phát hiện ra tất nhiên kể cả máy phát hiện camera, à sắp tới có buổi ra mắt giới thiệu cô có muốn đến kham khảo không? Tìm hiểu kỹ một chút tránh lần sau lại sai sót."
Phạm Tích Nhân lắp đầy thiết bị khắp nhà anh thì thôi đi, cậu ấy còn muốn xông vào cả văn phòng của anh để "trang hoàng" thêm thiết bị hiện đại. Bị anh ngăn cản mấy lần cậu ấy mới nản chí rồi nhét vào tay anh mấy cái camera mini, nói rằng do cậu ấy thiết kế, hàng dùng thử miễn trả lại.
Trần Kha Nghị nhìn mấy thứ trong tay mà đau đầu. Anh đem đến văn phòng, nhàm chán ngó tới ngó lui rồi dán vào mặt sau của màn hình máy tính hướng thẳng đến chỗ Kỳ Vân ngồi, hình ảnh được phát trực tiếp cực kỳ sống động lại không ai phát hiện, xem ra cũng có ít.
Thất bại rồi! thật sự đã thất bại. Bạch Sa cũng không cần ngụy trang nữa. Nhưng sẽ không dễ dàng vậy đâu, cô ta sẽ kéo Kỳ Vân theo.
Thái độ bất cần, giương mắt nhìn nhìn ban giám khảo rồi chỉ vào Kỳ Vân: "Đúng là tôi ăn cắp, nhưng cô ta cũng đâu hơn gì tôi, Bán th*n để đổi lấy bài thi hôm nay còn ra vẻ huênh hoang cái gì!" Kèm theo đó là một tràn cười trào phúng.
Bạch Sa rút ra một sấp hình quăng mạnh xuống bàn, là hình ảnh Kỳ Vân đến chung cư của Trần Kha Nghị, ảnh chụp cô vào thang máy hiển thị tầng bảy, rồi cả cảnh cô rời khỏi lúc sáng sớm không có người.
Chỉ trong vài tiếng ngắn ngủi mà cả văn phòng đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác, quá mức ấn tượng, mà chuyện họ quan tâm nhất lúc này là quan hệ giữ thầy giáo và sinh viên. Đúng là tin phỏng tay.
Bạch Sa cười lớn, cuối cùng cũng cứu vớt được một chuyện.
Trần Kha Nghị âm khen ngợi Bạch Sa quá mức chu đáo. Anh nhìn Kỳ Vân sắc mặt có chút tái chắc cô cũng bị sốc vì việc bị ăn cắp bài rồi cả việc bị đồn thổi quá mức, anh chuẩn bị đứng lên giải thích thì đã chậm một bước.
Phạm Gia Kiệt lòng như lửa đốt, anh không có cách nào để giúp cô, nhưng lúc này anh đã có thể ra tay che chở cho cô: "Kỳ Vân đến nhà tôi."
Tình tiết thay đổi đến mức chóng mặt, bên dưới chưa kịp tiêu thụ hết lượng thông tin không lồ Gia Kiệt tiếp tục giải thích: "Tôi và Kỳ Vân là thanh mai trúc mã, mấy năm nay ra nước ngoài học tập, gần đây muốn về nước nên nhờ Kỳ Vân đến nhà kiểm tra giúp, thật trùng hợp để cho Bạch Sa chụp được, không biết cô có cần đến xác minh không?"
Là thanh mai trúc mã thôi có cần phải cho cả thiên hạ biết không?
Nhưng mọi người kịp ghi lại thông tin quan trọng đó là giáo viên đẹp trai mới tới đã có chủ. Đến đây quả thật không uổng công chút nào.
Gia Kiệt đã đích thân chứng minh, hiệu trưởng cũng không thể ngồi yên ông ta đứng dậy: "Thầy Phạm đã nói rồi, chỉ là hiểu lầm thôi, tất cả đã sáng tỏ, Kỳ Vân vô tội." Gia Kiệt là nhân vật quan trọng nay còn xuất hiện thêm người nhà của nhân vật quan trọng, hiệu trưởng vỗ đầu thật mệt mỏi, nhất định không được đắc tội với cô gái này.
Mọi người vỡ oà, thì ra chỉ như vậy mà làm rối rắm lên khiến tất cả suy nghĩ lung tung. Có một người quay sang chỉ trích Bạch Sa. Sau đó là "hiệu ứng cánh bướm" đồng loạt dồn tầm nhìn về Bạch Sa mà khinh thường. Một số phẫn nộ vò giấy ném vào cô ta.
Đến một cọng cỏ cứu mạng Bạch Sa cũng không có. Không ngờ Kỳ Vân lại tốt số như vậy có đến hai "quý nhân" sẵn sàng giúp đỡ. Cô ta tốn công sức bao nhiêu bây giờ đều đổ sông đổ biển. Bạch Sa bất lực ngồi sụp xuống, khuôn mặt vô cùng đáng sợ có uất ức có đau khổ lại có cả sự không cam tâm. Không thể để mọi việc trở nên thảm hại như vậy. Cô ta đứng dậy lao đến bàn thầy hiệu trưởng: "Xin thầy tha lỗi cho em, là em nhất thời đần đột không suy nghĩ thấu đáo nhất định sẽ không tái phạm." Bạch Sa khóc đến thương tâm.
