Chương 07

Hoa Dại, Ai Thương?

Lê Thị Tâm An 07/08/2024 17:39:23

Sau đêm gặp được Hân, anh phải chạy đi lo việc của bang hội, truy tìm kẻ hãm hại anh và còn điều trị vết thương, anh chuẩn bị tinh thần gặp lại cô, phải thật chỉn chu và khỏe mạnh thật không ngờ hoàn cảnh gặp nhau thật khốc liệt, nhìn thấy cô liều mình lao vào đám cháy không sợ hiểm nguy anh khiến hoảng sợ, cô đúng là khác với những người phụ nữ anh đã gặp, không tỏ vẻ nũng nịu, yếu đuối, thật mạnh mẽ và kiên cường, anh đang ví von cô giống một vị tướng của dân tộc, bất giác anh mỉm cười, nụ cười hiếm hoi lắm mới xuất hiện trên gương mặt tuấn mỹ của Khang.
Hân nằm co ro trên giường bệnh đối diện với ông Thông, đêm qua do mệt mà cô ngủ thiếp đi lúc nào không hay, tỉnh dậy thấy mẹ đang ngồi bên cạnh bố, 5h sáng rồi vậy mà ông Thông vẫn chưa tỉnh dậy, Hân lo lắng hỏi mẹ.
- Bác sĩ vào khám lại cho bố chưa mẹ?
- Chưa con à, bác bảo bố vẫn tốt, chỉ đợi tình lại thôi, ngủ thêm đi con, lát nữa có sức mà bán hàng.
- Dạ vâng, hôm nay con nghỉ bán một hôm để đợi bố tỉnh lại, con đi mua đồ ăn sáng cho mẹ nhé.
Chuyện cửa tiệm bị cháy Hân không dám nói với mẹ, sợ bà Viên lo lắng lại đổ bệnh, cô phải tỏ ra thái độ bình thường để tiếp thêm năng lượng cho mẹ và bố thôi, Hân tìm điện thoại đã được sạc đầy pin, cô biết hai đứa em ở quê cũng dậy sớm để chuẩn bị đi học, nên Hân tranh thủ ra hành lang gọi về cho em.
- Chị Hân gọi về này chị Trâm ơi, bố tỉnh chưa chị?
- Vẫn chưa em ạ, hai chị em ổn chứ?
- Vâng, có cô Hồng sang ngủ cùng với bọn em, cô ấy còn cho bò ăn cỏ, với cả nấu cám luôn cho lợn, có cô ấy giúp nên bọn em cũng không làm gì nhiều cả.
- Hai đứa cảm ơn cô Hồng giúp chị nha, rồi cố làm thêm việc, hôm sau bố khỏe chị mua đồ cho.
- Chị không cần mua gì cho em đâu? chị chăm mẹ và động viên mẹ cố lên nhé, hai đứa em ở nhà vẫn tốt hết.
- Ngoan lắm, đi học về nấu ăn, rồi gọi điện cho mẹ nghe chưa? mẹ lo cho bố cả đêm không ngủ được đâu?
- Vâng, bọn em biết rồi.
Hân cúp máy rồi rảo bước chân xuống căng tin mua đồ ăn sáng cho mẹ, suy nghĩ cũng thấy tội nghiệp cho cô Hồng, chồng là người gây tội mà phận làm vợ phải chạy đôn chạy đáo đi lo lót, đúng là số phận của phụ nữ thật là khổ, thôi thì chỉ cần bố cô tỉnh lại, khỏe mạnh, cô sẽ tha thứ cho chú Hùng, sẽ không tức giận và mắng chửi họ nữa, nhưng chắc chắn phải có một bài học thích đáng cho họ.
