Trở về nhà, Hải Đường mới biết Kim Sinh bị thương không nhẹ, vào trong phòng bỏ xiêm y ra xem xét, trên người đều là vết cào lớn nhỏ, mặc dù trên đường đi cũng đã hơi đông lại thành vảy, nhưng vết máu kia loang lổ trên người, thoạt nhìn vẫn thấy giật mình.
Sợ nương Kim Sinh lo lắng, chỉ nói mình bị thương nhẹ, không có trở ngại, nương Kim Sinh nấu hai chén canh gừng cho bọn họ, dặn dòphải uống, để tránh bị cảm lạnh.
Đợi đến lúc nương Kim Sinh và Tiểu Phúc đi về phòng ngủ, Hải Đường lúc này mới cầm khăn nóng giúp Kim Sinh lau miệng vết thươngtừng chút một. Những vết thương này ở lại trên người sẽ cực đau, nhưng khi Hải Đường lau, Kim Sinh chỉ là cắn răng chịu đựng, không córên một tiếng.
Hải Đường nhìn thấy trong lòng vừa chua xót vừa đau: "Thật không nghĩ tới bị thương lợi hại như vậy, " ngón tay của nàng *** từngđạo vết thương ngổn ngang lộn xộn, "Chàng còn gạt ta, nói là mình không cẩn thận bị thương. Thật sự là không cẩn thận, tại sao có thể có nhiều vết thương như vậy, hình như là vết cào?"
"Là Sói." Kim Sinh kéo quần áo, đem Hải Đường kéo đến bên người, "Cốn không muốn nói cho nàng biết, là sợ nàng lo lắng."
"Chàng không nói ta không biết, sẽ không lo lắng sao?" Hải Đường trách hắn một câu, rốt cuộc vẫn là đau lòng, "Đến mai ta đi tìm Phùng đại phu tới xem, thoa thuốc lên mới mau khỏi."
"Ừm, ta nghe lời nàng là được."
"Mai đừng đi tiệm rèn nữa, ở nhà nghỉ ngơi một ngày, như vậy vết thương mới mau khỏi. Nếu sớm biết chàng đi lần này sẽ thành như vậy, ta thà cái gì cũng không ăn không để cho chàng lên núi..." Nàng nói xong, ng đau xót, lại muốn rơi lệ.
Kim Sinh thương yêu nương tử, lôi kéo Hải Đường ôm vào trong ng an ủi nói: "Được rồi, đừng khóc. Thân thể ta cường tráng, vừa rồi cõng nàng một đường cũng không có việc gì, lúc này sao lại khóc hả? Nàng chỉ nói ta, ngược lại là chính nàng, mang thai còn đi khắp nơitrong trời gió tuyết như vậy, bên ngoài sắc trời lại đen, nếu vạn nhất có chuyện gì sơ xuất, phải làm sao? Nàng muốn ta đáp ứng, ta cũngmuốn nàng đáp ứng, sau này không được làm chuyện như vậy nữa."
Kim Sinh nắm đôi tay lạnh như băng của Hải Đường, dùng độ ấm trong lòng bàn tay của mình thay nàng sưởi ấm.
Tối nay, hai người bọn họ cũng là vì đối phương mới gặp chuyện không may, thế nhưng chính vì thế, làm cho hai người sau khi trở về càng thêm gắn bó, rúc vào nhau, trong lòng tràn đầy ấm áp.
Ngày hôm sau Phùng đại phu đến xem vết thương của Kim Sinh, một bên bôi thuốc một bên tấc tắc kêu kỳ lạ, nói là Kim Sinh tiểu tử này thật có chút tài năng, một người có thể đơn thân độc mã đấu với hai con sói, trong thôn sợ không còn người như vậy. Về sau Hải Đường mới nghe Phùng đại phu nói, trước kia trong rừng sâu núi thắm thôn Phúc Duyên, cũng có sói và gấu, hôm nay là mùa đông, mấy con gấu không đi quấy rối, nhưng Sói thì thật sự là tai họa ngầm lớn. Thời điểm hai năm trước, đã có đứa nhỏ trong thôn bị Sói ăn đến xương không chừa, về sau thôn tây có vài nam nhân hợp sức đi lên núi, muốn diệt trừ ổ Sói, nhưng mấy lần cũng không thành công, dù sao loại súc sinh hoang dại này rất hung ác lại rất lợi hại.
