Chương 50

Giam Em Cả Đời

Thảo Phạm 07/07/2024 00:45:41

“Noãn Noãn…”
Ôn Noãn làm rơi bát sứ xuống, mảnh vỡ bắn tứ tung trên sàn. Hai tay cô lúc này đã có phần đỏ ửng, Cố Mặc sợ cô cũng bị bỏng. Vết bỏng của hắn rõ ràng nặng hơn rất nhiều, nhưng hắn không quan tâm, hắn bảo bà giúp việc đi lấy hộp thuốc để sơ cứu cho Ôn Noãn trước. Trong lòng cô vì thế tựa như có một tảng đá nặng đè xuống.
Hắn việc gì phải lo cho cô ? Chẳng phải hắn làm cái gì cũng là vì bản thân hắn sao ? Hắn còn không chịu tới bệnh viện nữa thì e rằng tay sẽ phế luôn rồi. Ôn Noãn gạt tay Cố Mặc ra.
“Tôi không sao cả.”
“Tay đỏ thế này rồi còn nói không sao ? “
“Thôi đi, anh đừng diễn nữa.”
Từ hành động đến lời nói của Ôn Noãn đều toát ra sự lạnh nhạt đến khó tả. Đây là lần đầu tiên Ôn Noãn muốn gạt bỏ Cố Mặc ra xa như vậy. Hắn cảm thấy thật khó thở. Trước kia, rõ ràng dỗ dành cô một chút là ổn thôi, còn bây giờ… cô chỉ thiếu nước đòi lấy mạng hắn.
Vài phút sau, Cố Mặc vẫn đứng trước mặt Ôn Noãn, mặc kệ vết thương vì vẫn chưa được sơ cứu mà ngày càng nghiêm trọng hơn. Ôn Noãn tự hỏi, hắn đang dùng bàn tay của mình để đổi lấy một lời tha thứ của cô sao ?
Nằm mơ !
“Tuỳ anh, anh muốn ở đây, không ai đuổi anh đi đâu. Tay của anh, tôi mặc kệ đấy !”
“Từ khi nào lại độc mồm độc miệng như thế chứ ?”
Cố Mặc cười lạnh rồi đi vào nhà bếp, xả nước vào vết bỏng của mình trước. Cả đời này, hắn chắc chắn đã thua dưới tay Ôn Noãn rồi. Cũng chỉ có cô mới được hắn dung túng, dù làm hắn bị thương thì hắn cũng cam nguyện.
Ôn Noãn lấy điện thoại ra, cô nhắn tin với Tô Nhược Vũ.
Mặc dù cô ấy đã từng khiến cô quên đi một phần ký ức; trong mắt Ôn Noãn, cô ấy không phải là người xấu. Làm theo những gì cô ấy bảo, cô cảm thấy rất thoải mái. Đến cả để mặc Cố Mặc ngoài kia cũng là do cô ấy sai khiến…
Cô ấy nói, cô không thể dễ dàng tha thứ cho Cố Mặc được. Nếu không thì sau này hắn vẫn sẽ làm càng nhiều chuyện có lỗi với cô hơn nữa.
Đang làm việc, Tô Nhược Vũ bỗng nhận được tin nhắn từ Ôn Noãn, trong đó còn có hình ảnh. Cô ấy hơi bàng hoàng, không ngờ Ôn Noãn có gan làm tới mức độ này, vậy mà Cố Mặc không làm gì cô cả.
“Chuyện gì vậy ?”
Tô Nhược Vũ giật mình, cô cất điện thoại vào trong túi áo, quay lại nhìn thì mới phát hiện ra là Tống Minh Thành đang đứng bên cạnh mình.
“Anh đến đây làm gì ?”
“Thương lượng với em một chuyện.”
Tống Minh Thành ngồi xuống ghế, Tô Nhược Vũ quan sát nét mặt anh. Anh không mấy thoải mái, hình như còn có tâm sự. Thực tình, Tống Minh Thành cảm thấy bản thân thật khốn nạn khi quyết định nói chuyện này với Tô Nhược Vũ. Người nóng vội kết hôn là anh, người nóng vội ly hôn… cũng là anh.
Lúc đó anh thực sự đã rất tuyệt vọng. Tiểu Noãn của anh không còn nữa, chỉ có Tô Nhược Vũ bước đến mà thắp sáng lại cuộc đời anh. Thế nhưng, bây giờ Ôn Noãn đã nhớ lại rồi, anh còn lí do gì mà buông tay nữa ? Cho dù chỉ còn một tia hi vọng, anh cũng muốn thử.
Tô Nhược Vũ không phải kẻ ngốc nghếch, cô đã đoán ra được tâm tư của Tống Minh Thành nên hơi gượng cười. Nếu người trước mắt cô không phải Tống Minh Thành, có lẽ cô đã ngay lập tức mắng chửi anh ta một trận đã đời, rồi chính tay viết đơn ly hôn, kéo anh ta toà. Tuy nhiên, cô lại không làm vậy. Cô vẫn đang kiên nhẫn chờ đợi anh mở miệng. Chỉ có người cô yêu, cô mới để người đó tổn thương mình.
“Tại sao không nói ?”
