Bên ngoài có tiếng gõ cửa, Đình Triết một tay bấu mạnh vào bụng mình, một tay cầm ly nước cố nuốt vội vài ngụm, hít một hơi thật sân rồi thở ra, cố gắng ngồi thẳng người.
- Vào đi!
Nhìn người phụ nữ vừa bước vào, anh mỉm cười, buông lời giễu cợt.
- Trịnh tiểu thư, tìm tôi có việc gì? Em nhớ tôi sao?
Ân Kỳ không buồn để ý đến lời anh nói, thảy xấp hồ sơ xuống bàn.
- Cái này, tại sao Hạo Minh mang qua cho anh ký, anh lại không ký?
Đình Triết liếc nhìn qua rồi đáp.
- Tôi cảm thấy hợp đồng này chưa hợp lý nên không ký, sao vậy, Em có ý kiến gì sao Trịnh tiểu thư?
- Đúng hơn là anh muốn làm khó tôi.
Đình Triết đứng dậy, kéo mạnh rèm cửa, mặt trời rọi thẳng vào mặt Ân Kỳ, cô lấy tay che mắt lại, khó chịu.
- Anh làm cái gì vậy?
- Vén rèm qua, có phải mọi thứ sáng sủa và rõ ràng hơn không?
- Anh đừng vong vo nữa, vào thẳng vấn đề đi.
- Em không nghĩ là tôi có thể đặt lợi ích của mình phía sau những mẫu thuẫn cá nhân chứ. Tôi thừa nhận, tôi không ưa tên Hạo Minh đó, càng ghét hắn lúc nào cũng kè kè bên cạnh em. Nhưng em nên nhớ, Trịnh Gia bây giờ gắn liền với lợi ích của tôi. Mọi việc tôi làm đều là muốn tốt cho Trịnh Gia.
Cơn đau lại kéo đến, mồ hôi vã ra lấm tấm trên trán Đình Triết, anh nhăn mặt, ngồi phịch xuống ghế. Ân Kỳ vừa định lên tiếng đáp trả, nhìn thấy sắc mặt không tốt của anh liền hỏi.
- Anh bị làm sao?
Anh phẩy tay, rồi cố nuốt giọng, đáp.
- Bệnh cũ thôi, uống thuốc sẽ hết. Em mau lấy dùm tôi ly nước.
Ân Kỳ nhìn anh lo lắng, vội đi rót nước cho anh, quên đi những tức giận trong lòng.
Anh đón lấy ly nước từ cô, nuốt vội mấy viên thuốc trong tay. Sau đó anh thở một hơi dài, chạm vào tay cô, rồi cười tinh quái.
- Ân Kỳ, em lo lắng cho tôi sao?
Ân Kỳ đứng hình vài giây, vội rút tay lại.
- Anh có bệnh cũ từ khi nào? Làm vợ anh một thời gian, tôi lại không hề hay biết.
- Không nghiêm trọng đâu, Chi Chi luôn chuẩn bị sẵn thuốc cho tôi, uống thuốc vào một lát sẽ đỡ ngay.
Nghe anh nhắc đến Chi Chi, Ân Kỳ bước thụt lùi hai bước, Đình Triết nhận ra mình đã lỡ nói điều không nên nói liền lảng sang chuyện khác.
- Được rồi, hợp đồng này tôi sẽ xem lại lần nữa, em cứ để nó ở đây.
Ân Kỳ không quan tâm đến lời anh nói, mắt cô vẫn luôn dán vào túi thuốc trên bàn.
- Cô ấy nói đúng, tôi quả thật không biết gì về anh. Yêu anh đúng là quá mạo hiểm rồi.
Anh nhìn vào ánh mắt cô, gọi khẽ.
- Ân Kỳ..
- Không có việc gì nữa, tôi ra ngoài đây.
Cô đi thật nhanh, không muốn bản thân lại yếu đuối trước mặt anh. Những ngày qua cô vẫn luôn do dự về những chứng cứ trong tay mình, nhìn động thái của anh, cô nghĩ có lẽ Xuyến Chi vẫn chưa nói gì với anh về cuộc gặp gỡ giữa cô và Xuyến Chi.
Ân Kỳ cầm tách cà phê lên, mắt vẫn chăm chăm vào màn hình máy tính. Một ai đó giật lấy tách cà phê trên tay Ân Kỳ, rồi thay vào đó là một cốc nước cam. Ân Kỳ mỉm cười, bởi cô không cần ngước mặt lên nhìn thì cũng biết đó chính là Hạo Minh. Thời gian này người duy nhất luôn ở bên cạnh chăm sóc cho cô chỉ có mỗi mình hắn.
- Bé con không thích cà phê đâu.
Cô mỉm cười.
- Sau này ra đời, bé con phải cảm ơn chú nhiều thật nhiều lần.
- Chú không cần bé con cảm ơn, chỉ cần bé con cho chú làm ba của bé là chú mãn nguyện rồi.
- Hạo Minh à, em..
- Suỵt, anh hiểu em muốn nói gì, anh chờ em..