Thật may mắn cho Hân vì đến tầm trưa ông Thông tỉnh dậy, nhìn thấy đôi mắt của bố mở ra nhìn chăm chăm vào mẹ và cô, cô vui lắm, Hân vội chạy đi gọi bác sĩ, nhưng niềm vui chưa được bao lâu thì bà Viên bảo với cô, ông Thông không nhớ gì cả, ngay cả bản thân tên gì, bao nhiêu tuổi, nhà ở đâu cũng không nhớ. Hân ôm lấy mẹ, động viên bà cố gắng, sau khi Bác sĩ thăm khám lại, thì đúng như những gì bà Viên vừa nói, ông Thông bị mất trí nhớ, ca phẫu thuật rất thành công và di chứng để lại chỉ là việc mất trí nhớ tạm thời, gia đình phải chờ thêm một thời gian nữa, mới có thể hoàn toàn bình phục. Hân ngồi xuống nắm lấy tay bố, nở một nụ cười rất tươi, nhẹ nhàng động viên.
- Chào bố yêu của con, con tên là Hân, con gái yêu của bố, chắc bố chưa nhớ ra con đâu, nhưng mà con phải giới thiệu cho bố nhớ, bố yên tâm, con và mẹ sẽ ở bên cạnh và chăm sóc cho bố.
Vừa nói Hân lại không kìm được nước mắt mà bật khóc, bà Viên cũng rưng rưng nước mắt.
- Con nó nói đúng, ông tỉnh dậy là tốt rồi, ông còn ở bên tôi thế này là tôi vui rồi.
Hai người đừng có khóc, tuy tôi không biết hai người là ai, nhưng mà khóc thế này tôi đau lòng lắm, con tên là Hân thế bà tên gì?
- Gớm chưa, hơn 20 năm rồi nay mới hỏi lại tên của tôi, chứ bình thường toàn gọi ‘’ mẹ cái Hân “. tôi là Thu Viên, vợ của ông đây, ông có đau lắm không, có đói không, có muốn ngồi dậy không?
- Thu Viên hả, bà nói nhiều lắm đúng không?
- Từ khi cưới ông tôi mới dở chứng nói nhiều như thế đấy, làm sao hả? ông tính quên tôi để theo bà khác hửm.
Thấy Bố mẹ lại chọc ghẹo nhau được rồi, Hân cũng lấy điện thoại để gọi cho hai đứa em, sau khi thông báo bố đã tỉnh lại, hai đứa hét lớn trong điện thoại, Hân còn nghe thấy cả tiếng của cô Hồng, ba cô cháu ôm lấy nhau vui sướng, Hân cũng vui lắm, so với mấy việc xảy ra gần đây, có lẽ đây là niềm vui duy nhất của cô, bố cô khỏe mạnh, gia đình cô hạnh phúc, cho dù có đánh đổi nhiều nước mắt hơn nữa cô cũng chịu.
Hân đang tính bước vào phòng bệnh với bố thì Bà Xuân gọi điện cho cô, mới nhấn nút nghe máy thì giọng của bà ta đã oang oang trong điện thoại.
- Mày đang ở đâu đấy, lên công an quận gặp tao ngay.
- Cô đợi cháu một chút, cháu chạy qua đó hơi xa ạ.
- Tao trăm công nghìn việc, không có rảnh rang để đùa với mày, nhanh chân lên.
Hân cúp máy vào trong phòng chào bố mẹ và chạy nhanh ra bắt xe bus, cô phải nói dối mẹ về cửa hàng, vì khách quen đến lấy hàng, đến tối cô sẽ quay lại bệnh viện. Chưa bao giờ Hân phải sống trong dối trá, dằn vặt thế này, ước gì có ai đó để tựa vào một mình cô gồng gánh thế này thật sự rất mệt mỏi, đứng đợi xe bus nhìn lên bầu trời xanh kia, cô lại nhớ đến Quân, mối tình 4 năm đầy ngọt ngào và hạnh phúc đó, kết thúc bằng sự hiểu lầm và tang thường, nếu có Quân ở bên, nếu anh còn là Quân của trước đây, chắc hẳn anh sẽ đến bên cô, ôm lấy cô và vỗ về, thế nhưng Hân biết tình yêu đầu đời của cô đã hoàn toàn chấm hết, không phải là giận hờn đôi ba câu, không còn là những ngày giận nhau ngoài mặt, nhưng trong lòng đã tha thứ cho nhau, lần này là hết thật rồi. Hân thở dài khó nhọc bước lên xe bus.
