Tôi thích bạn thân của mình.
Nhưng cậu ấy không thích tôi.
"Viết hộ tôi mấy chữ đi, tôi tặng quà sinh nhật cho bạn gái."
"Viết cái gì đây?" Tôi cầm tấm thiệp cậu vừa đưa lên, quay đầu hỏi.
Cậu tỏ vẻ không mấy quan tâm phẩy phẩy tay: "Thì viết đại loại mấy chữ vào. Giống như mấy cô gái lần trước ấy."
"Là anh yêu em sao?" Tôi cầm Pu't không chắc chắn hỏi.
"Tớ yêu cậu." Lâm Diệc Thần đột nhiên ghé sát tới mặt tôi nói ba chữ.
"Hả?" Trông cứ như cậu đang trực tiếp tỏ tình tôi ấy.
"Ngốc cái gì? Tôi cũng không phải đang nói với cậu." Cậu cong tay Pu'ng mạnh vào trán tôi khiến tôi tự tỉnh ngộ.
...
"Noãn Hinh! tôi thích cậu."
"Thật à?"
"Haha, tôi đùa thôi. Đừng bảo cậu tin thật?"
"À..." Tôi đáp lại cậu không có mấy phần tinh thần lắm, gần như là cho có vậy.
Số lần Lâm Diệc Thần đùa tôi đã sớm không thể đếm được nữa rồi, nhưng lần nào cũng như vậy, đứa ngu ngốc như tôi luôn nghĩ rằng cậu đối với tôi là nói thật.
...
"Lại chia tay rồi à?" Hôm nay thấy Lâm Diệc Thần rủ tôi đi ăn tôi liền biết có chuyện gì xảy ra rồi.
Lâm Diệc Thần nâng khóe miệng cười thật vui vẻ với tôi: "Ừ, cô ấy hơi phiền phức." Hình như đối với cậu chuyện này quá mức bình thường thì phải.
Tôi ngước mắt nhìn cậu, không vui lắm nên có chút khuyên bảo không đúng phận: "Lăng nhăng như vậy đâu có tốt đâu, tôi còn chưa thấy cậu yêu ai được một tháng nữa."
Lâm Diệc Thần không đồng ý với tôi, cậu lắc đầu: "Haha, cậu thử yêu một chút đi, chắc chắn cũng giống tôi mà thôi. Yêu mãi một người thật chán ૮ɦếƭ."
Ngón tay tôi hơi cứng lại, rất lâu sau mới nói: "Không có đâu, tôi nghĩ nếu tôi yêu một người tôi sẽ rất chung thủy. Hơn nữa cũng rất cần lâu bền nữa."
Lâm Diệc Thần lại không nghĩ như tôi, cậu đột nhiên bật cười rồi trêu tôi: "Cậu giống như mấy người cổ hủ, lạc hậu ấy. Ngày nay có mấy ai tử tế nghiêm túc như vậy?"
Tôi lại không thể cãi được lời cậu nữa rồi.
Ừ, có lẽ tôi cổ hủ, lạc hậu thật nên mới có thể tử tế nghiêm túc mà thích cậu lâu như vậy...
...
Buổi tối hôm ấy là một ngày trời rất lạnh, tôi từ sớm đã lên giường đi ngủ rồi nhưng nửa đêm đột nhiên có điện thoại từ cậu.
Tôi vừa bắt máy bên kia liền có một giọng nam xa lạ: "Xin chào, cậu có phải Noãn Hinh không?"
Tôi kinh ngạc vì nhiều thứ, nhưng thứ khiến tôi để tâm nhất có lẽ vẫn là chuyện tại sao cậu bạn này lại cầm máy của Lâm Diệc Thần.
"Vâng đúng là tôi, Lâm Diệc Thần đâu rồi?" Tôi chỉ vừa dứt lời đầu dây bên kia truyền tới mấy tiếng "ồ", còn kèm theo cả mấy nụ cười ngả ngớn nữa.
Rồi tôi nghe thấy cậu bạn đang nói chuyện với tôi "suỵt" một cái, rồi mấy tiếng động kia đều biến mất hết, hoặc có lẽ là không phải như vậy.
" Noãn Hinh này, Lâm Diệc Thần có tổ chức một bữa tiệc ở đây cho cậu. Nghe nó bảo cái gì mà tỏ tình ấy... Cậu có thể đến đây không? Địa chỉ tôi sẽ gửi vào máy cậu bây giờ."
Là tỏ tình sao?
"Bây giờ tôi đến."
Tôi vậy mà vẫn ngu ngốc thêm lần nữa hay sao? Lại vẫn cố chấp tin tưởng cái người đào hoa kia sao?