Sức lực một mình Kim Sinh, Gi*t được hai sói hoang, cái này nếu truyền ra ngoài, trong thôn nhất định sẽ xem hắn là một nhân vật khó lường!
Hải Đường nghe hắn vừa nói như vậy, trong lòng có vài phần kiêu ngạo tự hào nhưng nghĩ lại không khỏi có vài phần kinh sợ, cũng mayKim Sinh không có chuyện gì, nếu lúc ấy không đấu lại, chỉ sợ lúc này nàng sẽ không có trượng phu, thành một quả phụ a!
Đêm hôm đó, Hải Đường chui vào chăn, dựa vào ng Kim Sinh muốn hắn kể lại chuyện Gi*t sói, mới đầu Kim Sinh không chịu, nói không có gì tốt để kể, rốt cuộc vẫn chịu không được nương tử quấy rối một hồi, liền nhớ lại, khoa tay múa chân lấy kể cho Hải Đường nghe.
Hắn vừa nói như vậy, thật đúng là mạo hiểm K**h th**h, Hải Đường nghe hắn nói đến chỗ khẩn trương, phảng phất như chính mình cũng bịcon Sói kia bổ nhào tới, cả kinh ôm cánh tay Kim Sinh: "Về sau như thế nào, về sau như thế nào?"
Kim Sinh cười cười, xoa mặt nương tử thở dài một cái nói: "Kỳ thật bây giờ nghĩ lại, quả thật hơi đáng sợ. Nương tử, ta hôm nay đáp ứngnàng, sau này bất kể như thế nào, vì nàng ta sẽ không lại mạo hiểm như vậy. Ta nhất định phải sống tốt, như vậy mới có thể chiếu cố mẫu thân, bảo hộ nàng và con của chúng ta."
Hắn cúi đầu hôn Hải Đường, không biết như thế nào, chỉ cảm thấy mặt nương tử nhà mình tinh tế mềm mại, nhất thời động tình liền ngậm chặt môi anh đào của nàng, cái này vừa hôn liền một phát không thể vãn hồi, phải biết từ khi Hải Đường mang thai đến nay, đã hơn một tháng, Kim Sinh vẫn luôn thành thành thật thật quy củ, chưa từng dám chạm Hải Đường. Thế nhưng hắn rốt cuộc cũng là nam nhân, đêm nay vừa hôn như vậy, trong thân thể nam nhân xúc động cùng T*nh d*c nguyên thủy đã bị câu dẫn, giống như nước vỡ đê kéo dài không dứt.
Kim Sinh một bên hôn Hải Đường, trên người càng ngày càng nóng lên, trong miệng tiếng thở dốc cũng một tiếng một tiếng nối tiếp.
"Kim Sinh , Kim Sinh , chàng làm sao vậy?" Hải Đường nhẹ nhàng đẩy hắn ra, thấp giọng hỏi.
Hắn dừng lại, nhìn hai mắt Hải Đường mờ mịt mê ly, thở phì phò, trong ánh mắt che kín ý nghĩ, dưới đáy tiểu huynh đệ đã yên lặng lâu như vậy hiện tại lại ngẩng đầu ưỡn ng lên, thô sáp chỉa vào thắt lưng Hải Đường. Bọn họ thành thân lâu như vậy, Kim Sinh biến hóa, tâm sự của hắn, Hải Đường tự nhiên biết.
Nàng cũng thò tay ôm Kim Sinh , phốc phốc cười một tiếng, ôn nhu nói: "Mẫu thân không phải nói, mấy ngày này chúng ta không thể..."
Hắn khẽ thở gấp ra một hơi, lại cúi người hôn lên cổ trắng nõn của Hải Đường, những nụ hôn nhỏ vụn dầy đặc, làm trong lòng nàng cũng nóng lên, trên mặt nổi một tầng ửng đỏ.