- Chào cô, mời cô ngồi. chúng tôi nhận được đơn tố cáo của bà Xuân, về việc vi phạm hợp đồng thuê nhà, cô với bà Xuân trước khi nhờ pháp luật thì đã thương lượng với nhau trước chưa ạ?
- Chú công an ạ, chuyện này cho cháu nói chuyện với cô Xuân một chút được không?
- Hai người cứ bàn luận đi, dính dáng đến pháp luật có hơi phức tạp, tôi khuyên cô nên nhẹ nhàng một chút.
- Vâng cảm ơn chú.
Bước ra khỏi phòng tiếp dân, Hân bước lại gần bà Xuân, chưa biết mở lời thế nào cho mềm mỏng, dễ nghe, thì bà đã hùng hổ đứng dậy,chạy ngay đến chỗ cô.
- Thế nào? viết bản tự khai xong rồi hả, hợp đồng tôi đang còn giữ đây, cô cứ đợi xem, tội kiện cô như thế nào?
- Cô Xuân, hôm qua cháu hơi nóng tính, cháu xin lỗi cô, hai cô cháu mình có thể ngồi xuống bàn lại hợp đồng không ạ?
- ớ hay, tôi đã tìm đến công an rồi, cô lại giở cái giọng điệu này ra với tôi, thế cái thằng đi cùng cô đâu, hôm qua to mồm lắm cơ mà.
- Cháu xin lỗi, hôm qua cháu xấu tính, do bị cháy hết hàng, với lại cháu gặp chút trục trặc chuyện gia đình nên cháu gây lỗi với cô, cô cháu mình ngồi lại, bàn chuyện có được không ạ?
- Thôi được rồi, thế bây giờ cô tính thế nào?
- Theo hợp đồng, thì cháu phải đền bù bao nhiêu tiền ạ
- Hôm qua tôi tính sơ qua rồi, đây cô đọc lại khoản 6 trong hợp đồng đi, rõ ràng ghi rõ nếu gây cháy nổ, là cô phải chịu trách nhiệm, cháy cả cái nhà của tôi như thế, bây giờ tôi phải xây lại nhà, chứ làm sao nữa,
- Vậy cháu phải đền cả một ngôi nhà mới cho cô sao ạ?
- Thì xây dãy trọ như cũ thôi, còn may cho cô là tiền xe cứu hỏa không mất phí đấy, chờ xây dựng lại, rồi mất cả vốn liếng của tôi đầu tư lâu nay, tôi lấy rẻ cho cô 1 tỷ thôi.
- cái gì ạ, 1 tỷ ấy ạ.
Hân nghe xong mà đứng không vững, cô cũng mất tiền hàng, đến một bộ quần áo từ tế cũng không còn mà mặc, tài sản của cô gói gọn trong cái cửa hàng đó, vậy mà còn phải đền bù thêm 1 tỷ sao?
- Cô Xuân ạ, cháu cũng là người bị thiệt hại, cháu về quê lên thì thấy cửa hàng bị cháy trụi rồi, cô có thể thương tình mà giúp cháu một phần không ạ?
- Tôi thương cô thế ai thương cho tôi, nói chuyện buồn cười thật, đây là thương lắm rồi đấy nhá!
- Nhưng quả thật cháu không có nhiều tiền như thế, cô Xuân à, cô giúp cháu đi mà.
- Không có nói nhiều, nếu không tôi lại nhờ công an, lúc đó cô còn mất nhiều tiền hơn thế này, cô nên nhớ, tôi làm ăn bao nhiêu năm, quen biết rộng, chưa cần kiện cáo đã biết ai thắng rồi, cô lo đưa tiền cho tôi đi.
- Cô cho cháu một tháng có được không ạ?
