Ngày hôm nay, cả giang hồ náo loạn.
Thiên dẫn đàn em đi lùng sục khắp mọi nơi. Nhất định phải tìm ra tung tích của Tố. Nếu Tố có mệnh hệ gì, chắn chắn hắn không được yên thân một ngày.
Hàn dường như đã phát điên, hắn điên cuồng tìm kiếm, thậm chí còn tới tận đồn công an báo án. Ôi trời ơi, mới mất tích có vài giờ, đồng chí công an nào dám tiếp nhận án của hắn. Xã hội đen cũng dám đi báo án. Quả thực, không có gì mà hắn không dám làm.
****
Một xô nước lạnh tạt thẳng vào mặt Tố, cô chậm chạp mở mắt. Cảnh vật mơ hồ bắt đầu lọt vào đại não, cô đang ngồi trong một nhà kho bẩn thỉu. Đứng trước mặt là một cô gái, chỉ liếc qua là biết dạng người sang trọng, chỉ có điều, cô ta trông rất quen, Tố đã từng gặp cô ta ở đâu rồi nhỉ. Đau đầu quá, không thể sớm nghĩ ra.
– Tỉnh rồi?
Cô ta khinh khỉnh nhìn Tố, thong thả mở lời
– Tôi từng rất thắc mắc, không biết nhan sắc vợ của Hàn thế nào? Không ngờ mắt chọn người của Hàn cũng tầm thường thế thôi.
Tố nhớ ra rồi. Nhớ ra rồi. Cô ta là cô gái trên báo, chụp chung với Hàn. Tờ báo hôm ấy, cô ta là con gái của chủ tịch tập đoàn dầu mỏ và khoáng sản ***. Không lẽ cô ta hận thù cô? Vì cô và Hàn sắp kết hôn? Không được, dù thế nào cũng phải bảo vệ con của họ. Nhất định không được để cô ta biết
Tố im lặng, trân trân nhìn cô ta.
Bốp!!!! Mắt Tố tối sầm, một dòng máu rỉ ra nơi khoé miệng
– Mày tự cho rằng, mày có thể nhìn tao bằng ánh mắt đó sao?
– Thì sao? Tôi và cô không quen biết, cô lấy lý do gì để bắt tôi?
– Lý do? Hahaa. Nghe rõ đây Con đ***, tao không cần lý do gì hết. Tao ngứa mắt, được không?
– Tôi chưa từng gặp cô.
– Phải, mày chưa gặp tao. Nhưng chồng chưa cưới của mày lẽ ra phải là chồng tao.
Cô ta vân vê lưỡi dao trong tay, ánh mắt cô ta hiện lên vẻ khinh bỉ tột cùng
– Tao yêu anh ta 5 năm, mày có biết 5 năm đó tao khổ sở thế nào để chiếm được chút tình cảm của anh ta không?
Đáy mắt cô ta hiện lên một tia chua xót
– Anh ta không thuộc về tao, tốt nhất là cũng đừng nên thuộc về ai. Cái gì không là của tao, cũng không thể là của ai.
Ôi!!! Giọng điệu của một đứa tiểu thư được nuông chiều chính hiệu. Cô ta dường như chưa từng được học qua môn đạo đức, có lẽ nhảy cóc qua tiểu học, dùng tiền mà lên thẳng cấp hai.
Diệp thấy cô im lặng chịu đựng, càng điên tiết. Cô ta ra sức tát bôm bốp vào mặt Tố. Chân tay cô ta đấm đạp túi bụi. Vừa ђàภђ ђạ Tố, cô ta vừa gào lên
– Tao sẽ cho mày biết thế nào là sống không bằng ૮ɦếƭ.
Tố im lặng chịu đựng, cô co người ôm bụng, không được, phải bảo vệ đứa bé. Hàn, anh ở đâu????
Diệp thấy Tố nhất quyết ôm bụng, sớm chừng đã đoán ra. Có thai sao? Là con của Hàn?
– Con đ***, mày có thai sao?
Nhất thời kích động, Tố không chịu đựng được nữa, nửa quỳ nửa bò, lết đến ôm chân cô ta, nước mắt rơi lã chã
– Xin cô, van xin cô. Tôi sẽ rời xa anh ấy, tôi sẽ đi thật xa khuất mắt cô. Xin cô đừng hại con tôi.
Nói xong lại dập đầu lạy Diệp đến chảy máu, miệng không ngừng cầu xin. Phải làm trâu làm ngựa gì, cô cũng làm. Bé con trong bụng cô là kết tinh của tình yêu tám năm của cô và hắn, làm sao có thể chịu đựng được nếu cái thai có mệnh hệ gì.
