Ông Hoàng đặt tay lên vai con trai vỗ nhẹ vài cái động viên. Đình Triết ngước lên nhìn ông Hoàng, đôi mắt đỏ ngầu.
- Ba, con xin lỗi!.
Ông Hoàng lắc đầu, kéo ghế ngồi xuống cùng con trai.
- Chuyện này không đơn giản như những gì chúng ta nhìn thấy, con biết mà phải không? Có người cố tình hãm hại, con làm sao tránh. Lâu nay cha con mình mệt mỏi rồi. Bây giờ, nghỉ ngơi thôi.
- Không đâu ba, con không chấp nhận thua cuộc như vậy được. Con nhất định không cho qua việc này.
Ông Hoàng đứng dậy, nhìn một lượt quanh căn phòng, rồi mỉm cười nói.
- Cả đời ba đấu đá để giữ lấy căn phòng này cho mình, cho con. Bây giờ đến lúc ba phải nghỉ ngơi rồi. Phần còn lại là tùy ở con. Nếu cảm thấy mệt mỏi quá thì buông tay đi. Ngồi ở đây, cô độc lắm.
Ông dời bước đi, hai bàn tay Đình Triết nắm chặt vào nhau, anh ngàn lần không cam tâm. Rốt cuộc là ai có thể ăn cắp được tài liệu mật của dự án này, tiếp tay cho Đình Long một bước đẩy cha con anh ra khỏi Hoàng Đình. Sự việc này nghiêm trọng đến nỗi ông nội cũng không thể đứng ra bênh vực cứu chữa cho cha con anh trước sức ép của các cổ đông. Trước giờ anh vốn cẩn trọng, chưa từng xảy ra bất cứ sơ sót nào. Tất cả tài liệu mật, nêu không phải là Vũ Hoàng thì chính anh sẽ là người cất giữ. Vũ Hoàng vừa rời khỏi công ty không lâu thì đã xảy ra chuyện. Giờ thì anh đoán được chuyện hợp đồng hôn nhân của anh và Ân Kỳ ầm ĩ trên báo là do ai làm rồi, hắn thật cao tay, một mũi tên có thể trúng hai đích, vừa có thể hạ uy tín của anh với các cổ đông, vừa có thể loại bỏ cánh tay đắc lực của anh là Vũ Hoàng ra khỏi Hoàng Đình. Chỉ là, người bên cạnh hắn là ai?
Đình Long đẩy cửa bước vào, gương mặt hắn khinh khỉnh của một kẻ đắc thắng, loại bỏ được anh, cơ hội dành cho hắn được mở ra. Nhưng hơn hết là hắn thích nhìn thấy anh đau đớn, nhìn thấy anh thua cuộc. Từ nhỏ cả anh và Xuyến Chi đã lấy hết hào quang của hắn, ông nội xem trọng anh, yêu chiều Xuyến Chi, mà chưa bao giờ để tâm đến hắn. Cho nên hắn ghét anh, ghét luôn cả chị gái cùng mẹ khác cha với mình. Hắn hả hê khi nhìn thấy họ đau khổ.
- Anh thua rồi.
- Chính là mày.. - đôi mắt Đình Triết đỏ ngầu, rực lửa một cách đáng sợ.
- Anh không cần quá đề cao tôi. Người anh thua không phải là tôi.
Hắn cười nửa miệng, mắt hướng ra phía cửa.
Người con gái bước vào, không anh không tin, anh không thể nào tin được. Bờ môi anh run run, gọi khẽ.
- Ân Kỳ!
Cô lạnh lùng bước đến trước mặt anh, đặt lên bàn xâu chìa khóa, ánh mắt cô trống rỗng, vô hồn.
- Xâu chìa khóa này trả lại cho anh.
Anh sốc, thật sự rất sốc, trong phút chốc anh lờ mờ nhận ra, vội nắm chặt tay cô.
- Ân Kỳ, em đã nhớ lại hết rồi sao?
Cô mỉm cười.
- Tôi muốn anh biết được cảm giác bị người ta hãm hại là như thế nào. Nhưng có phải vẫn còn quá nhẹ nhàng cho anh không so với những gì mà Trịnh Gia phải hứng chịu?
- Không Ân Kỳ, nghe anh nói.
Cô vung mạnh tay anh ra khỏi tay mình, nhìn anh đầy căm phẫn, giọng cô đang run lên từng hồi.
- Anh có nhiều cơ hội để nói với tôi. Nhưng bây giờ đã quá muộn rồi. Chúng ta không còn gì nữa. Vài ngày nữa luật sư của tôi sẽ nói chuyện với anh về thủ tục ly hôn. Mong anh hợp tác.
