Trong lòng Nghiên Dương đối với một nhà Nghiên hận nghiến răng nghiến lợi, trong lòng cho là bọn họ gây họa, thì nên tự giải quyết, không nên lôi kéo cô vào.
Hóa ra ba mẹ Nghiên cũng có liên quan đến vụ th@m nhũng của nhà họ Bạch, ba Nghiên cùng Bạch Mộ cấu kết với nhau bòn rút hơn 10 vạn tệ của chính phủ.
Sau đó, hai người thiết kế đổ tội cho Hoài Cận Ngôn nhưng không ngờ là ông ta đã biết trước, tương kế tựu kế mà trả lại bọn họ.
Xem ra đây chính là tiền mất tật mang.
“Dương Dương, con xem… lựa lời mà nói với Cẩm Nam.
Nhờ nó giúp chúng ta được không? Dù sao con cũng từng mang thai con trai nhà họ Hoài mà.” Mẹ Nghiên nắm tay cô, ánh mắt dịu dàng nhưng lại tràn đầy toan tính.
Nghiên Dương nhìn trò khôi hài trước mắt, đến lúc cần cô mới gọi là con gái yêu, đến lúc không cần thì đuổi đi.
Trong lòng Nghiên Dương nhịn không được oán hận cha mẹ mình.
Nhớ đến mấy hôm nay trước Hồ Hiểu Mai nói mẹ cô tung tin Hoài Cẩm Nam Ng*ai t*nh mới làm cô ta sảy thai.
Nghiên Dương căm giận nếu không phải bởi vì Nghiên Hạo tham ô và liên hợp với Bạch gia hãm hại nhà họ Hoài, nhất định cô sẽ thuận lợi gả vào đó, bây giờ xem ra càng khó khăn hơn rồi.
Nghiên Hạo nhìn con gái “Con gái yêu, con nhất định phải giúp ba.
Con không giúp ba nhất định sẽ ૮ɦếƭ.
Nếu con không giúp ba chỉ đành….”
Ông ta không nói tiếp nhưng Nghiên Dương biết, cô lắc đầu, miệng không ngừng mà nỉ non "Không thể, tuyệt đối không thể!"
"Vậy… con sẽ giúp ba đúng không? Dù sao cũng không phải rất nhiều! Chỉ cần Hoài Cẩm Nam không truy cứu mọi chuyện nhất định sẽ suôn sẻ." Nghiên Hạo mỉm cười.
Nghiên Dương cắn răng đồng ý.
Một lát sau cô cầm túi xách đi tìm Hoài Cẩm Nam.
Cô biết anh không ở nhà chính nên trực tiếp đến nhà riêng tìm anh.
“Cô đến đây làm gì?” Hoài Cẩm Nam nhìn cô ta.
“Em không được đến đây tìm anh sao?” Nghiên Dương lại gần dùng bộ ng ực cố ý chạm vào cánh tay Hoài Cẩm Nam.
Hoài Cẩm Nam liếc cô ta, người này là không biết hay là cố tình không biết đây.
“Nghiên Dương, tốt nhất nên cách xa tôi một chút.
Nếu không, tôi không ngại khiến cả nhà họ Nghiên biến mất ở Nam Kinh này.”
“Anh…” Nghiên Dương nghẹn ngào, nức nở.
“Nghiên Dương, cô muốn tôi nhắc lại chuyện ở khách sạn hay chuyện đứa bé hay không…” Ánh mắt từ tính nhìn về phía cô.
Nhìn ánh mắt chán ghét, châm chọc của anh, Nghiên Dương đột nhiên có chút kích động, đôi mắt cô đỏ bừng, nhào vào trong ng Hoài Cẩm Nam, nắm chặt áo anh, kích động cuồng kêu:
“Không phải vậy, Cẩm Nam, không phải như thế.
Anh nghe em giải thích, tất cả đều là hiểu lầm.
Thật ra hôm đó em đã chuẩn bị đợi anh nhưng anh không ngờ anh không tới.
Mà em bị chuốc rượu nên… nên…” Thanh âm của cô chuyển thấp, lệ đã rơi xuống.
