“Đã đến lúc cô phải trả giá rồi, người phụ nữ độc ác!”
Hả? Hắn nói cái gì vậy? Trả giá gì cơ?
“Anh...ưm...đang nói cái quái gì vậy... trả giá cái gì cơ?”
Hắn dừng động tác, ngước đầu nhìn thẳng vào đôi mắt long lanh, đẫm lệ của cô, khẽ nhếch mép.
“Hừ! Mình đã gây ra những gì cũng không biết! Cô còn định giả vờ thuần khiết đến khi nào nữa, Hả!?”
“Tôi chính là kinh tởm những hạng người bề ngoài thì ngây thơ, trong sáng vậy mà bên trong tâm địa lại xấu xa, ác độc!”
Dứt lời hắn lại cúi xuống hôn nào cổ, tay không ngừng *** hai *** tròn trịa!
Mặc cô cầu xin, hắn vẫn cứ thế ra vào bên trong cơ thể cô hằng giờ đồng hồ.
....
Sáng hôm sau khi tỉnh dậy thì hắn đã đi mất, chỉ còn cô một mình nằm trong căn phòng lạnh lẽo với toàn thân đau nhức không thể rời giường.
Những dấu vết ở khắp cơ thể cô không chỉ đau về mặt tinh thần mà còn đau về mặt thể xác.
Hắn còn cẩn thận mua cả cho cô một vỉ thuốc *** cơ đấy!
Nhìn vào vết máu đã khô trên giường, tim cô không khỏi đau nhói.
Vậy là lần đầu của cô đã bị lấy mất một cách như vậy đấy....
[...]
Sau hôm ấy, hắn không hề ***ng vào cô một lần nào nữa... cũng ít về nhà hơn...
Khi về thì luôn là lúc trời tối và tất nhiên là không đi về một mình rồi.
Cách mấy ngày hay 1 tuần hắn lại dẫn một cô tình nhân có thân hình ***y, nóng bỏng về nhà, theo tôi biết thì họ đều là thư kí của hắn!
Ai ngoan ngoãn, thỏa mãn được hắn thì hắn sẽ giữ lại nhiều nhất là 3 tháng, theo tôi quan sát!
Còn ai quá đòi hỏi, không nghe lời thì chỉ ngủ được với hắn 1,2 đêm!
[...]
Đến nay khi đã tròn 1 năm, cô cũng đã quen với những *** rỉ đó... đã quen với sự lạnh lùng của hắn và sự giam cầm trong căn biệt thự này!
Hôm nay.... chính là kỉ niệm ngày cưới của cô và hắn.
Tuy hận hắn rất nhiều, nhưng cô cũng vẫn còn yêu hắn rất nhiều!
Hôm nay cô quyết định đến công ty của hắn để đưa đồ ăn trưa!
Bình thường đồ ăn đều là do cô nấu, vì lúc yêu nhau cô có phát hiện là hắn rất kén ăn chỉ ăn được đồ ăn của cô nấu...
Nên cô mỗi ngày đều làm và trợ lí của hắn sẽ đưa cơm!
Hôm nay cô quyết định sẽ tận tay đưa cho hắn và cũng muốn nói chuyện với hắn về việc tại sao lại hận cô như vậy?
Đó là điều 1 năm nay cô luôn thắc mắc mà vẫn chưa có câu trả lời.
Và hôm nay cô quyết định sẽ tìm câu trả lời đó!
[...]
“Thiếu phu nhân, cơm của chủ tịch đã xong chưa ạ?”
“À...à xong rồi...”
“Um.... à mà nè... trợ lí An... hôm nay... có thể cho tôi mang cơm đến cho anh ấy được không?”
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.