Cô quay lưng đi, anh kịp bắt lấy cánh tay cô giữ lại.
- Ân Kỳ, đừng mà, còn con của chúng ta.
Cô đưa tay quẹt đi giọt nước mắt vừa chảy ra từ khóe mắt, giọng lạc dần.
- Cả tôi và anh đều có lỗi với đứa bé này.
- Để tôi đưa chị về. - Đình Long nhìn anh cười khấy.
Cô quay lại nhìn hắn không mấy thiện cảm.
- Chú đã đạt được mục đích của mình, từ nay tôi không muốn dính líu gì nữa đến người của Hoàng Đình.
- Được thôi, dù sao thì Hoàng Đình cũng cần phải nói lời cảm ơn chị. Về sau Hoàng Đình vẫn sẽ vui lòng hỗ trợ Trịnh Gia.
Hắn đi theo sau cô đi ra ngoài, miệng còn huýt sáo. Nhìn bộ dạng của hắn Đình Triết tức giận nghiến răng, đấm mạnh tay xuống bàn, từng lớp da tay đỏ rộp rỉ máu. Anh mất tất cả rồi, mất Hoàng Đình, mất cả người anh yêu nhất. Ánh mắt của Ân Kỳ chính là nỗi ám ảnh đáng sợ nhất trong cuộc đời anh, trong ánh mắt đó, là hận thù, là đau đớn, là thất vọng, anh không chịu được khi biết cô đang dần rời xa mình, càng không chịu được khi biết cô cũng đang đau đớn dày vò bản thân vì chính những việc mà anh đã gây ra. Anh không trách cô, ngàn lần không thể trách cô. Một người con gái hiền lành đơn thuần như cô, lại chọn cách này để trả đũa anh, thì tổn thương trong cô đã lớn đến dường nào.
Vũ Hoàng bước đến, ngồi xuống cạnh bên anh trong căn phòng tối chỉ còn sót lại một chút ánh sáng từ bên ngoài hắc vào. Hắn im lặng ngồi bên cạnh anh, cùng uống R*ợ*u với anh, như những năm về trước. Nhưng anh lại chẳng mảy may quan tâm đến sự có mặt của hắn. Hắn khẽ cười cay đắng trong bóng tối, tình yêu là gì mà cả anh, cả hắn, cả Hạo Minh và người con gái đó cứ phải ngụp lặn trong nó để rồi tự chiêm nghiệm nỗi đau. Mối nhân duyên giữa họ phải chăng chính là nghiệp chướng của kiếp trước, đã gặp được nhau thì chắc chắn không thể nào có được hạnh phúc. Anh đứng dậy, bước chân xiên vẹo. Hắn lo lắng nắm lấy cánh tay anh.
- Anh đi đâu, em đưa anh đi.
Anh vung nhẹ cánh tay ra, giọng đã khàn đi.
- Không cần đâu. Anh muốn gặp Ân Kỳ.
Hắn không cản anh nữa, tiếp tục đưa chai R*ợ*u lên miệng từ từ thưởng thức vị đắng chát trên đầu lưỡi. Hắn xót thương anh, hắn đau lòng vì anh, nhưng hắn càng hận Trịnh Gia. Người của Trịnh Gia, từ trên xuống dưới rốt cuộc có khả năng gì mà có thể gieo đau khổ, bi kịch lên bao nhiêu người.
**
Mỹ Kỳ đặt ly nước cam xuống chiếc bàn đá ngoài sân nhà, nặng nhọc ngồi xuống ghế, bên cạnh đứa em gái nhỏ. Thai kỳ đã đi vào những tháng cuối, nhìn Mỹ Kỳ đã có vẻ mệt mỏi đi rất nhiều. Ân Kỳ xoa xoa tay lên bụng bị gái rồi khẽ cười thích thú.
- Chị hai, em bé đạp vào tay em nè.
- Nhìn em kìa, thích tới vậy, có phải là lần đầu cảm nhận được không?
Ân Kỳ vòng tay ôm lấy cánh tay Mỹ Kỳ, tựa đầu vào vai chị.
- Phải đó chị hai, lúc chị mang thai Ku Bi em đang ở nước ngoài mà, không biết được cảm giác này như thế nào. Thật sự rất kỳ diệu có phải không chị hai.
Mỹ Kỳ đưa tay vén nhẹ mấy lọn tóc của em gái ra sau tai, mỉm cười.
- Còn có rất nhiều điều kỳ diệu khác, sau này rồi em cũng sẽ mang thai, sinh con, rồi sẽ được trải qua tất cả.