Ân Kỳ gượng cười, đưa ly nước cam lên miệng, uống một hơi.
- Ân Kỳ, anh có chuyện muốn nói với em?
- Anh cứ nói đi.
Hạo Minh ngập ngừng một vài giây rồi nói.
- Anh vừa mới điều tra được, Vũ Hoàng đã mượn danh người khác mua lại cổ phần của Trịnh Gia.
Ân Kỳ đặt ly xuống, nhìn Hạo Minh một cách ngạc nhiên.
- Anh nói gì?
- Ân Kỳ, anh e rằng đây là bước đi tiếp theo của Đình Triết. Nếu em còn do dự, không mau hành động, chỉ sợ đến lúc trở tay không kịp.
- Em biết rồi Hạo Minh, những chuyện gần đây anh đừng nói với chị hai, để chị ấy yên tâm dưỡng sức.
Hạo Minh gật đầu. Hắn biết trong lòng Ân Kỳ vẫn còn rất yêu Đình Triết, lại thêm bản tính hiền lành của cô, nếu không có một ai bên cạnh đốc thúc, cô sẽ không thể nào mạnh tay được với kẻ thù.
- Ân Kỳ, anh còn một chuyện nữa, không biết có nên nói với em không?
- Có chuyện gì mà anh thận trọng vậy Hạo Minh?
- Y tá ca trực ca của Bác Trịnh hôm đó, xác nhận với anh, trước khi bác Trịnh qua đời, hắn có đến gặp bác Trịnh, cô ấy nói hai người có xảy ra cãi vã, thực sự là bác Trịnh lúc đó đã có thể nói chuyện được.
Lời Hạo Minh nói làm cho cô thấy hoang mang, cô thất thần một hồi lâu, rồi quay sang hỏi Hạo Minh.
- Anh nói hắn.. chính là..
- Em có muốn gặp cô y tá đó không?
- Không cần đâu. Em tin anh. Huống hồ gì chị ba cũng nói hắn có đến gặp ba trong ngày ba mất. Em không tin là ba em tình nguyện giao lại cổ phần cho hắn Hạo Minh à. Nhưng em càng không thể tin hắn lại là con người như vậy.
Hạo Minh ôm vai Ân Kỳ, khẽ vỗ vỗ. Cô đau lòng, cô không muốn nhớ về những gì anh đã làm, nhưng hiện thực không cho phép cô quên. Cô nhất định không cho phép mình yếu mềm nữa, ân oán hận thù giữa anh và Trịnh Gia đã đến lúc phải kết thúc rồi, cô đã quá mệt mỏi, không còn chút sức lực nào để kéo dài thêm nữa.
Hẹn gặp Đình Triết ở một quán cà phê ven sông, cô mặc chiếc váy màu trắng, chính là chiếc váy cô đã mặc trong lần chờ anh dưới mưa để xin anh giúp đỡ Trịnh Gia, cũng là ngày cô và anh quyết định lập nên hợp đồng hôn nhân giữa hai người. Mọi chuyện cứ như mới vừa xảy ra ngày hôm qua. Hôm đó chính là ngày bắt đầu mọi đau khổ trong cuộc đời cô, và hôm nay, sẽ là ngày kết thúc tất cả. Cô tin là vậy.
Nhìn thấy Ân Kỳ, anh nhoẽn miệng cười, nhưng nhìn cô trong bộ váy trắng hôm nào, ký ức bỗng nhiên khiến anh thấy rùng mình, nhớ lại cảm giác bàn tay lạnh buốt của cô chạm vào tay anh, cảm giác bất an lắp đầy tâm trí.
- Anh chờ em lâu chưa?
- Không lâu, em ngồi đi.
Anh kéo ghế cho cô, hôm nay, cô khác hẳn mọi khi, cô không dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn anh, cô không dùng thái độ khó chịu nói chuyện với anh, cô trước mặt anh bây giờ, mới đúng là Ân Kỳ của anh, của những ngày tháng làm vợ anh. Nhưng cô càng như vậy, anh càng cảm thấy bất an.
Ân Kỳ gọi cho mình một ly nước cam, thứ nước uống cô chưa từng thích, nhưng gần đây, vì mầm sống bé bỏng trong cơ thể mình, mà cô dần dần phải thích nghi với nó. Cô nhấm nhẹ một ngụm, rồi chậm rãi buông lời, trước khung cảnh hoàng hôn dịu dàng ấm áp.
- Đình Triết à, anh có còn nhớ lần đầu em đến nhà anh không?
Đình Triết gật đầu, anh nhìn cô, trong khi ánh mắt cô hướng về phía mặt nước đang lăn tăn đùa nghịch với nhưng cơn gió nhẹ.
- Anh nhớ lúc đó em cũng mặc chiếc váy này, ngồi chờ anh dưới mưa, lúc gặp nhau bờ môi em tím ngắt vì lạnh.
Cô khẽ cười.
