"Thiếu... thiếu gia, Lâm tiểu thư cô ấy..cô ấy đi ρһá тһɑɪ."
"C/h-ết tiệt, cô ta dám?"
Quản gia mặt tái mép đứng trước bàn làm việc báo cáo, tâm ông không ngừng lo sợ tiếp theo thiếu gia sẽ làm gì Lâm tiểu thư.
Khương Hàn nghe vậy tức giận nghiến răng, đằng trước bàn là một tập văn kiện dày đặc bị hất văng ra, từng tờ giấy trắng thi nhau rơi xuống đất.
Người phụ nữ này năm lần bảy lượt muốn đi Pa' thai, cô ta vô tâm với con ruột mình thế sao? Chẳng trách hắn không thể nào rung động trước cô ta dù lấy nhau được sáu tháng. Khương Hàn hôm nay mày phải cho cô ta biết thế nào là không nghe lời.
"Liên lạc với bệnh viện cô ta tới, ai dám giúp cô ta ρһá тһɑɪ thì hậu quả tự lo liệu."
"Vâng thiếu gia, tôi lập tức đi ngay."
"Đưa xe ra cửa, đến bệnh viện."
Hắn lạnh lùng bước ra cửa, cô to gan tới vậy đừng trách tôi lãnh khốc vô tình!
....
Bệnh viện T
Trước cửa phòng phẫu thuật Lâm Hiểu Huyên dựa vào hàng ghế dài bên hành lang, sắc mặt tái nhợt. Đôi mắt sáng động lòng người lặng lẽ nhắm lại dựa vào lưng ghế. Bàn tay xoa xoa vùng bụng phẳng lì.
Bảo bối, mẹ xin lỗi!
Xin lỗi con! Cảm ơn con đã đến bên mẹ, nhưng mẹ lại không muốn con có mặt trên thế giới này! Thật lòng xin lỗi con...
Bàn tay run run xoa bụng như đang cố gắng cho đứa bé cảm nhận được rằng mẹ rất thương nó, thương rất nhiều... Nhưng không thể đưa nó đến thế giới này! Không thể cho nó thấy mặt trời, không cho nó được sống! Mãi mãi vẫn là sinh linh bé nhỏ của cô!
Lâm Hiểu Huyên cô muốn thế sao? Không hề...
Đứa bé sinh ra Khương Hàn sẽ lấy nó đi làm công cụ, anh ta không hề yêu thương đứa bé. Không hề coi cô là vợ...
"Lâm Hiểu Huyên là cô đúng không?"
Đang chìm trong suy nghĩ Lâm Hiểu Huyên định thần lại nghe y tá gọi mình.
Cô gật đầu đứng dậy định bước vào phòng phẫu thuật trước mắt nhưng bị y tá ngăn lại.
"Thật xin lỗi, bệnh viện chúng tôi không thể Pa' thai giúp cô. Cô Lâm, cô có thể rời đi chỗ khác."
Y tá chắn trước cửa bối rối nhìn cô không khỏi chua sót, nhìn cô gái trước mắt thật xinh đẹp, rất nổi bật nhưng đôi mắt xinh đẹp kia lại sưng húp, sắc mặt nhợt nhạt.
"Thật sự không thể sao? Tôi cầu xin cô. Tôi không thể để đứa bé này sinh ra... Cầu xin cô."
"Thật xin lỗi Lâm tiểu thư."
Lâm Hiểu Huyên bất lực, gật đầu với cô ấy. Cô nắm chặt tay cuộn thành nắm đấm!
Anh ấy vẫn cương quyết muốn giữ đứa trẻ? Vậy tại sao lúc cô nói với anh mình mang thai anh nói " Con ngoài dã thú? " Lâm Hiểu Huyên bật cười thành tiếng, thật chua sót.
"Lâm Hiểu Huyên, cô dám Pa' thai?"
Phía hành lang cách mấy bước Khương Hàn vừa đi tới. Sắc khí xung quanh hắn lạnh lùng hơn so với tảng băng giữa bắc cực lạnh lẽo. Ngữ khí mang theo tức giận đi đến phía này:
"Chẳng phải anh bảo nó là con ngoài dã thú sao? Tôi phá nó đi cho vừa lòng anh."
"Chát."
Vừa nói hết câu một cái bạt tai giáng xuống mặt cô, bàn tay to của hắn còn to hơn khuôn mặt cô, cho cô một cái tát đau đớn.
Máᴜ тươɪ тừ ᴍɪệпɡ гɪ̉ гɑ, Ⅼâᴍ ʜɪểᴜ ʜᴜʏêп ᴠẫп пһɪ̀п һắп пһàп пһạт ᴄườɪ:
"Đánh hay lắm, anh đánh thêm lần nữa đi."
"Đưa cô ta trở về."
Khương Hàn tức giận quay lưng ra lệnh cho vệ sĩ.
Tại Khương gia.
"Nói, tại sao năm lần bảy lượt đi ρһá тһɑɪ? Cô xem lời nói của tôi ra gì?."
"Chẳng phải anh nói nó là con thằng đàn ông khác? Con ngoài dã thú sao?"
Người đàn ông sáp lại gần, khuôn mặt tức giận nắm lấy chiếc cằm tinh tế của Lâm Hiểu Huyên
"Con ngoài dã thú có giá trị lợi dụng cao! Cô không biết sao?"
Vừa nói xong liền cảm nhận tay mình có thứ gì đó ấm nóng chảy xuống, hắn nhìn mặt cô. Cô ta đang khóc!
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.