Từng ngày qua ngày, Cao Anh Quân cùng Nguyệt Hương Lan ử lại miền quê cùng đón chờ mùa xuân tới, ngày cuối cùng của năm cũ.
Cao Anh Quân cởi bỏ dáng vẻ tổng tài cao cao tại thượng xuống, ống tay áo xắn lên cao, cùng ông Nguyệt và Lăng Khôi chạy khắp khu vườn phía sau nhà chỉ để bắt hai con gà mập mạp để làm đồ ăn.
Nguyệt Hương Lan cùng em gái đảm nhận công việc bếp núc trong gia đình, lần lượt những người đàn ông và phụ nữ điều có vai trò của riêng mình.
Nhưng chuyện vật vã với Cao Anh Quân lúc này là bắt được một con gà.
“Đứng lại coi mấy con gà quỷ quái kia!”
Cao Anh Quân bực bội mà hét lên một câu phẫn nộ, đuổi theo đám gà vườn một buổi sáng mà cũng không bắt được, những con gà luôn chạy trước anh và rất biết cách thoát khỏi bàn tay to lớn của anh, những điều đó khiến anh vô cùng tức giận.
Một người luôn muốn làm việc xuất sắc như anh thì đây quả là việc khó khăn, đầu bù tóc rối cả một buổi sáng nhưng chỉ bắt được một con gà, người bắt được lại là ông Nguyệt cứ không phải Lăng Khôi, lại càng không phải là anh.
"Giờ làm sao để bắt được nó? Nó đang ở trước mặt chúng ta kìa!’’
Cao Anh Quân quay sang nhìn Lăng Khôi, hai người đàn ông lớn tướng như bọn họ không thể nào chịu thua trước một con gà nhỏ bé như vậy được, lòng quyết tâm khiến hai người như bùng nổ mà lập ra một kế hoặc…
Chỉ để bắt một con gà!
‘‘Chúng ta dùng chiêu bánh mì kẹp thịt đi, tôi đầu trên còn anh đầu dưới, bọc nó lại ở giữa là được!’’
Đã rất lâu rồi Lăng Khôi chưa cảm nhận lại được việc bắt gà, giờ đây chạy cả sân cũng không bắt được nó, đứng nghỉ mệt mà thấy nó cứ quanh quẩn trước mặt quả là khó coi.
Đành bó tay chịu đựng mà hợp tác với Cao Anh Quân để bắt một con gà, hai người đàn ông thì thầm to nhỏ, ông Nguyệt đứng cách đó không xa nhìn mà nhẹ lắc đầu, bà Ly cũng đi đến xem trò của hai người kia, trên tay cầm ly nước đưa cho ông.
‘‘Có chuyện gì mà ba mẹ đứng ở đây vậy?’’
Nguyệt Hương Lan và Nguyệt Hương Ánh cũng đi lại sau đó, đồ ăn đã nấu xong xuôi nhưng tiếng ồn ào phía sau nhà vẫn cứ vang, cả hai mang theo sự tò mò mà đi đến xem, vừa hay lại nhìn thấy Cao Anh Quân và Lăng Khôi đang chật vật bắt gà.
“Họ đang làm cái gì vậy chứ?”
Nguyệt Hương Lan bật cười nhìn cảnh tả tơi của hai người họ, một người là bạn thân còn một người là bạn trai, cả hai lại như những đứa con nít mà bày ra đủ trò chỉ để đạt được một mục tiêu: Bắt gà.
“Nhanh lên! Bên kia!”
“Đến liền, gà ơi mày đừng bay nữa!”
“Trời ơi! Trúng mặt tôi rồi! Lăng Khôi!!”
“Tóc tôi, con gà quỷ quái này, tao phải làm thịt mày!!”
“Nhanh lên, bắt nó!”
Thanh âm vang vọng cả một ngôi nhà, Cao Anh Quân và Lăng Khôi vừa la hét vừa đuổi bắt nhưng con gà vẫn nhanh hơn nên khiến cả hai người thì dính đất, người thì đỏ mặt, khung cảnh vừa đáng yêu vừa đáng thương như đang được tái hiện.
Ngôn Tình Ngược
Chật vật mãi một lúc sau thì cuối cùng cả hai cùng mang được con gà về đưa cho ông Nguyệt, con gà vì bị vướng vào dây kẽm nên phần chân bị thương, cả hai cũng mệt lả người mà ngồi phịch xuống đất.
“Đáng đời hai người, chọn làm gì cái chuyện bắt gà cơ chứ? Có biết bắt đâu mà đòi không biết nữa.”
Nguyệt Hương Lan mỉm cười đưa hai chai nước cho bọn họ, lời nói tuy là trách mắng nhưng vẻ mặt cô lại không biểu hiện sự tức giận, cô mỉm cười tươi nhìn cả hai.
“Anh đâu biết nó khó đến vậy, con gà đó phải làm gà quay mới ngon!”
Cao Anh Quân uống một ngụm nước rồi lên tiếng, nhắc lại lúc bắt gà quả thật anh đã chật vật biết bao giờ, giờ đây phải dặn dò cô thật kỹ, làm thịt con gà xem như phần thưởng lớn.