"Ta biết không thể, nương tử, ta sẽ không xằng bậy, bất quá để cho ta hôn nàng, được không?"
Nam nhân hôn môi làm cho lỗ chân lông toàn thân Hải Đường phảng phất đều giãn ra, có một loại cảm giác thoải mái nói không nên lời. Hắn một đường hướng phía dưới, nội y bao vây lấy hai luồng miên nhũ càng phát mà no đủ mà co dãn, hắn nhẹ nhàng vuốt ve, hiện tại quả là không chống chịu được hấp dẫn mê người, dùng sức kéo một cái, liền đem xiêm y của Hải Đường kéo ra.
Tuyết phong hiên ngang dựng đứng, nhụy châu hồng mai nho nhỏ ngậm ở trong miệng, hương thơm bốn phía. Ngậm nhẹ, gặm cắn, liên tục ***, Hải Đường bị hắn huyên náo toàn thân từng trận tê ngứa run rẩy, trong miệng thẳng hô "Không được", nhưng hắn nghe, lại thấy êm tai nói không nên lời, càng khơi dậy *** đáy lòng, giờ khắc này, tiểu huynh đệ kêu gào càng lợi hại lên, cái đầu dò xét dường như đã muốn đi vào u thâm nơi thấm chất lỏng thơm ngát, phúc vũ phiên vân một trận.
(phúc vũ phiên vân: lật mây đảo mưa)
Bất quá nghĩ thì nghĩ, Kim Sinh vẫn còn sót lại lý trí, biết rõ nếu thật sự náo loạn, chỉ sợ đối với đứa nhỏ không tốt, hắn lại hôn nương tử, rốt cục vẫn phải ngừng lại. Tay vuốt cái bụng hơi nhô ra của Hải Đường, Kim Sinh đem lỗ tai nhẹ nhàng dán ở phía trên, nói: "Con a, con ở trong bụng mẫu thân phải ngoan ngoãn đấy, đừng bắt nạt mẫu thân, phụ thân ngóng trông con sớm đi ra!"
Hải Đường nhìn qua nam nhân, trong lòng ngọt ngào, được một người nam nhân yêu thương, sủng ái, xem chính mình thành bảo bối nâng trong lòng bàn tay, là một nữ nhân ở trên đời này, còn muốn cầu mong gì?
Nàng dò xét tay nắm chặt lấy tiểu huynh đệ của Kim Sinh đã đứng thẳng tắp, mím môi cười cười, hỏi: "Thế này có thể tốt sao?"
Kim Sinh hơi xấu hổ , ngọn lửa trong lòng đích xác còn không có tiêu xuống, nhưng bây giờ mùa đông khắc nghiệt, cũng không thể đi ra bên ngoài dùng nước lạnh tắm rửa a? Hắn đang muốn an ổn nằm xuống, nói không chừng ngủ một giấc , sẽ không suy nghĩ tiếp nữa. Nhưng Hải Đường lại không có ý định đem tay dừng lại, nắm nhẹ huynh đệ nhà hắn, bàn tay nhu hòa vuốt ve cao thấp.
Vốn muốn dập lửa, nhưng lần này lại như lửa rừng cháy lan ra đồng cỏ, càng cháy càng mạnh,.
"Hải Đường, đừng..." Kim Sinh khàn giọng hô, nhưng nằm ở trên giường, bị nàng chơi đùa qua lại, có tư vị khoái hoạt khó diễn tả.
Mới đầu vẫn dùng tay, nhưng thời gian dần qua, Kim Sinh chỉ cảm thấy chỗ kia đột nhiên liền vào trong một nơi ấm áp ẩm ướt, bị bao vây lại, trợn mắt nhìn xuống, đã thấy Hải Đường nằm *** thể của hắn, ngậm lấy huynh đệ nhà hắn.
"Nương tử... Nàng..." Hắn ở đâu còn nói được ra lời, lúc này chỉ có từ từ nhắm hai mắt hưởng thụ tư vị phệ hồn tiêu cốt.
