Một lúc sau trước nhà xuất hiện một chiếc taxi, từ trên xe bước xuống xe là một cô gái với phòng cách ăn mặc vô cùng loè loẹt, khuôn mặt trang điểm đậm, chiếc váy trên người cắt xẻ táo bạo, chỗ nên hở đều hở hết, chỗ không nên hở cũng gần như lộ hết ra ngoài.
Nhìn thấy cô ta bảo vệ liền cảm thấy phiền phức, cô gái này và Tô Uyên Linh là bạn thân của nhau, mỗi lần cô gái này đến đều kiếm cớ gây sự với bọn họ, không thì là gây sự với chị Tú.
Họ rất tức giận nhưng cô gái này luôn biết cách uy hiệp họ.
Cô ta thường lôi Tô Uyên Linh ra để doạ nạt họ, nói cô ta là bạn Tô Uyên Linh, mà Tô Uyên Linh sắp trở thành nữ chủ nhân của căn nhà này, nếu họ làm cô ta phật ý cô ta sẽ bảo Tô Uyên Linh nói với anh đuổi họ đi.
Họ dù sao cũng chỉ là người làm, gia cảnh cũng không khá giả gì họ cần tiền, cần công việc này để nuôi gia đình nên dù có không vừa lòng họ cũng phải nhịn.
Mù rồi sao, thấy tôi đến sao không chào?
Cô ta đi đến phía bảo vệ, lớn tiếng quát.
Cô Dương, cô mới tới.
Bảo vệ e dè chào hỏi cô ta.
Cô ta khinh bỉ liếc người bảo vệ rồi nện giày đi vào trong.
Tiếng giày cao gót va vào nền đá vô cùng chói tai.
Cô ta là Dương Nhược Tuyết, bạn thân chí cốt của Tô Uyên Linh.
Nhà cô ta cũng chỉ thuộc dạng khá giả, không quá giàu có nhưng tính tình của cô ta thì lại vô cùng đua đòi, ăn chơi.
Nếu thấy ai đó có một món đồ hiệu mới ra mắt, cô ta nhất định cũng phải có, nếu không có cô ta sẽ làm ầm lên khiến Dương gia một trận gà bay chó chạy.
Ba mẹ cô ta vô cùng phiền lòng về đứa con gái này nhưng cô ta chẳng bận tâm.
Bước vào nhà thấy phòng khách không có ai cô ta tiến thẳng lên lầu, đi tới phòng ngủ chính.
Cô ta có thể tự tiện đi lại như nhà của mình như vậy dĩ nhiên là đã đến đây rất nhiều lần.
Đến trước cửa phòng cô ta không gõ cửa mà trực tiếp đẩy cửa bước vào.
Gọi mình đến gấp như vậy là có việc gì?
Cô ta đi đến sofa thả người ngồi xuống.
Không có chuyện gì không thể gọi cậu đến sao?
Tô Uyên Linh liếc nhìn người bạn của mình.
Tuy là bạn thân nhưng cô ta không vừa lòng với tính cách có phần tùy hứng, không để ai trong mắt của cô bạn này.
Được rồi, được rồi.
Nói đi gọi mình đến có chuyện gì?_ Dương Nhược Tuyết hỏi
Cũng không có gì, chỉ là bị bà già kia chọc giận nên muốn tìm cậu giải khuây thôi.
Tô Uyên Linh thờ ơ đáp.
Quả thật cô ta đang vô cùng tức giận, chỉ nghĩ đến những lời nói khi nãy của mẹ anh là cô ta lại thấy sôi máu.
Bà già kia? Mẹ của Lâm Mặc Phong?_ Dương Nhược Tuyết nghi hoặc.
Chứ còn ai nữa.
Sao vậy? Bà ta nói gì cậu sao?_ Dương Nhược Tuyết nhìn khuôn mặt tức giận của bạn mình hỏi.
Hứ! Bà già đó nói sẽ không bao giờ chấp nhận mình là con dâu.
Còn nói chỉ mình Cố Tuyên Nghi mới xứng làm dâu của bà ta.
Hứ! Mình khinh.
Nếu không phải vì khối tài sản kếch xù của Lâm gia thì mình thèm mà làm con dâu bà ta.
Tô Uyên Linh tức giận nói.
Bà ta không chấp nhận cậu thì sao? Chả phải Lâm Mặc Phong vẫn ૮ɦếƭ mê ૮ɦếƭ mệt cậu đấy sao? Không phải anh ta ly hôn vợ để cưới cậu đấy sao?
Dương Nhược Tuyết nói.
Cậu tưởng để Lâm Mặc Phong ly hôn với tiện nhân kia dễ lắm sao? Nếu mình không tính kế cô ta thì sao hai người họ dễ gì ly hôn nhanh như vậy?
Tô Uyên Linh mặc sức nói mà không biết ngoài cửa đang có nam nhân đứng đó nghe hết cuộc trò chuyện của cô ta và Dương Nhược Tuyết.
Đúng vậy.
Người ngoài cửa không ai khác là anh, Lâm Mặc Phong, nghỉ giữa giờ cuộc họp anh phát hiện mình để quên tài liệu quan trọng ở nhà nên đích thân quay về lấy.
Vốn chỉ muốn lấy tài liệu rồi đi ngay nhưng nghe bảo vệ nói Dương Nhược Tuyết lại tới nên anh mới ghé qua phòng ngủ chính để xem hai người đang làm gì.
Những lần Dương Nhược Tuyết đến gây khó dễ với người làm trong nhà anh đều biết, nhưng vì nể cô ta làm bạn của Tô Uyên Linh nên anh không động tới.
Hôm nay nghe nói bảo vệ lại bị cô ta gây khó dễ nên anh muốn xem rốt cuộc cô gái này đang muốn gì nhưng không ngờ lại nghe được cuộc đối thoại vừa rồi.
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.