Chuyện này quả nhiên là một chuyện vui cho cả nhà họ Hạ.
Việc Hạ Tuấn Khiêm chủ động chú ý đến một người con gái đúng là chuyện khó tin, nhưng hiện tại nó đã xảy ra.
Quản gia hết sức vui mừng, phu nhân nhà ông quả nhiên là lựa chọn không có sai, Cố tam tiểu thư này xuất thân tuy có điểm thấp, nhưng nếu có khiến cho cậu cả nhà ông không lạnh lẽo như băng nữa thì dù có là đứa nhỏ bình thường cũng chẳng có nửa điểm quan hệ, dù sao Hạ gia cũng chẳng quan tâm đến bối cảnh thế lực như những nhà khác.
Bởi vì nhà họ căn bản đã là một trong những thế lực không tầm thường ở thành phố này rồi.
Cho đến giờ phút này, quản gia ông mới cảm thấy may mắn, người cùng cậu cả nhà ông có ước định hôn ước chính là Cố tam tiểu thư chứ không phải là Nhị tiểu thư Cố Lan Chi nhà họ Cố, liền tính ông lúc đó cũng chỉ gặp qua cô ta một lần, nhưng đối với loại thiếu nữ kiêu căng, mắt cao hơn cả đỉnh đầu kia, ông thật sự chẳng có một chút hảo cảm nào.
Lúc đó ông lại còn có chút ít lo lắng trong lòng, rằng nếu phu nhân nhà ông thật sự chọn cái vị nhị tiểu thư kia để làm vợ cho cậu cả nhà ông, thì ông nên làm cái gì bây giờ?
Cũng may, phu nhân nhà ông rất chi là sáng suốt, người bà chọn lại là Cố tam tiểu thư vừa ngoan hiền, trong sáng đơn thuần.
Vừa nghĩ tới Cố gia nhị tiểu thư kia, trong lòng quản gia lại có chút không cho là đúng, Cố Lan Chi kia đối với cậu cả nhà ông né còn không kịp, đơn giản cũng chính là bởi vì lời đồn đại khó nghe về cậu chủ nhà ông, cho nên cô ta mới nhờ anh trai mình dùng mọi cách mà đá đổ cánh cửa hôn nhân này lên người Cố Miên, cô ta cho rằng người nhà họ Hạ đều là kẻ ngốc? Chẳng lẽ còn chẳng nhìn rõ thủ đoạn của anh em cô ta, lại chẳng biết rằng phu nhân nhà ông vốn là một người khôn khéo, sao lại có thể để hai anh em cô ta đùa giỡn xoay quanh?
Bất quá người đầu tiên mà phu nhân nhà ông chọn chính là Cố Miên, cho nên đối với việc mà Cố Bắc Viện và Cố Lan Chi làm, bà chỉ một mắt mở, một mắt nhắm mà cho qua, Cố Lan Chi vĩnh viễn cũng không biết rằng, dù cô ta không giở thủ đoạn khiến Cố Miên đáp ứng hôn sự này, kết quả cuối cùng Cố Miên vẫn sẽ là cô dâu được gả vào Hạ gia chứ tuyệt đối không phải là Cố Lan Chi!
Nhìn theo thân ảnh hai người đi vào gian phòng mù sương, trong mắt quản gia tràn ngập vui mừng.
Ông ở Hạ gia, cũng coi như là người nhìn Hạ Tuấn Khiêm lớn lên, tự nhiên là vô cùng hy vọng Hạ Tuấn Khiêm có thể tìm một người cùng anh sống cả đời, chứ không phải cứ cô đơn như vậy mà ૮ɦếƭ đi.
Hai người Hạ Tuấn Khiêm và Cố Miên đi vào phòng đương nhiên sẽ không biết ý nghĩ trong lòng quản gia, bởi vì ban đầu là chuẩn bị hai gian phòng, áo tắm linh tinh cũng là do người hầu tách ra chuẩn bị, đặt trong phòng mỗi người.
Bây giờ quản gia phải phân phó người mang tất cả đồ bên gian phòng kia đem qua bên này.
Nên ông đương nhiên vui mừng thay cho gia chủ nhà ông.
Phòng bên ngoài chính là nơi đặt những đồ vật này nọ, cách nơi ngâm suối nước nóng một khoảng, tiến vào phòng ngoài chính là phạm vi trong khả năng tha thứ của Hạ Tuấn Khiêm.
