Tại Cố gia, Cố Miên sau khi từ nhà riêng của Hạ Tuấn Khiêm trở về liên một đêm trăn trở, quá mức H**g phấn dẫn đến lăn qua lộn lại mãi mà vẫn chẳng thể ngủ được.
Thật khó khăn mới ngủ được thì lại chìm vào cảnh mộng, trong mộng cảnh tượng cứ đổi tới đổi lui không có một điểm nào ăn khớp với nhau, cô bỗng nhiên liền cảm giác được một đôi mắt tối đen như mực đang nhìn chằm chằm vào mình, vừa định ngưng mắt nhìn lại, định xem rốt cuộc đó là ai thì bỗng bị một trận chuông báo làm bừng tỉnh.
Vừa mở mắt ra, ánh sáng chói chang bên ngoài cửa sổ chiều thẳng vào mặt, Cố Miên lúc này vẫn còn đắm chìm trong mộng vừa rồi chưa có kịp hồi phục tinh thần.
Cô ôm chăn gối ngơ ngác suy nghĩ nửa ngày, rốt cuộc mới hồi thần mà nhớ tới chuyện tối hôm qua, trong đầu không tự chủ mà hiện ra một khuôn mặt anh tuấn lãnh đạm, nhịn không được mà ôm lấy gối lăn một vòng, đem cả khuôn mặt ửng hồng vùi vào tấm chăn mềm mại, làm như cứ như vậy sẽ có thể che đi được ý cười nơi khóe miệng.
Cô bỗng nhiên nảy lên một ý nghĩ, có thể làm bạn đời cùng Hạ Tuấn Khiêm cũng rất là không tệ.
Cửa phòng lúc này đột nhiên bị mạnh mẽ đẩy ra, phát ra thanh âm lạch cạch vô cùng lớn, Cố Miên ló mặt ra khỏi tấm chăn, liền nhìn thấy Cố Lan Chi đang đứng ở cửa, hai tay ôm ng, không kiên nhẫn nói: "Cố Miên, mày không cùng ông nội nói cái gì không nên nói rồi chứ?"
Ánh mắt Cố Lan Chi nhìn Cố Miên tràn ngập phẫn nộ, giống như là Cố Miên đã làm nên cái chuyện không thể tha thứ vậy, cô ta nói: "Mày lợi hại như vậy, thế nhưng còn dám tìm ông nội cáo trạng, mày đừng có quên là tao với anh Viện giúp mẹ của mày thoát khỏi cái tội kia?"
Cố Miên ôm chăn ngồi trên giường, so với Cố Lan Chi đang tức đến nghẹn thở thì phản ứng của cô lúc này lại cực kỳ bình tĩnh: "Tôi chẳng có nói với ông chuyện gì cả."
"Mày tưởng là mày cứ phủ nhận là được sao? Nếu mày không đi mách với ông nội, làm sao ông nội lại đến giảng đạo cho tao với anh Viện một tràng?" Cố Lan Chi ghét nhất là bộ dáng như không có chuyện gì của Cố Miên, rõ ràng con khốn này chỉ là một đứa con riêng của cái người đàn bà không biết xấu hổ kia thôi, nhưng tại sao mỗi khi đứng cạnh, cô ta lại như bị Cố Miên không đặt vào trong mắt, nếu là con riêng thì nên biết thân phận của con riêng chớ, cứ cho là không cung kính thì cũng phải khách khí với người chị là cô ta chứ.
Cố Miên đơn giản ngậm miệng, chẳng buồn trả lời, dù sao lúc này có nói cái gì, thì Cố Lan Chi cũng chẳng để vào tai.
Sắc mặt Cố Lan Chi âm trầm đến cơ hồ có thể ***, mới sáng sớm cô ta đã bị giáo huấn hơn nữa còn vì đứa con riêng mà cô ta xem thường nhất kia, thật sự tức đến phát điên, oán hận trừng mắt mà liếc Cố Miên một cái, cuối cùng mới nói ra dụng ý đến đây: "Ông nội đang ở dưới lầu chờ mày, lát nữa mày liệu mà nói chuyện cẩn thận cho tao."
Nếu không phải sợ Cố Miên sẽ nói loạn, cô ta mới không thèm đặt chân đến căn phòng chán ngắt này.