Giọng nói của Tô Nhược Vũ rất nhẹ nhàng, nhưng không hiểu sao Tống Minh Thành lại thấy mình như bị bức cung vậy. Anh cảm thấy trong lòng đã bắt đầu mâu thuẫn. Anh không muốn tổn thương Tô Nhược Vũ, cũng không muốn bỏ lỡ Ôn Noãn. Cuối cùng, anh cầm áo khoác rồi đứng dậy.
“Bỏ đi, không có gì đâu. Em làm việc đi.”
“Không phải chúng ta đã hứa là sẽ không giấu diếm chuyện gì sao ?”
“Chỉ là… chuyện này không quan trọng. Tôi tự giải quyết được.”
“Tự giải quyết thế nào ? Cố diễn rằng anh không còn tình cảm với Ôn Noãn nữa ?”
Hoá ra cô đã biết mọi chuyện từ lâu rồi… Lồng *** Tống Minh Thành phập phùng, khỏi phải nói lúc này anh đang sợ hãi tới mức nào. Đôi mắt anh hơi cụp xuống, anh quay sang nhìn chỗ khác, khác hẳn với Tô Nhược Vũ lúc này đang muốn nhìn thẳng vào mắt anh. Anh chỉ muốn trốn tránh.
“Chẳng phải anh nói muốn bàn chuyện sao ? Ngồi xuống đi, chúng ta bàn chuyện.”
“Tôi nói rồi, không cần nữa.”
“Tống Minh Thành, anh giấu thì hãy giấu cẩn thận. “
“Tôi biết rồi. Xin lỗi, làm phiền em rồi.”
Tô Nhược Vũ nhíu mày. Cô tức giận, nhưng cũng chẳng muốn nói. Cô và Ôn Noãn cũng coi như là bạn, Tống Minh Thành đừng ép cô biến cô ấy thành tình địch chứ ? Dù biết trước con đường chinh phục trái tim của anh chẳng mấy dễ dàng, Tô Nhược Vũ vẫn hi vọng mọi chuyện đừng tồi tệ đến nỗi khiến mình phải gục ngã.
Tống Minh Thành bước đến cửa thì có ngoái đầu lại nhìn, anh thấy Tô Nhược Vũ đang lấy tay lau nước mắt. Anh thầm chửi chính mình.
Tống Minh Thành, mày chính là tên khốn mà ! Mày làm người phụ nữ của mày khóc rồi !
Tô Nhược Vũ chẳng còn tâm trạng gì để làm việc nữa. Sau khi Tống Minh Thành rời đi, cô cũng rời khỏi phòng khám.
Cô bước đi trên phố, cũng chẳng biết mình muốn đi đâu. Tống Minh Thành cũng thật là vô tâm, anh thấy cô mạnh mẽ trước mặt người khác là nghĩ rằng cô mạnh mẽ thật sao ? Ai cũng có điểm yếu cả, mà điểm yếu của cô chính là anh. Điều ngu muội nhất cô từng làm trên đời này cũng chính là yêu anh.
Cô cũng coi như là mỹ nữ vạn người mê của thành phố rộng lớn này, người theo đuổi cô trải dài cả chục cây số, vậy mà cô lại nhìn trúng người không nằm trong danh sách đó.
Tô Nhược Vũ đi tới đi lui từng nơi lớn nhỏ trong thành phố, cuối cùng khi cô để ý sắc trời thì mới phát hiện ra bây giờ đã là chiều muộn. Cô nhìn chiếc đồng hồ Hublot trên tay, kim đã chỉ tám giờ. Cô không ngờ là mình lại sơ ý đến vậy.
Tô Nhược Vũ quay lại phòng khám lấy chút đồ, lại trùng hợp nhìn thấy Tống Minh Thành đang đứng đợi ở trước cửa. Anh một tay bịt mũi, một tay xách một cái túi.
“Anh làm trò gì vậy ?”
“À…” Tống Minh Thành đưa túi đồ ăn lên trước mặt Tô Nhược Vũ, tay vẫn đang bịt chặt mũi, chỉ sợ một chút mùi hương của nó len lỏi vào mũi mình. “Tặng em.”
“Anh bị bệnh hả ?”
Dù nói vậy, Tô Nhược Vũ vẫn nhận lấy túi đồ. Cô mở ra, là đậu phụ thối, món cô thích ăn nhất. Thực tình, rất ít người biết sở thích quái lại của cô, bởi món này có mùi chẳng mấy dễ chịu. Mười lần ăn xong bị cha mẹ phát hiện thì cả mười lần đều bị mắng.
Tô Nhược Vũ liếc ánh mắt nghi hoặc nhìn Tống Minh Thành, “Anh không thích thứ này ? “
Tống Minh Thành gật đầu. Ban nãy đứng đợi người ta bán cho mà anh sắp ngất xỉu vì cái “mùi thơm nồng nặc” của nó rồi. Ngay sau đó, Tô Nhược Vũ lấy cả hộp đậu phụ thối đó úp vào mặt Tống Minh Thành. Cũng may là anh không mua bánh kem, dù nó dính người rất lợi hại. Cái mùi này chắc phải ám người anh vài giờ, cho anh ngộp thở ૮ɦếƭ luôn đi.
“Thực ra… trong xe vẫn còn, em muốn ném nữa cũng được…”

Novel79, 07/07/2024 00:45:41

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :

Tủ truyện