Mãi đến khi quản gia lui xuống, Cố Miên vẫn còn một bộ tỉnh tỉnh mê mê, cô căn bản chẳng biết Hạ Tuấn Khiêm đã mở bao nhiêu lần đèn xanh, nhưng đối với ánh mắt vui mừng của quản gia trước khi rời đi, cô liền cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng cô cũng không có nghĩ nhiều, lực chú ý thực nhanh liền bị dời đi.
Gian phòng của Hạ Tuấn Khiêm thuộc loại kiến trúc phong cách cổ xưa, trang hoàng như thời cổ đại, ở giữa có một hồ nước có thể chứa hơn mười người, hơi nước nóng chậm rãi bay lên làm cảnh vật bốn phía như bị giam trong sương mù, đây là một thể nghiệm đặc biệt mới lạ đối với Cố Miên.
Cô từ bé đến giờ còn chưa có được ngâm suối nước nóng bao giờ, cô khi đó còn chưa hiểu chuyện thì mẹ cô đã giao cô cho bà ngoại nuôi dưỡng, đó là một lão bà cả đời kham khổ, có thể chăm lo cho cô ba bữa không đói đã là tốt lắm rồi.
Sau này bà ngoại sinh bệnh, cô lại được mẹ mang trở về, nhưng khi đó bà mới làm việc vài năm, công ty của bà còn chưa có niêm yết, chỉ là một tài vụ nho nhỏ, tiền lương mỗi tháng trừ tiền thuê nhà còn dư cũng chẳng còn bao nhiêu, ngày qua ngày cũng chẳng mấy tốt, mãi cho đến sau đó, cô được đưa về Cố gia, bắt đầu những chuỗi ngày tháng bản thân như không tồn tại, tuy rằng Cố lão gia tử thật chiếu cố nhưng cũng chưa bao giờ cho cô cái gì, sau này trưởng thành, không muốn dựa vào người khác cho nên tính tình của cô càng trở nên lãnh đạm, một ít thứ từng ái mộ, dần dà sớm không còn để ý nữa.
Ngược lại chưa từng nghĩ đến người đầu tiên bồi cô ngâm suối nước nóng lại chính là người mà cô chưa gặp qua mấy lần đang ở trước mắt cô đây.
Cô dương mắt nhìn Hạ Tuấn Khiêm đứng đối diện, bốn phía sương mù, có một chút nhìn không rõ vẻ mặt của anh, nhưng mặc dù không thấy rõ, trong đầu cô cũng có thể hình dung bộ dáng của đối phương lúc này, khẳng định lại nhẹ nhàng mím môi nhưng lại cố tỏ vẻ là mặt lại không hề đổi sắc.
Nghĩ đến đây, khóe miệng cô không tự chủ được mà cong lên, cô không tự chủ được mà tò mò, người nhà Hạ gia trừ bỏ cha Hạ ở nước ngoài, Hạ phu nhân, Hạ lão gia tử, Hạ Tuấn Tường cô đều đã gặp qua, tính cách của họ chung quy đều không có lãnh đạm như Hạ Tuấn Khiêm, dưới dạng gia đình cởi mở như vậy, thế mà anh lại có thể hình thành loại tính cách lãnh đạm đế dọa người như bây giờ?
Trong đầu thường thường hiện ra đủ loại suy nghĩ, lại nhất nhất bị chính mình áp chế xuống.
Nhờ Hạ Tuấn Khiêm nhắc nhở, cô rốt cuộc cũng nhận ra sự khác thường vội vàng đi ra phòng ngoài thay đồ tắm.
Thân mặc áo tắm, bên hông có một đai lụa mỏng mềm mại, mơ hồ mà buộc quanh vòng eo mảnh khảnh, dù là bên trong có đồ lót, nhưng Cố Miên thật sự vẫn ngại nha.
Bên dưới lớp áo tắm ẩn ẩn mơ hồ hiện ra xương quai xanh tinh xảo, dưới ánh sáng ௱ô** lung có vẻ phá lệ trắng nõn mê người.
Hạ Tuấn Khiêm theo bản năng mà dời đi tầm mắt, xoay người tiến vào phòng trong, thời điểm Cố Miên mặc chỉnh tề xong ngẩng đầu thì chỉ kịp nhìn thấy bóng dáng đối phương đi xa rồi, cô có chút sững sờ, mới nhanh chóng bước nhỏ chạy theo sau anh.