“Em nghĩ là nếu như không thấy em, anh sẽ nóng nảy, sẽ hiểu lầm nên liền đến tìm anh nhưng không ngờ gặp tên đồi bại đó...!Cẩm Nam, em không dám nữa, về sau em sẽ bảo vệ mình thật tốt, bất kể anh nói cái gì em đều sẽ nghe, tuyệt đối không gây sự, anh tha thứ cho em lần thứ nhất có được hay không? Em xin lỗi, xin lỗi anh mà.
Em làm tất cả chuyện này, chỉ là bởi vì em quá yêu anh, em không muốn anh phát hiện nên mới làm như vậy...”
Nói xong lời cuối cùng, cô vô dụng té quỵ xuống đất, khóc rống thất thanh, lại vẫn còn nắm chặt ống tay áo của anh, trong tư tưởng của cô mọi chuyện cô làm đều bất đắc dĩ, đều là do quá yêu anh.
Hoài Cẩm Nam tuy nhẫn nại nhưng trong mắt dần dần thoáng qua sự không kiên nhẫn, lạnh lùng nói: “Nghiên Dương, không nên đem chuyện này nói thành lỗi của tôi, ngay từ đầu mọi chuyện là do cô lựa chọn.
Đêm đó không ai ép buộc cô, còn cô vì vai nữ chính mà lựa chọn im lặng.”
Anh đem ống tay áo từ trong tay Nghiên Dương kéo ra, mắt thấy cô tuyệt vọng ngã ngồi trên đất.
Cô ta cho rằng anh ta không biết gì sao? Người phụ nữ thực sự quá coi thường người khác rồi.
Ánh mắt Nghiên Dương dừng lại trên khuôn mặt anh tuấn của anh, lại không tìm được nửa điểm dịu dàng.
Tại sao? Tại sao lại đối với cô tàn nhẫn như vậy? Cô đi theo anh ba năm, ước chừng ba năm! Nếu không phải vì mẹ cô thì cô và anh…
“Cẩm Nam, đừng vứt bỏ em có được không? Em về sau sẽ ngoan ngoãn chờ anh, sẽ không tính toán gì.
Cho dù anh làm gì nhà họ Nghiên cũng được chỉ cần đừng bỏ em là được.
Cẩm Nam...” Nhào vào trong ng anh, từ trong môi cô bật ra tiếng khóc thút thít thống khổ, buồn bã không dứt.
Nhưng lời nói lại chỉ quan tâm đ ến lợi ích của bản thân mình.
Anh chậm rãi đẩy Nghiên Dương ra.
“Tôi không phải đã cho cô cơ hội rồi sao, cũng đã nói với cô, sự nhẫn nhịn của tôi là có hạn, là cô tự mình không biết đúng mực, không hiểu tiến lùi, con đường này, là cô tự chọn, chớ oán bất cứ ai.”
Anh nhìn cô, lạnh lùng tuyên cáo: “Giữa chúng ta, đã hết rồi.
Từ ba năm trước đã kết thúc.”
Nghiên Dương nhìn thẳng vào mắt anh, ở trong mắt của anh không tìm được một tia tình cảm, chỉ có cái lạnh vô tận như băng, làm cho cô dần dần trượt vào tận cùng tuyệt vọng.
“Nể mặt quen biết đã lâu, nếu cô nói thật cho tôi biết tại sao cô có tài khoản game của Tịnh Kỳ, có thể tôi sẽ suy nghĩ lại.” Hoài Cẩm Nam nhàn nhạt nói.
Nghiên Dương từ khuôn mặt lãnh tuyệt của anh, nhớ lại rõ ràng những chuyện đã từng trải qua.Anh đã biết, biết cô lấy tài khoản của Tịnh Kỳ nhưng tại sao anh không vạch trần cô, vì sao… vì sao...
Người đàn ông cô này, rốt cuộc là một người như thế nào? Bỗng cô nghĩ tới một khả năng duy nhất… anh là… lợi dụng cô để lật đổ Bạch Doanh Trần.
Nghiên Dương cười lớn, nước mắt từ khóe mắt chảy ra, trái tim cô đau dữ dội.
Vì người đàn ông này cô không tiếc phản bội tình bạn mười tám năm của mình, không tiếc tính kế người thân mình, không tiếc hủy hoại cuộc sống mình.
“Hahahaha… Hoài Cẩm Nam… nếu năm đó không gặp anh, nhất định tôi sẽ không trở nên tồi tệ như vậy!” Cô hối hận, thật sự hối hận..
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.