Mắt Diệp trợn trừng trừng, cô ta dùng mọi thủ đoạn để lên giường với Hàn. Muốn chạm vào anh ta một lần cũng không thể. Dựa vào cái gì mà một Con đ*** nghèo kiết xác có thể mang thai con của hắn? Cô ta xinh đẹp, giàu có thế này, tại sao lại không bằng được đứa con gái đang quỳ lạy dưới đất kia. Cô ta cười to thành tiếng, chua chát
– Được. Tao tha cho mày. Tao sẽ cho mày sung sướиɠ đến nỗi không muốn có thai nữa.
Dứt lời, cô ta liếc mắt ra hiệu cho tên áo đen đứng cạnh, hắn đưa cho Diệp một ly nước, cô ta P0'p mồm Tố, đổ vào không chút lưu tình.
Nước vừa xuống đến dạ dày, một cảm giác nóng bừng bừng xông lên. Thuốc kí©ɧ ɖụ©. Mẹ nó, quá tàn nhẫn. Đang mang thai mà cô ta cho cô uống thuốc kí©ɧ ɖụ©. Đúng là chó lợn cũng không bằng.
Sau khi ép Tố uống thuốc, cô ta quay sang nhìn lũ đàn ông bịt mặt đứng gần đó
– 10 thằng chúng mày, hôm nay chơi cho đã. Chơi cho nó đến xảy thai thì thôi.
Một cảm giác tủi nhục vạn lần dần dần lan đến trí óc mơ hồ của Tố. Cô nằm bò trên nền đất, cơ thể nóng bừng. Từ sâu thẳm một niềm khát khao cứ lớn dần lớn dần. Chua xót, nhục nhã.
Nhìn thấy lưỡi dao Diệp đang vân vê trên tay, chút ý thức cuối cùng của cô bỗng trỗi dậy….chẳng phải cô ૮ɦếƭ rồi, đau đớn tủi nhục này cũng không còn nữa sao?
Cô nghĩ đến cha mẹ
Cô nghĩ đến anh
Cha mẹ, Hàn. Kiếp sau gặp lại!!!
****
“Ý trời lạnh lùng khiến một thân hoa sắc trôi dạt
Rơi xuống phàm trần làm tổn thương tình ta
Vượt qua sinh kiếp nào khó bằng tình kiếp”
Tưởng chừng cuộc đời đã khép lại ngay giờ phút ấy, bỗng từ ngoài truyền vào tiếng động cơ của hàng loạt xe cộ. Tiếng động cơ chưa dứt, cửa nhà kho đã mở ra. Đây là phong cách điển hình cho sự xuất hiện của 1 đại nhân vật, từ trong chiếc xe đen tuyền, một người đàn ông bước xuống. Nối tiếp hắn ta phải có đến một trăm người, thanh thế to lớn đến mức một con ruồi cũng không lọt nổi khỏi nhà kho. Thật quá mức phô trương.
Một bóng hình cao lớn thẳng tắp đứng ngược sáng, đau đớn làm mắt Tố không thể phân biệt nổi đó là ai. Chỉ cầu…Đó là anh.
Diệp kinh ngạc nhìn ra hướng cửa, Hàn bước tới, là ai cũng không buồn liếc một cái. Chạy thẳng về phía cô.
Trong trí nhớ của Diệp, Hàn là pho tượng cô ta hết lòng sùng bái, hắn là người lúc nào cũng âu phục phẳng phiu, khuôn mặt anh tuấn, cực kỳ khí phách. Vậy mà hôm nay, lần đầu tiên cô ta thấy, một chút phong độ, hắn cũng không có.
Hắn mặc một chiếc áo sơ mi nhăn nhúm, cúc cài cúc mở. Tóc tai lộn xộn. Gương mặt mệt mỏi. Xem ra thảm hại vô cùng.
*****
Hắn ngồi xuống trước mặt cô, từ đầu chí cuối không hề mở miệng hỏi cô lấy một câu. Chỉ im lặng quan sát từ đầu đến chân người phụ nữ của hắn.
Cô đầu tóc rũ rượi nằm bò trên đất, khắp người trầy xước, tím bầm. Mắt cô đờ đẫn, hai má ửng hồng. Vừa nhìn tới đó, hắn không kiềm được. Hai mắt đỏ ngầu như máu
Hắn cởϊ áσ vest, bọc lấy cô. Hắn nâng gáy cô lên, để cô dựa đầu vào vai hắn, vai hắn rất rộng, tựa như có thể chống đỡ được cả thế giới này.
– Đưa cô ấy ra xe trước.