Mà có thể nói rằng tôi đã tự nghĩ ra cái lí do vớ vẩn nhất rằng, có thể cậu ấy đang say sỉn ở đâu đó và cần tôi đưa về.
Tôi cứ mơ màng như vậy rồi bất tri bất giác tự đi tới quán ấy từ lúc nào không biết. Lúc phát hiện ra thì muốn về cũng không được nữa rồi.
"Noãn Hinh xấu ૮ɦếƭ làm sao tôi có thể thích được, cậu ấy chỉ thích hợp làm bạn thôi."
Đây là giọng của Lâm Diệc Thần.
Chưa bước vào phòng vậy mà đã nghe được một cú sốc như vậy. Ý chí tôi nhụt hẳn đi, còn đang định quay người về, bàn tay ngu ngốc của tôi đã căng thẳng đến nỗi vặn nhầm tay nắm cửa, rồi cánh cửa mở ra mất rồi.
"Ô, đến thật kìa. Không ngờ lại đến thật nha."
Tôi chỉ vừa mở cửa thôi hàng đống đôi mắt lập loè dưới ánh đèn tím trong phòng nhìn chằm chằm tới khiến tôi hơi sợ hãi.
Ngồi trên ghế là 10 thanh niên, ăn mặc có phần "thiếu gia", và tôi nhìn thấy Lâm Diệc Thần, cậu cũng đang nhìn tôi.
"Diệc Thần, người ta tới thật kìa. Con người cậu thật không biết điều nha." Một người con trai có mái tóc màu xanh lên tiếng, lúc nói chuyện chiếc khuyên xỏ bên mũi phát ra thứ ánh sáng lạnh lẽo.
Tôi đứng im một chỗ lắng nghe mọi tiếng đùa cợt của họ. Tôi không hiểu họ nói gì, và tôi muốn đi về.
Tôi nhìn thấy Lâm Diệc Thần rồi, tôi thấy cậu đang rất tỉnh táo. Có lẽ là chẳng phải một người đang say.
Tôi biết mình lại bị trêu đùa... nhưng tôi không nghĩ tới cái lý do tôi tự nghĩ ra để biện minh cho sự ngu dốt của mình cũng không đúng.
Tôi bỏ lại những tiếng đùa giỡn kia, còn bao gồm phảng phất cả hình ảnh nhạt nhoà của mấy tờ tiền được đặt trên bàn, trước mặt Lâm Diệc Thần.
"Này, muộn rồi tôi đưa cậu về nhà." Lâm Diệc Thần đuổi theo tôi, bàn tay cậu cầm lấy tay áo tôi muốn giữ tôi lại.
"Không cần đâu, tôi có thể tự về mà." Tôi cự tuyệt cậu, phải biết rằng một người như tôi rất ít khi cự tuyệt cậu.
"Tôi đưa cậu về." Cậu như không nghe thấy lời tôi nói, mặc kệ thế nào cũng kéo lấy tôi đi về phía trước. Chả hiểu thế nào tôi vô cùng bình tĩnh mà bước theo, đến khi ra đến đường lớn cũng chỉ có một mình cậu từ đầu đến cuối nói chuyện.
"Noãn Hinh, cậu không muốn nói chuyện với tôi hả?"
"Không phải."
"Sao từ nãy đến giờ cậu không nói?" Lâm Diệc Thần rõ ràng biết tôi đang khó chịu với cậu.
Tôi chỉ mỉm cười rồi nói: "Tôi xấu như vậy có phải cũng không nên làm bạn với cậu không?"
Lâm Diệc Thần ngạc nhiên: "Cậu đang nói cái gì?"
"Tôi nói rằng: tôi - xấu - không - xứng - làm - bạn - với - cậu."
Bạn không xứng thì người yêu lại càng không.
Lâm Diệc Thần im lặng một chút rồi cậu cười rộ vỗ vỗ vai tôi: "Haha, chẳng lẽ vừa nãy cậu nghe thấy rồi à? Tôi đùa chút thôi, cậu biết tôi rất hay đùa cậu mà."
"Vậy bữa tiệc gì đó, còn cả số tiền họ đưa cậu là sao?"
Lâm Diệc Thần nhìn tôi, cậu đưa tay gãi gãi đầu: "À, tôi đặt cược với họ nếu cậu chịu đến họ sẽ mất tôi tiền."
Tôi thấy đầu hơi đau nhưng vẫn mỉm cười: "Thế nào có vui không?"
"Noãn Hinh, tôi biết cậu không để ý. Hay thế này nhé! Tôi chia đôi tiền cho cậu được không?"
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.