Trầ Kha Nghị cố tình nhắc lại: "Ban nảy tôi nói nếu biết ai là thủ phạm đề nghị đuổi khỏi trường lúc đó cô còn sảng khoái đồng ý mà." Anh không bị lung lay trước những "giọt nước mắt cá sấu" kia. Đổi lại là Kỳ Vân bị đuổi chắc chắn cô ta cười đến hả hê.
Bạch Sa không ngờ mình lại bị chính kế hoạch của mình đánh bại. Trở nên vừa khóc vừa cười như một kẻ điên.
Hiệu trưởng không nhìn nổi liền gọi bảo vệ tống cổ Bạch Sa ra ngoài.
Một trận sóng gió đến đây mới tạm kết thúc. Vì chuyện ồn ào nên việc trao giải bị đổi sang một ngày khác. Hôm nay Kỳ Vân mới nhận ra cuộc sống này quá mức khắc nghiệt, bên ngoài người ta tươi cười với cô nhưng bên trong chưa chắc đã vậy còn có thể đang suy tính âm mưu hãm hại cô.
Cô thấm thía câu nói nhìn người không nên nhìn vẻ bề ngoài. Đồng thời cũng mất đi một người bạn.
Sự việc sáng tỏ đám đông giải tán, mọi người lần lượt ra về. Kỳ Vân đứng dậy cô đi như người mất hồn. Ra đến bên ngoài, vai có ai đập một cái khiến cô giật nảy mình. Quay lại là anh Gia Kiệt. Vẻ mặt Gia Kiệt tràn ngập sự lo lắng: "Vân Vân em không sao chứ?"
Kỳ Vân không biết nên lắc đầu hay giật đầu: "Cảm ơn anh đã nói giúp em!"
"Giữa chúng ta còn nói lời khách sáo như vậy, em không sao là tốt rồi
" Gia Kiệt nghe cô nói xong liền thở phào một hơi.
Kỳ Vân mím môi: "Anh không hỏi tại sao em đến nhà thầy Trần?"
Gia Kiệt nhìn cô bằng sự chân tình và ấm áp: "Anh tin em!" Mãi mãi là như vậy. Cho dù Kỳ Vân có sai đi chăng nữa anh sẽ tìm cách bênh vực bảo vệ cô.
Cho dù cả thế giới có quay lưng với cô nhưng những người bên cạnh vẫn tin cô như vậy là đủ rồi. Kỳ Vân nghẹn ngào ôm chằm lấy Gia Kiệt.
Kỳ Vân vẫn muốn nói rõ một chút cho Gia Kiệt biết: "Em đến nhà thầy Trần nhờ sửa bài, không may thầy ấy bị ốm em ra về thì cảm thấy áy náy nên ở lại chăm sóc cả đêm đến sáng mới rời đi."
Anh xoa nhẹ lưng cô an ủi: "Mọi chuyện đã qua em đừng suy nghĩ nhiều, anh đưa em về."
Kỳ Vân từ chối: "Em muốn ở một mình, em về văn phòng lấy một ít đồ rồi tự mình về."
Gia Kiệt gật đầu, để cô một mình bình tĩnh lại cũng tốt: "Về nhà gọi điện cho anh."
Về đến văn phòng, Kỳ Vân đẩy cửa bước vào không biết Trần Kha Nghị đã về từ lúc nào. Khuôn mặt cô mệt mỏi môi tái nhợt bước đến: "Hôm nay cảm ơn thầy đã giúp đỡ em!"
Trần Kha Nghị nhìn Kỳ Vân một cái rồi tiếp tục lật tài liệu: "Ừ không có gì!" Bộ dạng hờ hững xem như chẳng có gì quan trọng. Không để lộ chút cảm xúc nào.
Vừa rồi khi Kỳ Vân nói chuyện với Gia Kiệt Trần Kha Nghị đang từ hội trường đi ra. Nhìn Kỳ Vân khóc khiến anh đau lòng, cô cảm ơn Gia Kiệt còn nhào vào lòng người ta vậy mà với anh chỉ nói một câu cảm ơn là xong sao? Đúng là không có thành ý.
"Xin lỗi thầy chuyện ăn tối chắc phải dời sang ngày khác." Nghĩ đến có cơ hội ăn món do thầy Trần nấu cô đã vui như thế nào, còn tưởng tượng ra mùi vị của nó rất hấp dẫn, tối nay sẽ mặc đồ gì? phải nói gì? Tóm lại cô vô cùng háo hức và mong đợi vậy mà lúc này đây cô tự mình gạt bỏ cơ hội đến tay. Quả thật "tính trước bước không tới".
"Ừ! Tôi biết rồi!" Không chỉ có Kỳ Vân Trần Kha Nghị đã suy nghĩ rất nhiều về bữa ăn này, anh đã lên kế hoạch sẵn sàng để chuyển sang một giai đoạn mới. Nói không thất vọng là giả. Nhưng nhìn đến sắc mặt Kỳ Vân anh lại đau lòng hơn là thất vọng. Đành lùi lại một thời gian nữa.
"Về nghỉ ngơi cho tốt đừng suy nghĩ nhiều!"
"Cảm ơn thầy!"
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.