Hàn ra lệnh cho một tên vệ sĩ. Cô nhắm mắt, mơ hồ. Miệng vẫn không ngừng gọi tên hắn.
******
Thiên mặc áo da đen, hùng hùng hổ hổ bước tới, đàn em theo chân hắn, sát khí tỏa ra lớn vô cùng.
Mười tên bịt mặt cuối cùng cũng nhìn rõ, những người vừa tới là ai, nhất thời kinh hãi
– Anh Thiên, sao bỗng dưng lại đến đây?
– Con mẹ chúng mày. Nhất định là chúng mày chán sống rồi?
Thiên chỉ tay về phía Hàn, giọng nói lạnh lẽo khiến bọn chúng hoảng hốt cực độ
– Mắt chúng mày bị đui hay bị mù mà đến cả anh Hàn cũng dám đυ.ng?
– Bọn em đâu dám, chuyện này bọn em không hiểu gì hết.
– Mẹ kiếp, bố đéo nhiều lời với lũ chó chúng mày. Hôm nay bất kể chúng mày mỗi đứa có mười cái đầu, tao cũng chặt đủ mười cái.
Bọn chúng nhất thời quỳ rạp xuống van xin
– Anh Thiên, chuyện này quả thực bọn em không hiểu gì, chỉ giỡn chơi một cô gái, van xin anh tha cho bọn em.
– Giỡn con bà nhà mày, mở mắt to ra mà nhìn xem, vợ con anh Hàn bị chúng mày giỡn chơi????
Bọn chúng hoảng sợ đến mức, miệng không khép được lại, mắt trợn lên chỉ còn nhìn thấy một mảng trắng. Giang hồ này có ai là không biết đến hắn, hắn từng tàn bạo như thế nào, chỉ e là cả nhà bọn chúng có một trăm cái mạng cũng không thoát nổi. Phen này nhất định chỉ có ૮ɦếƭ chứ không có sống. Nhất thời, quên cả việc phải bỏ chạy.
Hắn đi qua Thiên, lạnh lùng bước tới. Mười tên mặc áo đen líu ríu bò sát xuống ôm chân hắn van xin.
Hắn đến liếc một cái cũng không liếc.
Thiên đặt khẩu S***g vào trong tay hắn, hắn không nói gì, vứt luôn khẩu S***g xuống đất, thuận tay rút con dao của một tên thủ hạ đứng gần đó.
Nhất thời mười tên kia kinh sợ, hốc mắt đỏ lòm, dập đầu đến chảy máu van xin
– Đại ca, tha mạng. Bọn em quả thực không hề…
Dao vừa chặt xuống, tên kia lập tức dừng lời nói. Đau đớn gào thét như lợn bị chọc tiết. Cả người hắn đầy máu, một chân đứt lìa nằm lăn lộn trên vũng máu.
Dường như, càng thấy máu hắn càng điên cuồng, chặt chặt chém chém từng tên một. Khi khắp người hắn đã đẫm máu, hắn mới dừng lại, liếc mắt cho đàn em tiếp tục đâm chém chúng đến mức không thể kêu được nữa. Trong nhà kho không còn tiếng ai nói chuyện, chỉ có tiếng kêu gào khô khốc, khiến người bên ngoài nghe thấy không rét cũng run.
Khi mười tên chỉ còn là một đống máu thịt bầy nhầy, Hàn liếc mắt về phía góc nhà kho. Diệp run sợ ngã lăn ra đất. Dường như cô ta hoảng sợ đến mức á khẩu. Cứ há hốc mồm, mắt trợn trừng, không phát ra được tiếng nào.
Hắn cười, nụ cười của hắn khiến nhiệt độ xung quanh giảm xuống cực hạn. Hắn nâng cằm cô ta lên, ánh mắt lạnh lẽo xuyên thẳng vào tâm can cô ta
– Cô muốn chơi tôi?
– Hàn….em…nhất thời…hồ đồ. Tha…tha…cho em
– Cô đã làm gì cô ấy?
– Em thề với anh…em chưa làm gì. Tha cho em
Hắn không nói gì, đứng dậy, liếc mắt về phía đàn em.
Lũ đàn em của hắn hiểu ý, lôi cô ta ra phía sau nhà kho. Tuỳ ý sử dụng.
Phía sau văng vẳng lại tiếng gào khóc thống khổ của cô ta.
Trên đường trở về, hắn đau đớn nhìn cô. Cô mê man nhưng vẫn gọi tên hắn. Rốt cuộc thì hắn cũng không thể bảo vệ được cô. Để cô chịu tổn thương quá lớn như thế này….