Mặc dù Hải Đường chưa từng làm qua, mới đầu còn hơi trúc trắc, nhưng dần dần cũng là lưu loát, tay miệng đều không có ngừng, chọc ghẹo một phen, mới nghe được trong miệng Kim Sinh than nhẹ một tiếng, rốt cục dậy sóng tuôn ra, đem lửa nóng vừa rồi tiêu tan.
Hắn nằm thở trầm thấp, đợi Hải Đường thanh lý một phen, thần trí mới từ từ hồi phục lại, ôm Hải Đường chui bên trong tóc nàng nói nhỏ: "Nương tử, vừa rồi thật sự là làm khó nàng rồi... Ta vốn không muốn..."
Hải Đường cũng có chút ngượng ngùng xấu hổ, cúi thấp đầu nói: "Ta là thê tử, vốn nên như thế, chỉ là chàng không nói với ta, có cái gìkhác nhau?"
Nàng ngược lại là có chút tò mò trong nháy mắt hỏi, làm Kim Sinh không biết nên nói như thế nào, sau nửa ngày đem Hải Đường ôm chặt hơn, nói ra: "Nương tử, Kim Sinh ta không biết ở đâu nhặt được vận khí tốt như vậy, có thể lấy nàng làm vợ, một đời một thế có nàng ở bên cạnh, ta đã thấy đủ, không tham mu*n gì thêm!"
Hắn chưa từng thề thốt nói hùng hồn gì với Hải Đường, nàng cũng không thèm lời thề như vậy, nàng muốn chính là một đời một thế một đôi, muốn bất quá chỉ là một câu hắn nói có nàng là đủ.
Bên này vợ chồng vuốt ve an ủi, hào hứng dạt dào, nhưng ở xa xa phía nam Hoa Triêu, đã có một chiếc xe ngựa đêm khuya từ phủ tướng quân đi ra, người đánh xe phóng nhanh một trận, hình như là muốn ra khỏi thành.
Trong xe ngựa, tướng quân thân mặc bạch y, khí sắc thoạt nhìn không được tốt, sắc mặt vẫn còn tái nhợt suy yếu, hai bên trái phải đang ngồilà hai người Lý Uy và Liên Xa.
Lý Uy rốt cuộc vẫn không nhịn được, nhìn bộ dạng Dung Tú Thần không khỏi mở miệng khuyên nhủ: "Tướng quân, lão tướng quân ngày đó đã nói như vậy, nhưng ngài vì sao hết lần này tới lần khác cố chấp như thế, muốn tự mình đi vào Tây Uyển quốc, thương thế trên ngườingài còn chưa tốt, nếu vạn nhất..."
"Được rồi, đừng nói nhảm nữa." Dung Tú Thần hai mắt híp lại nghỉ ngơi, nghe hắn lải nhải, trong lòng không vui, "Đi đều đã đi, cũng đừng nói những lời vô nghĩa này nữa. Lý Uy, ngươi nói A Mạn ở trong thôn Phúc Duyên thuộc trấn Khê Thủy của nước Tây Uyển , vậy chúng ta đừng chậm trễ, đi thắng đến đó là được."
"Nhưng mà tướng quân, nàng kia tuy lớn lên giống tiểu thư A Mạn, nhưng chưa chắc là..."
"Ta không đi nhìn một cái, sẽ không thể an tâm. A Mạn mất tích lâu như vậy, nửa điểm tin tức cũng không có, nếu như nàng thật sự ở trong thôn kia, ta nhất định phải đem nàng mang về Hoa Triêu!"
Dung Tú Thần xưa nay đều nói một không hai, không nghe lời khuyên bên ngoài, hắn nói muốn tự mình đi tìm, thì cả ông trời cũng ngăn hắn không nổi. Lý Uy và Liên Xa liếc nhau một cái, đều không thể làm gì, nghe được tiếng mã xa phu quất mạnh roi thúc ngựa, "Giá" một tiếng, đã chạy xa một đoạn đường...
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.