Cố Miên sửng sốt mà Cố Lan Chi nói xong câu đó liền xoay người đi thẳng xuống lầu, một khắc cũng không muốn nói thêm câu nào với Cố Miên, lực chú ý của Cố Miên hoàn toàn chẳng đặt trên người cô ta, nhớ tới vị gia gia nghiêm khắc kia, tâm tình Cố Miên thoáng cái trở nên có chút phức tạp.
Đối với ông nội Cố, cảm giác của đứa cháu gái như cô quả là có chút phức tạp, rõ ràng ông nội là người đối xử tốt nhất với cô trong những người ở Cố gia, chỉ cần mỗi lần ông ở nhà, sẽ không một ai dám khi dễ cô.
Khi còn bé, thời điểm ông nội Cố ở nhà, vết thương trên người Cố Miên mới thoáng lành lặn lại một chút.
Nhưng mà cô lại một chút cũng chẳng cảm nhận được sự yêu thương của ông nội Cố, tuy ông đối xử với cô tốt hơn bình thường, nhưng này giống như một loại trách nhiệm chứ không phải là sự yêu thương xuất phát từ tấm lòng, cho nên như vậy nhiều năm qua cô là cháu gái nhưng chẳng thể nào thân cận với ông nội Cố được.
Mười phút sau, Cố Miên đã rửa mặt thay đồ xong đi xuống lầu, quả nhiên liền nhìn thấy Cố lão gia tử vẻ mặt nghiêm túc ngồi trên sofa, hai tay chống quải trượng, ánh mắt thập phần nghiêm khắc nhìn chằm chằm Cố Bắc Viện và Cố Lan Chi, so với vừa rồi khí thế lấn át người khác, Cố Lan Chi ban nãy xù lông giờ phút này đối diện với Cố lão gia lại chỉ cúi đầu, một bộ dáng hoàn toàn chẳng dám thở mạnh, quả thực như hai người khác nhau.
Khi nhận thấy Cố Miên đang đi đến, Cố lão gia tử rốt cục đem ánh mắt rời khỏi anh em nhà Cố Bắc Viện và Cố Lan Chi mà quay đầu nhìn Cố Miên, ánh mắt nghiêm nghị mà đánh giá một vòng cả người cô cháu gái, khẽ nâng cằm bảo cô mau đến bên cạnh ông ngồi xuống, sau khi nhìn thấy Cố Miên nghe lời mà ngồi xuống bên cạnh gần ghế ông, ông mới chậm rãi mở miệng, cất tiếng hỏi: "Hôn lễ được định vào lúc nào?"
Cố Miên nói: "Thưa ông, hơn hai tháng sau."
"Ừm." Cố lão gia tử gật đầu.
"Tuy rằng Cố gia chúng ta không thể so sánh cùng nhà họ Hạ nhưng cũng không thể tự ném mặt mình đi, đồ vật gì nên có tuyệt không thể thiếu." Trong mắt người khác hôn sự lần này của nhà họ Cố đối với Hạ gia không thể nghi ngờ là nhạ họ Cố quá trèo cao, có người hâm mộ đến đỏ mắt, tất nhiên cũng chẳng ít người chờ xem trò cười, bởi vậy Cố gia bọn họ đương nhiên sẽ không để đám người trong thiên hạ chỉ trỏ chê cười.
Cố Miên gật đầu xác nhận.
Cố Lan Chi nhìn Cố Miên cười lạnh một tiếng, khinh thường mà dời đi tầm mắt, lại vô tình bị Cố lão gia tử nhìn thấy.
Sắc mặt ông lạnh lùng, "Lan Chi, con có ý kiến với ta?"
"Dạ, không có, con như thế nào lại có ý kiến với ông ạ?" Cố Lan Chi vội vàng giải thích.
Cố lão gia tử mặt không đổi sắc nhìn cô ta khẽ hừ một tiếng, "Đừng tưởng cứ như thế là ta đã bỏ qua cho con, về sau còn sẽ tính chuyện với con." Nói xong, cũng chẳng cần để ý vẻ mặt của Cố Lan Chi thoáng chốc trầm xuống, ngược lại còn nói cùng Cố Miên, "Hôn lễ lần này, ta an bài Triệu Phương qua giúp đỡ con, bên kia Hạ gia có yêu cầu gì, con cứ sai cậu ta làm." Triệu Phương là thư ký bên cạnh Cố Lão gia, làm việc cho ông hơn mười năm, năng lực đương nhiên không cần phải so sánh.