****
Ngoài hành lang bệnh viện. Hắn dựa đầu vào khoảng tường trắng muốt, lạnh lẽo, hết châm điếu này, lại đến điếu khác. Y tá có nhắc nhở hắn mấy lần, hắn đều không nghe lọt tai.
Thiên thở dài não nề, đây là điều hắn và Hàn luôn lo sợ, người như bọn hắn, thứ khó bảo vệ nhất là người thân. Xảy ra cơ sự này, hắn cũng đoán trước được vài phần, có điều, thấy Hàn từ đầu chí cuối yêu cô gái đó như vậy, hắn không đành lòng. Hắn cũng từng yêu…hắn rõ. Yêu một người mà không thể đến với người ấy, đau khổ gấp vạn lần. Chỉ có điều, cảm giác không bảo vệ được người phụ nữ của mình, hắn có muốn cũng không thể nào được trải qua.
Đang ௱ô** lung nghĩ về người phụ nữ của hắn, Hàn cất giọng khàn khàn
– Anh sai ngay từ đầu rồi
Thở dài thêm lần nữa, Thiên đăm chiêu nhìn hắn
– Cô ấy sẽ không sao
– Chú nói xem, có đàn ông nào mà đến người phụ nữ của mình cũng không bảo vệ nổi.
– Anh không thể nhốt cô ấy lại mãi được. Chúng ta phải tìm cách khác, đi đến một nơi nào đó không chém gϊếŧ nữa, bao nhiêu năm lăn lộn giang hồ, em quả thực cũng đã mệt mỏi lắm rồi.
Hàn phả ra một làn khói thuốc, ký ức mơ hồ hiện về trong đầu hắn. Đối với hắn, Thiên như máu thịt, suốt mấy chục năm cùng lớn lên, cùng trưởng thành, cả đời hắn, chỉ thấy Thiên yêu một lần. Chỉ tiếc người con gái đó lại rời bỏ Thiên, đến cơ hội được tiễn cô ta đi, Thiên cũng không hề có. Cuộc đời của Thiên và hắn, nhất định là đã được định sẵn không nên có tình cảm với phụ nữ, chỉ có điều hắn quá cố chấp mà để yêu Tố mà thôi.
Cửa phòng bật mở, vị nữ bác sĩ chầm chậm bước ra. Hắn và Thiên vội vàng chạy lại, đến thở cũng không kịp thở
– Bác sĩ, vợ của tôi thế nào?
– Tạm thời, cô ấy đã ổn định. Thuốc kí©ɧ ɖụ© trong máu đã không còn. Các vết thương ngoài da đã xử lý xong.
Hắn không thấy nói gì về đứa con, đoán chừng sớm có chuyện chẳng lành. Thiên không nhịn được nữa
– Thế còn đứa bé
– Việc này…..
Vị nữ bác sĩ chầm chậm tháo khẩu trang, nhìn vào mắt hắn
– Lần trước siêu âm là tuần thứ mấy?
– Tuần thứ 6
– Đã có tim thai chưa?
– Lúc đó chưa nghe thấy
– Hiện tại, tôi siêu âm, thai đã ở gần cuối tuần thứ 7, tuy nhiên không nghe được tim thai. Thường thì tuần thứ 6 hoặc bước sang tuần thứ 7 đã phải có nhịp tim thai. E rằng, có thể thai đã lưu.
Hắn im lặng, đứng chôn chân tại chỗ. Là hắn vô dụng. Liệu cô có tha thứ cho hắn, có tiếp tục ở bên hắn? Đứa con bé bỏng của hắn. Cầu xin ông trời đổ hết đau khổ lên người hắn, hắn là người tạo nghiệp, cứ để 1 mình hắn chịu……
*****
Hắn mở cửa, bước vào phòng bệnh. Ngồi bên giường, im lặng nhìn cô. Mặt cô trắng rợt, môi nhợt nhạt. Từng mảng thâm trên mặt khiến lòng hắn đau nhói. Hắn đưa tay vuốt mấy sợi tóc loà xoà vương trên trán cô. Bàn tay hắn tanh tưởi mùi máu, hắn không cha không mẹ, cô là gia đình đầu tiên của hắn, huống hồ, lại có còn có đứa con. Sau bao nhiêu năm hắn mòn mỏi chờ đợi, hai chữ gia đình vừa mới đến bên hắn, vậy mà người ta lại đang tâm phá nát.
Đau. Vạn lần đau.
Khi nhìn thấy cô nằm sóng xoài dưới đất, tâm hồn hắn trống rỗng, một cảm giác chua xót tới tận cùng xông lên từng thớ thịt. Gia đình bé nhỏ của hắn!!!! 33 năm đợi chờ.