Nói ra những lời cầu xin này mà tim của Hân buốt lạnh, lần đầu tiên trong cuộc đời cô thấy nhục nhã đến như vậy, trước đây dù đi rửa bát, đi bán trà đá ngoài vỉa hè, dù đi làm giúp việc cũng chưa khi nào cô hạ mình xuống như thế này, cô đang cố gắng nhẹ nhàng, để mong mọi chuyện tốt đẹp, nhưng có lẽ ông trời không giúp cô nữa rồi, nếu như nhẹ nhàng,mềm mỏng mà giải quyết được mọi việc thì cần gì đến pháp luật chứ?
—- - Thôi được rồi, tôi cho cô thời hạn một tháng, nhưng cô phải ghi cho tôi một bản vay nợ
- Dạ, cháu biết rồi, cảm ơn cô.
Sau khi viết giấy ghi nợ số tiền 1 tỷ đưa cho bà Xuân, Hân choáng váng bất ổn, cô ngồi xoa đầu bứt tóc trong quán cafe, cũng chẳng biết phải đi đâu, không biết làm gì? rơi vào hoàn cảnh bế tắc này, liệu ai có thể bình tĩnh được chứ?
Hân lấy điện thoại và tìm danh bạ, ai có thể giúp cô và cho cô mượn số tiền lớn như vậy được chứ? trong vòng một tháng cô phải kiếm ở đâu 1 tỷ để trả cho bà Xuân đây? cả một danh bạ dài mà không có lấy một người để nhờ vả, không có một người để tâm sự chia sẻ, những mối làm ăn thì không thể lấy hàng chịu về bán được, mà có lấy được hàng về bán cũng không để kiếm được 1 tỷ trong vòng một tháng, chán nản đau đầu, ước gì có Liễu ở đây động viên cô, và tìm cách giúp cô, biết là Liễu bận nhưng Hân vẫn cố ý nhắn tin.
- Con bạn này mày bận đến mức bỏ rơi cả bạn bè như thế hả, tao nhớ mày, cần mày ở bên cạnh, nhanh về với tao đi.
Dĩ nhiên ở bên này Liễu đã đọc được tin nhắn, trái lại với sự đau buồn của Hân, cô ta nhếch mép cười khinh, thỏa mãn nói với người tình.
- Cảm ơn tình yêu đã giúp em chuyện con nhỏ bạn cùng nhà với em, đúng là phải dạy cho nó một bài học, mới biết trời cao đất dày là gì?
- Chuyện này khiến em vui đến vậy sao? một đứa con gái nhà quê lại làm em bận tâm, quan tâm cô ta hơn cả anh rồi đấy.
Nghe những lời ông Tiến vừa nói, Liễu chột dạ, cô ta vội vàng chỉnh đốn thái độ, chạy đến ngồi lên đù* ông ta, đưa hai tay lên vuốt ve sờ soạng phần ng, tay còn lại chạm đến phần dưới đang cồm cộm *** của ông ta, lời nói thì thầm như rót mật vào tai.
- Anh nói vậy là oan cho bé cưng của anh rồi, em chỉ hận vì cô từng ςướק những thứ thuộc về em thôi, nhờ anh dạy cho ta một bài học nên em lại càng yêu anh hơn.
- Đúng là biết cách ăn nói, đêm nay anh sẽ đến chỗ bé cưng, bây giờ em về văn phòng đi, ở lâu không tiện.
- Vâng, em biết rồi,tối nay em sẽ chờ tình yêu của đến.
Liễu bước ra khỏi phòng ông Tiến, và cũng không có ý định nhắn tin lại cho Hân, cô ta đã nhờ người tình sai người phóng hỏa, mục đích cũng đã đạt được rồi, đến cả Quân cô ta cũng chiếm được rồi, thì cũng đã đến lúc lật bài ngửa thôi. Nghĩ ngợi một hồi Liễu nhắn cho Quân một tin.