Nụ cười trên môi Ân Kỳ chợt tắt, đưa bàn tay xoa nhẹ lên bụng mình, làm mẹ là một điều hạnh phúc, nhưng sao mỗi lúc nghĩ về, nước mắt cô chỉ muốn tuôn ra. Giọng Mỹ Kỳ vẫn cứ đều đều vang lên nhẹ nhàng bên tai cô.
- Ân Kỳ à, hận thù không làm con người ta hạnh phúc, buông bỏ được thì hãy buông đi em. Chị không muốn nhìn thấy em sống trong đau khổ.
Cô ngồi dậy nhìn Mỹ Kỳ.
- Chị hai, chị không hận anh ta sao? Chính anh ta đã phá tan Trịnh Gia. Chị kiu em làm sao buông bỏ.
- Chị giận lắm, lúc mới nghe em nói chị thật sự rất tức giận. Nhưng suy cho cùng, mọi chuyện cũng vì chị mà ra. Dượng ấy vì chị mà hủy hoại Trịnh Gia, nhưng cũng vì em mà vực dậy Trịnh Gia. Nếu thời gian qua không có sự hỗ trợ âm thầm từ dượng ấy, Trịnh Gia cũng không lấy lại thăng bằng nhanh như vậy. Dượng ấy cũng đã bị em làm cho lao đao, Xuyến Chi cũng đã rời khỏi Trịnh Gia. Mọi hận thù nên kết thúc ở đây đi. Ân Kỳ à, chị muốn tìm lại đứa em gái vui vẻ, vô tư trước đây.
Ân Kỳ lặng im, trải qua bao nhiêu chuyện, cô làm sao có thể mặc kệ sự đời để mà sống vô tư vui vẻ. Giá như mà có thể quên đi tất cả thì tốt biêt mấy.
- Dượng ấy đến tìm em.
Mỹ Kỳ chỉ tay về hướng cổng, đứng dậy vỗ nhẹ vai em gái rồi tránh mắt vào trong.
Ân Kỳ nhìn thấy Đình Triết, dáng vẻ say khướt của anh khiến cô thấy đau lòng, mặc dù đã đã thù được anh, nhưng cô lại thấy mình không chút hả hê, không chút vui sướng. Ngược lại tim cô vẫn đang rỉ máu từng giây từng phút. Cô giận bản thân mình cho đến giây phút này vẫn luôn yêu anh, vì anh mà đau lòng. Ân Kỳ mở cánh cổng bước ra ngoài, anh liền ngã nhào vào người cô, vòng tay anh siết chặt cả cơ thể cô, miệng vẫn luôn gọi tên cô.
- Ân Kỳ, anh xin lỗi.
* * *
- Ân Kỳ, anh xin lỗi.
Trong phút giây nào đó, bàn tay cô vô thức đưa lên ôm lấy vai anh, rồi vội vàng buông xuống. Thứ tình cảm này từ khi bắt đầu đã mang đến cho cô quá nhiều đau đớn, tuyệt vọng. Cô không thể nào cứ u mê không dứt.
- Anh về đi.
- Ân Kỳ, đừng mà, em hãy nghĩ đến con của chúng ta.
Trời đổ mưa, nước mắt cô hòa rơi hòa vào những giọt nước mưa, rơi xuống, thấm sâu vào lòng đất. Cô hít một hơi thật sâu, cố gắng bật ra từng chữ rõ ràng mà lạnh lùng đến thấu xương.
- Con của chúng ta không còn nữa. Tôi đã bỏ nó rồi.
Anh lặng người, buông cô ra, gương mặt anh ướt đẫm nước mưa, nhưng trong giọng nói của anh, cô biết anh đang khóc.
- Anh không tin.
- Anh tin cũng được, không tin cũng được. Tôi không muốn giữa Trịnh Gia và Hoàng Đình còn bất cứ mối quan hệ nào nữa.
- Ân Kỳ, là thật sao? Em hận anh, là lỗi của anh, em muốn đối xử với anh như thế nào cũng được, nhưng con chúng ta vô tội, em không thể tàn nhẫn như vậy được.
Ân Kỳ nhìn vào mắt anh, đưa tay vuốt nhẹ mặt anh.
- Đình Triết à, ngay từ đầu tạo ra đứa trẻ này, chính là chúng ta đã tàn nhẫn với con rồi.
Cô chạy nhanh vào nhà như thể cô sợ chỉ cần thêm chút nữa thôi thì cô sẽ lại yếu lòng trước anh, còn anh ngồi khụy xuống giữa màn mưa, ôm đầu trong đau đớn. Hạnh phúc ngắn ngủi qua nhanh như một cơn gió. Đau thương kéo dài, từng phút giày vò con tim.
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.