Hắn chỉ biết phải gϊếŧ, gϊếŧ sạch. Lũ chó lợn cũng không bằng, để sống chỉ thêm chật đất.
Máu tươi bắn tung toé xuống nền xi măng khô khốc, hắn nghĩ về con hắn. Đứa trẻ đáng thương không biết số phận thế nào…..ông trời có quá tàn nhẫn với hắn không?
****
Tố khó nhọc mở mắt nhìn hắn. Thấy mắt hắn đỏ ngầu. Xem ra đang kiềm chế rơi lệ đến cực hạn. Cô nắm tay hắn, mỉm cười
– Chẳng phải em đã bình an rồi sao?
Hắn cúi xuống, vòng tay ôm cô. Siết chặt.
– Xin lỗi
– Không phải lỗi của anh. Là em không chịu nghe lời
– Xin lỗi
– Đừng xin lỗi
– Xin lỗi
Ánh hoàng hôn vàng vọt lọt khắp căn phòng. Từng sợi nắng vương đầy trên tóc hai kẻ đớn đau trong chiều hôm ấy….
****
Tố ở bệnh viện thêm vài ngày nữa. Hàn không tới công ty mà chỉ muốn ở bên cô. Cùng cô vượt qua giai đoạn khó khăn này.
Các vết thương gần lành dần. Buổi chiều, hắn đẩy xe đưa cô đi dạo
– Gần đây anh không đến công ty sao?
– Muốn ở cạnh em
– Em khoẻ rồi
– Mặc kệ.
– Anh…
Hắn nhướng mày nhìn cô
– Ừ?
– Đừng buồn, chúng ta sẽ lại có con.
– Bây giờ quan trọng nhất là sức khoẻ của em.
– Em biết
Hắn hít sâu một hơi, cúi xuống hôn lên tóc cô
– Tin anh. Anh sẽ không để em tổn thương lần nào nữa.
Tố nắm chặt tay anh. Chỉ mong cuộc đời từ sau của cô và hắn sẽ thôi sóng gió….
Một cô y tá cầm tập bệnh án tiến về phía hắn
– Bệnh nhân Vũ Tố?
– Vâng.
– Theo tôi, đi siêu âm lại
Hắn đẩy xe lăn chầm chậm theo bước chân cô y tá, cứ mỗi bước hắn bước, lòng lại trĩu nặng thêm một ít. Sự thật đau lòng này, phải dũng cảm mà đối diện thôi.
– 8 tuần 2 ngày. Chưa có tim thai. Người nhà chuẩn bị ra làm thủ tục lấy thai ra nhé
Vị bác sĩ đeo kính vừa đưa máy siêu âm di di trên bụng Tố, vừa thong thả nói.
Mặc dù đã chuẩn bị tinh thần từ trước. Cô và hắn cũng không khỏi thất thần một lúc. Hắn cau mày, im lặng không nói, siết chặt lấy bàn tay cô.
Cô nói, cô muốn ở cạnh con thêm một chút. Một chút nữa thôi!!!
Hắn chiều theo ý cô. Bây giờ cô muốn điều gì hắn cũng bằng lòng hết. Nỗi đau này….cô đau hơn ai hết.
*****
Hai ngày sau, không thể chần chừ thêm được nữa, càng để lâu càng nguy hiểm cho người mẹ. Hắn đi chuẩn bị thủ tục cho cô lấy thai ra.
Cô ngồi ôm gối trên giường, nước mắt rơi lã chã, ngước mặt nhìn hắn
– Cho em siêu âm thêm một lần nữa. Em muốn thấy con một lần nữa
Hắn lại bằng lòng.
Trong phòng siêu âm, không khí đặc quánh. Biết là vô vọng, nhưng vẫn muốn thấy chấm bé bé đó thêm một lần.
– Thai 8 tuần 4 ngày. Mẹ khoẻ con khoẻ, nhịp tim thai 150 lần/phút nhé.
Cô bật dậy, ngạc nhiên tột độ. Hắn cũng thất thần nhìn trân trân vào vị bác sĩ
– Bác sĩ, là thật chứ?
– Cái cô này, nhìn đây này, thấy chưa
Bác sĩ chỉ chỉ vào biểu đồ lên xuống trên màn hình siêu âm
– Nhịp tim bình thường. Em bé đang lớn nhé. Yên tâm tẩm bổ đi
Hắn vẫn không tin, kiên quyết bắt bác sĩ siêu âm thêm vài lần nữa.
Bé con của hắn. Tạ ơn trời. Cuối cùng thì bé con của hắn đã kiên cường vượt qua được cơn bão lớn này rồi!!!!
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.