– Hôm nay em bận quá, sếp bắt tăng ca, anh nhớ phụ mẹ nấu ăn cho bà vui nhé, mai em qua em bù cho anh.
- Vậy thì buồn quá, mẹ mới nhắc em thích ăn món gì để tối mẹ nấu đấy.
- Chuyện này đơn giản lắm, anh thích ăn gì là em thích ăn món đấy.
- Hay tối tan ca anh đón em nhé.
- Ấy không được đâu, Thầy bùa dặn rồi, trong vòng 49 ngày anh không được ra khỏi nhà, anh quên rồi sao, nghe em phải chữa được lá bùa này, sau rồi anh muốn đi đâu cũng được.
- Thôi được rồi, nhưng anh nhớ em lắm, ngày mai nhớ qua với anh nhé.
- Vâng, em làm việc đã nhen, mai qua với anh yêu này.
Vì loa điện thoại của Quân cũng khá lớn nên bà Loan cũng nghe thấy hết cuộc trò chuyện, bà cũng gật gù đồng ý với Liễu.
- Con bé nó nói đúng, con cứ ở nhà cho đủ 49 ngày đi, cho hết cái bùa yểm ૮ɦếƭ tiệt kia, rồi con muốn đi đâu thì đi.
- Con nói thật với mẹ trong tim con bây giờ không còn hình ảnh của Hân nữa, con đã quên cô ta thật rồi, mẹ đừng lo chuyện bùa ngải nữa.
- Đấy là nhờ công sức của cái Liễu hết đó, con chỉ là người dưng thôi, mà nó không quản ngại điều gì để giúp đỡ, ngay cả việc nó vứt cả tình bạn với con Hân, mẹ thấy nó thật lòng với con đấy.
- Mẹ không nhắc thì con cũng biết, chỉ có cô ấy mới giúp con nhận ra nhiều điều.
- Con biết vậy là tốt, bố có nhắn với mẹ, nếu con cố gắng phấn đấu làm việc tốt, sẽ thăng chức cho con, và có vị trí nhất định trong tập đoàn, con thấy chưa, con rời xa con quỷ cái kia thì tất cả mọi thứ tốt đẹp đang đến với con.
- Vâng, con biết rồi, con sẽ cố gắng, mà mẹ liên lạc với bố cẩn thận một chút, không có người không để cho mẹ yên thân đâu?
- Con biết thương mẹ thì phải gắng lên, bước chân vào tập đoàn và giúp mẹ có vị trí cao nhất, mẹ không phải sợ con mụ kia nữa, mà mẹ đi nấu gì ngon cho ăn nhé, cố lên con trai của mẹ.
Trong đầu của Quân lúc này là cảm giác trống rỗng, anh muốn làm nhiều việc, muốn thúc đẩy mọi chuyện nhanh nhất để bước chân vào tập đoàn, nhưng đầu óc lại chỉ nghĩ đến Liễu, và muốn được ℓàм тìин với cô ta, chỉ như vậy Quân mới thỏa mãn và vui vẻ, anh ta sẽ nghe theo lời của Liễu, cô ta nói gì anh cũng cho là đúng.
Hân không nhận được hồi âm của Liễu, cô lại càng sầu não hơn, bây giờ trở về bệnh viện cũng không xong, vì cô nói dối bố mẹ rằng cửa hàng rất đông khách, phải đến đêm mới quay lại, mà mặc lại bộ quần áo này thật sự không tiện, Hân đứng dậy bước ra bến xe bus, cô muốn ra chợ, mua vài bộ quần áo, và tìm lại các mối hàng ngày trước cô bỏ sỉ, xem họ có thể giúp cô, cho cô lấy tạm hàng về bán hay không?
