Diệp Nhân Trì th ở dốc hổn hển, chạy trên con dốc trơn trượt dưới cơn mưa tầm tã.
Cậu đáng tiếc báo tin mất dấu phu nhân.
Hàn Chi Sơ hất văng cây dù vừa cầm trên tay, sự hối hận to lớn dấy lên trong lòng.
Anh chưa kịp giải thích số quần áo đắt tiền được chưng cất trong phòng vốn để mua cho cô, khoảng thời gian không trở về nhà anh đều đặn gửi đồ về cho vợ đều bị từ chối.
Nào có biết tất cả đều do mẹ mình ngăn cấm không cho cô diện lên những bộ đồ đẹp đẽ, quần áo rách tả tơi may vá đơn giản cho cô mặc qua ngày lau dọn nhà cửa anh đều không thấy.
Mãi tới khi điều tra lại anh mới căm phẫn nhận ra.
Chịu đựng nỗi sỉ nhục từ bao người, nhận lại sự vô tâm lạnh nhạt từ chính người chồng của mình mới khiến cô bị bào mòn sụp đổ.
" Anh đã mắc nợ em nhiều tới mức nào vậy… "
Cơn mưa xối xả gột rửa tâm trạng lạnh giá đau đớn tột cùng.
Phải mất đi người mình yêu thương nhất mới khiến anh nhận ra bản thân đã khốn nạn với cô ra sao.
…
Ở lâu dần trong căn nhà nhỏ trên ngọn đồi xanh mát cô mới lấy lại được cảm giác quen thuộc lúc nhỏ chạy nhảy vui đùa hạnh phúc biết bao, ngây ngô biết mấy.
Hàng xóm xung quanh cũng nhiệt tình cởi mở quý trọng bởi sự xuất hiện của cô.
Mấy đứa nhóc trong xóm cứ túm tụm vây quanh cô mãi, bởi mỗi khi có dịp Lệ Đào đều tự tay làm kẹo phân phát cho mấy đứa nhỏ.
Nhìn đám trẻ cười đùa nô nức cô lại muốn có một đứa con, được chăm sóc nuôi nấng cho tới khi trưởng thành.
Nụ cười hài lòng cũng lóe lên trên gương mặt vốn u buồn lâu tới vậy.
Mãn Tự Phong lại gần đến bên cạnh cô cười nhẹ.
" Mấy đứa nhóc này rất quý em đó.
"
" Thật tốt khi em trở về.
"
Cô chăm chú nhìn chúng, ánh mắt mất hồn không để ý lời anh nói.
Giá như cũng có một đứa con, cô có lẽ sẽ cảm thấy bớt cô đơn…
Nhưng vừa quyết định ly hôn với chồng, sao có thể đạt được ước nguyện vô lý này đây.
Buổi trưa vừa đặt đũa xuống món cá hầm, cô bất chợt nhói lên cảm giác muốn ói mửa.
Chạy nhanh xuống căn bếp ói ra hết sạch đống bữa sáng mới khiến cô dễ chịu.
Tự Phong lo lắng chạy theo phía sau cô hỏi han.
" Em không sao đó chứ!! "
Trong đầu cô dấy lên suy nghĩ hoang đường, phải chăng cô đã có mang.
Vừa quay người nhìn anh, đã vội chạy ra tiệm thuốc mua que thử thai.
" Em đi đâu vậy Đào Đào!! "
Ngồi lâu chờ đợi kết quả, khi vừa hé mở lòng bàn tay mong ngóng thì lại có chút thất vọng.
Trên que thử chỉ hiển thị một vạch đỏ sẫm, cũng có nghĩa là cô không hề mang thai.
Gương mặt ủ rũ quay trở lại bàn ăn, bà hiền từ vỗ nhẹ vai cô.
" Con đừng vội, điều tốt đẹp sẽ đến sớm thôi.
"
Lệ Đào gật đầu đồng ý cố gượng cười cho qua, anh hoang mang nhìn cô khó hiểu.
" Em không khỏe thì đừng có cố… "
" Anh đừng lo, do đầy bụng thôi.
"
Vừa ăn xong rửa đống bát còn dơ, đứa trẻ kế bên lại chạy qua đứng dưới chân cô vui vẻ chào hỏi.
" Cô Đào!! Cháu vừa nặn hình tiên nữ giống hệt cô nè!! "
Cô cúi xuống vui vẻ xoa đầu cô nhóc còn nhỏ.
" Vậy cháu đã quyết định để sản phẩm tuyệt vời này ở đâu chưa.
"
" Cháu muốn tặng cho cô! "
Lệ Đào long lanh nhìn đứa trẻ, đôi tay nhận lấy hình đất nặn.
Gương mặt toát lên vẻ hạnh phúc.
" Cảm ơn cháu nhiều nhé, cô sẽ giữ nó cẩn thận.
"
Đứa trẻ tung tăng gật đầu rồi lại bỏ chạy về nhà, đứng nhìn bóng lưng nhỏ nhắn xinh xinh ấy cô không kìm được nỗi lòng muốn có một đứa con dễ thương như vậy..
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.