- Cũng chính ngày hôm đó, tạo nên nhân duyên vợ chồng giữa anh và em. Lúc đó, em đến tìm anh, quyết tâm gặp được anh là vì một lòng muốn cứu Trịnh Gia. Nhưng cuối cùng, thật không ngờ là chúng ta lại trở thành vợ chồng. Giống như một giấc mơ, đột ngột đến rồi đột ngột đi.
- Ân Kỳ, anh xin lỗi.
Cô lắc đầu, mỉm cười nhìn anh, nắm lấy bàn tay anh. Bàn tay cô vẫn lạnh như ngày nào, lạnh thấu vào tim gan anh, khiến anh mãi day dứt không sao yên lòng.
- Đến bây giờ, lỗi do ai cũng không còn quá quan trọng nữa. Trong câu chuyện này, mỗi người chúng ta đều có lỗi, cả anh, cả em, cả chị Mỹ Kỳ. Đình Triết à, mọi ân oán hận thù giữa chúng ta nên kết thúc tại đây đi, đừng kéo dài thêm nữa.
Cô biết Đình Triết đang thấy cô rất lạ, anh không nói gì, vẫn luôn dõi theo ánh mắt của cô. Ân Kỳ nói tiếp.
- Anh buông tay Trịnh Gia đi, cũng là buông bỏ cho em, cho anh, cho những hận thù giữa chúng ta.
- Ân Kỳ, anh bây giờ không thể buông bỏ Trịnh Gia, anh chưa thể nói được điều gì với em, từ từ sau này em sẽ hiểu những việc anh làm.
Giọt nước mắt cô rơi xuống, ướt tay anh, từng lời thốt ra, giống như từng mũi kim đâm vào tim cô, rỉ máu.
- Triết à, anh thua rồi.
Anh nhìn cô ngỡ ngàng.
- Trong tay em đã có đầy đủ chứng cứ để khởi kiện Xuyến Chi. Nhưng em thật sự không nỡ xuống tay, em không muốn có thêm bất cứ ai tổn thương vì câu chuyện của chúng ta nữa. Anh trả lại cổ phần của Trịnh Gia, em sẽ không kiện Xuyến Chi nữa, hai người có thể bình yên sống bên nhau.
Anh sững sờ, thu lại bàn tay mình, anh lặng nhìn cô trong vài giây.
- Ân Kỳ, em vừa nói gì?
- Em nói..
Tiếng chuông điện thoại anh reo lên, cắt ngang câu nói còn bỏ lửng của cô. Anh đứng dậy, bước ra xa một khoảng cách vừa đủ, có lẽ anh không muốn cô nghe thấy cuộc nói chuyện của anh với một người nào đó. Chỉ một phút sau, anh quay lại, cô cảm nhận trong ánh mắt anh có lửa giận. Anh siết chặt chiếc điện thoại, gân xanh nổi hằn lên trên mu bàn tay.
- Trịnh Ân Kỳ, mục đích của em hôm nay không phải là thỏa hiệp với anh đúng không?
- Anh nói gì? – Ân kỳ ngơ ngác.
- Giữa hai chúng ta còn có thể thỏa hiệp sao? Không phải em đã nộp đơn kiện Xuyến Chi rồi sao? Cuối cùng thì mục đích hôm nay của em là gì? Chứng minh diễn xuất của em sao? Hay muốn nhìn thấy anh thua cuộc trước mặt em?
Ân Kỳ vẫn còn chưa hết bàng hoàng vì những lời anh nói, chưa kịp hiểu những gì đang xảy ra. Anh bước đến trước mặt cô, nhìn thẳng vào mắt cô, từng lời, từng lời rõ ràng.
- Từ bao giờ em biết cách dùng người bên cạnh anh để uy hiếp anh? Anh thật sự bất ngờ về em, Trịnh Ân Kỳ. Thật tiếc là, câu chuyện giữa chúng ta chưa thể kết thúc ở đây được. Anh sẽ không để Xuyến Chi xảy ra bất cứ chuyện gì, cũng sẽ không từ bỏ Trịnh Gia, càng không để người bên cạnh em đắc ý.
Đình Triết bỏ đi, mọi chuyện lại xảy ra ngoài dự tính của Ân Kỳ. Cuối cùng lại rơi vào căng thẳng tột độ. Phải rồi, việc này chắc chắn là Hạo Minh, chỉ có Hạo Minh và cô nắm giữ những chứng cứ này, nhưng tại sao Hạo Minh còn nóng lòng lật đổ Đình Triết hơn cả cô. Bước đi này của Hạo Minh đã vượt xa tầm kiểm soát của cô, đẩy mâu thuẫn giữa cô và anh lên cao, vốn dĩ cô muốn giải quyết êm xuôi mọi chuyện. Cô chỉ cần lấy lại Trịnh Gia, những hận thù trước đây, cô muốn như lời Mỹ Kỳ nói, buông bỏ được thì buông bỏ. Cô chỉ cần cuộc sống bình yên bên đứa con của mình.
Ân Kỳ xoa tay vào bụng thì thầm "Con à, chờ mẹ thêm thời gian nữa, nhất định khi con ra đời, bình yên sẽ đón chào con".
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.