Sau khi chọn được mấy bộ đồ giá rẻ, Hân phải chạy đi tìm mối hàng khác ở trung tâm thương mại, vì mấy mối ở chợ, đều thuê ki ốt ở trung tâm thương mại bán hàng hết cả, ai cũng phất lên nhanh chóng, chỉ có cô cứ mải lo cho gia đình, mà chậm chân hơn họ, bán hàng ở ngoại thành cũng không đắt khách cho lắm, Hân bây giờ mới hiểu quy luật của mấy bà bán hàng, chất lượng hàng chỉ quan trọng một phần, còn phần lớn là bán hàng ở đâu? cái giá trị giữa trung tâm thương mại và chợ đã quá rõ ràng rồi, vừa đi vừa tính nhẩm, thì Hân va phải người của Liễu, cô giật mình ngơ ngác hỏi.
- Liễu mày đi công tác về rồi sao? sao mày không nói gì với tao? tao nhắn tin cho mày mà mày không thèm trả lời.
- Thì sao, tại sao tao phải nói với mày, mày vẫn nói nhiều đến mức phát ghét.
- Mày nói gì thế hả? mày bị làm sao vậy Liễu.
- Tao chả làm sao hết, là do mày ngu ngốc không biết tao rất ghét mày thôi, tao không muốn nhìn thấy mày nữa, tránh xa tao ra
Hân thật sự không hiểu gì, vội kéo tay Liễu lại và tiếp tục gặng hỏi.
- Tao làm gì sai với mày hả, hay là vụ cháy nhà đó, tao kể với mày rồi mà, hay mất kỷ vật gì quan trọng, nên mày giận tao. Liễu tao không cố ý, mày nghe tao nói đi.
- Mày im đi, lắm mồm thế hả, tao nói cho mày biết, tao không hề đi công tác, tao ra ngoài sống, và không muốn gặp lại mày, càng không muốn làm bạn với mày nữa.
Lý do?
- Đơn giản thôi, vì tao ghét mày, cách nói chuyện lắm mồm của mày, cách mày đon đả bán hàng, cách mày hăng say làm việc, tất cả đều đang ghét.
- Chúng ta bên nhau 5 năm, bạn bè thân thiết từng ấy năm, mà giờ mày nói ghét tao, Liễu mày có chuyện gì giấu tao, hay mày bị bệnh gì, nói đi, mày không tao lo lắng mới buông ra mấy câu tàn nhẫn như vậy phải không?
Liễu nghe xong sửng sốt, không ngờ đến khi cô ta muốn lật bài ngửa, để chấm dứt tất cả, mà Hân còn nghĩ tốt cho Liễu, nghĩ rằng có uẩn khúc nằm ở đây! Càng như vậy cô ta càng ghét Hân. Như được tiếp thêm sức mạnh mỉa mai, cô ta nhếch miệng nói tiếp.
- Nực cười, tao chả có gì phải giấu mày chuyện gì? tao ở bên cạnh mày nhiều năm như vậy, tất cả chỉ là tao không có chỗ để đi, không có ai làm bạn thôi, giờ tao khác rồi, tao có tất cả rồi, sau này đừng bao giờ gặp lại nữa, dù có tình cờ cũng coi như không nhìn thấy nhau.
- Tất cả là sự thật sao? Mày làm thế để được gì chứ?
- Được nhiều thứ lắm, được vui, được thỏa mãn, và đặc biệt là hạ gục được mày, đồ thất bại.
Ba chữ “ đồ thất bại “ được Liễu ghé sát vào tai của Hân và gằn giọng tức tối, Hân lúc này mới hiểu tất cả, sự im lặng thời gian qua, sự hời hợt mà Liễu dành cho cô đã chứng minh tất cả, cô cũng đành chấp nhận thôi, ngoài chấp nhận thì còn biết làm gì khác chứ? Hân bước chân quay đi, trước lúc rời đi còn nhắc lại câu nói của Liễu.
- Dù có tình cờ gặp lại cũng coi như không nhìn thấy nhau. tạm biệt!
Cảnh tượng đau lòng này lại lọt vào mắt của Khang, nhân lúc anh đi khảo sát thị trường và tìm hiểu về tập đoàn, anh vội vàng chạy theo Hân.

Novel79, 07/08/2024 17:39:23

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :

Tủ truyện