Cố Miên nói: "Cảm ơn ông nội."
Lúc này, Cố lão gia tử mới vừa lòng gật đầu, lại dặn dò Cố Miên một ít chuyện, đơn giản là một số thứ cần chú ý khi gặp mặt Hạ gia, Cố Miên đều nhất nhất chăm chú nghe theo, thật vất vả chờ đến lúc Cố lão gia tử nói xong thì sắp gần trưa, cô buổi chiều còn có hẹn với bạn cô đi thứ viện, vì vậy liền cùng Cố lão gia tử cáo biệt rồi mới vội vàng đi ra ngoài.
Cố Miên đi rồi, sắc mặt Cố lão gia tử nháy mắt trầm xuống, dùng một loại ánh mắt vô cùng nghiêm nghị mà quét qua hai anh em Cố Bắc Viện và Cố Lan Chi, hồi lâu mới nặng nề nói: "Ta vẫn luôn cảnh cáo hai đứa các con, cần chú ý cách cư xử với Cố Miên, xem ra hai đứa con một chút cũng không để lời cảnh cáo của ta trong lòng?"
Tuy Cố Lan Chi luôn tùy hứng kiêu căng, nhưng có lẽ đối với người ông luôn nghiêm khắc này cô ta thật sự sợ hãi, lúc này lại bị sắc mặt Cố lão gia tử trầm xuống dọa đến chột dạ, cúi gầm mặt chẳng dám hé một câu.
"Con thật lớn gan, thừa dịp cha con và ta không ở nhà, thế nhưng lại dám đem Cố Miên bán đi, trong mắt hai đứa còn có ta không?"
"Con không muốn gả cho một tên vô năng, bất lực." Cố Lan Chi cũng sinh khí, đối với loại chuyện này cô ta vẫn luôn canh cánh trong lòng.
"Ông nội, người có hay không bao giờ thay con suy xét qua? Nửa đời sau nếu gả cho hắn ta con phải làm sao đây? Dù sao chỉ cần là người của Cố gia chúng ta đều được, nhà họ Hạ cũng đâu có chỉ định rõ là con, vì cái gì không thể là Cố Miên? Huống hồ chuyện này cũng do chính Cố Miên đã đồng ý cùng con và anh Bắc Viện."
Cố Bắc Viện một bên cũng gật đầu phụ họa, "Thưa ông đúng như Lan chi nói, Cố Miên thật sự đồng ý với tụi con."
"Làm càn!" Cố lão gia tử thật sự nổi giận, "Hai đứa thật sự cho rằng ta không biết nhưng chuyện con làm sau lưng ta sao? Huống hồ thân là cháu gái cả của Cố gia, con có thể tự làm chủ hôn nhân của con sao?" Cố lão gia tử nhìn chằm chằm Cố Bắc Viện và Cố Lan Chi, lạnh lùng nói rằng: "Chuyện của Diệp Tinh ta chẳng so đo cùng con, nhưng nếu chuyện này có lần thứ hai, Cố gia liền không thiếu hai người như các con!"
Trong lòng cả Cố Bắc Viện và Cố Lan Chi đều phát lạnh, Cố Lan Chi sợ hãi, cô ta hoàn toàn không ngoài ý muốn rằng ông nội sẽ biết cô ta giở trò quỷ sau chuyện của Diệp Tinh mẹ của Cố Miên, nhưng đối với Cố Lão gia tử có thể nói ra lời đó một cách nhẹ nhàng như vậy, cô ta liền chẳng có phương pháp nào mà ngăn cho trái tim cảm thấy băng giá, không quản như thế nào, cô ta mới chính là cháu gái chính thức của ông mà, còn Cố Miên, chẳng qua chỉ là đồ con hoang, cháu dã thú mà thôi.
Hung hăng mà cắn chặt môi dưới, trên mặt miễn cưỡng mà khống chế lại mọi loại biến hóa dị dạng, "Con biết rồi, con sẽ không dám có lần sau."
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.