Lúc vào tới bên trong, thấy Hạ Tuấn Khiêm đã *** tắm bên ngoài, vững vàng mà ngâm mình trong hồ nước đầy hơi khói lượn lờ, mặt nước yên lặng bởi vì động tác của anh mà nổi lên gợn sóng, sương mù ngăn cách chính giữa hai người, khuôn mặt của cả hai ở trong tầm mắt song phương đều không nhìn rõ lắm.
Cố Miên cũng không nhận ra tầm mắt sâu kín của Hạ Tuấn Khiêm vẫn luôn dừng lại trên mặt cô, trong lòng thầm buồn bực một chút, dù sao áo tắm bên ngoài cũng phải cởi ra, vậy thì từ đầu bên ngoài còn mặc làm gì nha? Mệt cô phải thắt dây lưng rất nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh, kết quả bây giờ...
Vừa nghĩ vậy, cô cũng chẳng quan tâm đến anh nữa, đi tới nơi đối diện bên kia Hạ Tuấn Khiêm, một chân bước lên bờ hồ, không chút nào nhận thấy cả thân thể phấn hồng nộn của mình đã bại lộ trước đối phương, cô chậm rãi đi xuống nước, cẩn thận mà bước, mãi đến khi chính mình đều ngâm trong nước ấm, cô nhịn không được hơi hơi híp mắt lại phát ra một tiếng thở nhẹ thỏa mãn, "thật thoải mái".
Quả nhiên Trần Cảnh Thiên không có lừa cô, ngâm suối nước nóng tốt hơn ngâm mình ở nhà nhiều.
Thứ bảy này, trường tôi tổ chức kỷ niệm thành lập trường, có vũ hội vào buổi tối." Cố Miên vươn tay xao động trong nước, nhẹ giọng thăm dò nhìn sang phía Hạ Tuấn Khiêm, "Anh sẽ đến chứ?"
"Sẽ không." Cự tuyệt một cách gọn gàng dứt khoát như thế, anh vốn không thích những nơi nhiều người ồn ào.
"Như vậy sao..." Cố Miên khẽ thở dài một cái, "Nếu muốn tham dự vũ hội, phải mang theo bạn nhảy, nếu anh không tới, tôi đành mời người khác rồi." Bất quá cô cũng đã sớm chuẩn bị tâm lý rồi, một người như Hạ Tuấn Khiêm nghĩ thôi cũng biết là không có khả năng sẽ tham dự loại trường hợp này, quả nhiên cô vẫn là không nên mở miệng.
Hạ Tuấn Khiêm: "..."
Anh nhìn cô qua lớp sương mù, mờ ảo, hơi nhíu mày, có ai như cô, lại mời bạn nhảy lúc đang ở trong suối nước nóng không chứ?
"Anh, thật sự không đến sao?" Cố Miên có chút mất mát hỏi, "Nếu thật sự không mời được ai, tôi cũng liền không đi." Khóe miệng hơi hơi suy sụp hạ xuống, còn có vẻ mặt mang theo chút cô đơn, liền khiến Hạ Tuấn Khiêm không sao nói được lời cự tuyệt.
Anh chính là không nỡ nhìn biểu tình của cô ấy thất vọng cô đơn!
Trong nháy mắt, suy nghĩ kia cư nhiên liền hiện ra trong đầu anh.
"Chắc tôi sẽ đi cùng Trần Cảnh Thiên, bất quá cũng không biết cậu ấy có mang theo bạn nhảy hay không?" Cố Miên lẩm bẩm, năm trước cô đã vắng mặt một lần, năm nay chủ nhiệm lớp đã trực tiếp nói rõ, nếu lại không tham dự, điểm cuối kỳ liền trừ bớt điểm, bởi vì bình thường cô không mấy hòa đồng với các thành viên trong lớp nên các hoạt động của lớp cô cũng ít tham gia, cho nên chủ nhiệm lớp không thể không bất mãn.
Mải miên man đắm chìm trong suy nghĩ lẩm bẩm của mình, Cố Miên liền không có nhìn thấy được trong mắt của Hạ Tuấn Khiêm lóe lên một tia tối tăm khi cô nói sẽ đi cùng Trần Cảnh Thiên.
"...Nếu...Em hy vọng tôi đi." Đại khái chưa từng nói qua những lời như thế này, Hạ Tuấn Khiêm liền có chút không thích ứng, anh hơi ho khan.
"Khụ khụ" Anh nghiêm trang chững chạc mà tiếp tục nói rằng: "Vậy tôi sẽ đi."
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.