Nguyệt Hương Lan không còn lời nào để nói với Cao Anh Quân nữa, cô cười nhẹ rồi quay sang Lăng Khôi đang lặng lẽ uống nước mà lên tiếng.
“Mình tưởng cậu biết bắt gà chứ? Sao cũng khó khăn thế?”
“Lâu rồi tớ không dung vào mấy chuyện này nên tay chân có phần khô cứng, lâu lâu vận động nên xương khớp chưa quen, chậm chạp là chuyện thường tình ấy mà!”
Lăng Khôi cười xòa rồi đáp.
Tuy rằng cả hai đã thân từ khi còn nhỏ nhưng dù sao, gia đình cậu cũng rất khá, xem cậu như thiếu gia nên rất hiếm khi để cậu dung tay vào mấy chuyện nhỏ nhặt này.
Chỉ trừ khi đến nhà cô chơi, được ba cô rủ đi bắt gà hay câu cá thì mới có thể vận động tay chân một chút.
“Thôi được rồi, hai người vào tắm rửa đi rồi vào ăn cơm trưa!”
“Đã trưa rồi sao?”
“Trưa rồi? Nhanh vậy à?”
Cả hai vừa đi vừa nói, cũng vì họ đã dành cả một buổi sáng để bắt gà nên đâu biết thời gian đã trôi qua bao lâu.
Nguyệt Hương Lan nhìn cũng chỉ có thể lắc đầu, cười trừ rồi đi vào trong bếp.
Quốc gia khác, Dương Bạch Dao và Trương Trúc Hy ngồi chung phòng, trên khuôn mặt Trương Trúc Hy biểu lộ sự tức giận mà lớn tiếng, đồ đạc trong phòng cũng rơi xuống đất không ít.
“Dương Bạch Dao! Cô biết tôi đã tốn bao nhiêu thời gian để tìm kiếm trong phòng của bọn họ chưa? Giờ cô nói vậy là có ý gì, cô có ý gì đây hả!”
“Chẳng phải tôi nói rất rõ ràng rồi sao? Chắc chắn hai người họ không phải vợ chồng với nhau, lại càng không phải người yêu của nhau đâu nhưng sao cô cứ nhảy dựng lên vậy, không chịu kiên nhẫn một chút sao?”
“Kiên nhẫn? Cô biết thời gian tôi có hạn mà, ở đây cũng chỉ còn có vài tuần nữa, cả hai người kia cũng không biết khi nào về.
Cô nói xem, tôi không gấp thì sao đây?”
Trương Trúc Hy như bùng nổ, cô ta đã dành quá nhiều thời gian để lao đầu vào căn phòng của Nguyệt Hương Lan và Cao Anh Quân rồi, cô ta không muốn phải như một tên trộm, tối ngày lục lọi đồ của người khác nữa.
Sống ở đây chỉ là tạm thời, cùng lắm chỉ còn ở thêm vài tuần nữa thì cô ta phải cùng ông bà nội của Cao Anh Quân trở về nước.
Lại thêm chuyện của hai người cũng khiến cô ta lại càng thêm gấp gáp, vội vã hơn.
Nhưng trái ngược với sự lo lắng của Trương Trúc Hy, Dương Bạch Dao lại tỏ ra bình thản như chưa hề có chuyện gì xảy ra, nét mặt quyến rũ động lòng người, lời nói đanh thép như một điều khẳng định mà lên tiếng.
“Cô lo lắng sẽ bị phát hiện ra đó sao? Nếu cả hai người đó về cùng nhau thì kịch hay mới được bắt đầu, chúng ta lúc đó sẽ biết, họ có thật sự là vợ chồng hay không!”
“…”
“Chẳng phải con người cô lúc nào cũng muốn hơn người ta sao, giờ nhẫn nhịn một chút cũng có là gì.
Trước nhịn nhục, sau hưởng phúc, tuyệt vời!”
“Dương Bạch Dao, tôi đã quá coi thường bản chất của cô rồi, cô còn ghê gớm hơn tôi rất nhiều.”
Trương Trúc Hy im lặng nghe Dương Bạch Dao nói xong thì lên tiếng, mới đầu kêu gọi cô ta vào cùng thuyền cũng chỉ vì thấy cô ta hiền, dễ thao túng nhưng dần dà, Trương Trúc Hy lại cảm thấy người bị thao túng là cô, chứ không phải Dương Bạch Dao.
Những kế hoạch và lời nói của Dương Bạch Dao đều xuất hiện đúng lúc như đã được sắp xếp từ trước.
Trương Trúc Hy nằm mơ cũng không nghĩ, Dương Bạch Dao lại có thể nói ra những lời này.
Dương Bạch Dao bị Trương Trúc Hy nói vậy cũng không giận dữ, một ánh mắt nhìn thoáng qua rồi nhún vai, Dương Bạch Dao rời khỏi phòng mà không đáp lại nhưng như vậy cũng coi như là thầm xác nhận lời nói của Trương Trúc Hy.
“Tôi và cô, tám lạng nửa cân mà thôi!”
Tiếng lòng của Dương Bạch Dao vang lên, ánh mắt lướt nhìn cánh cửa phòng của Nguyệt Hương Lan rồi đi xuống nhà, trong đầu đã vạch ra một kế hoạch, chỉ chờ đợi một thứ cuối cùng nữa mà thôi..
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.