Ngủ một giấc dài thức dậy, bên cạnh sớm đã không có người, nhưng cô không buồn để quan tâm, nhanh tay tắt báo thức trên đầu giường, xông thẳng vào phòng tắm để thay đồ đi học.
Mai Cẩn Nghiêu đang ngồi ở sảnh biệt thự đọc báo uống trà, nhưng tâm trí lại để mắt đến cửa thang máy, chợt nghe tiếng từ trên cầu thang phát ra âm thanh, anh quay đầu lại. Bắt gặp cô gái nhỏ đang mặc bộ đồ đồng phục cấp ba, tóc đã được cột lên gọn gàng, trên đôi vai mảnh khảnh đeo chiếc cặp màu trắng, chiếc áo sơ mi được đống thùng làm phát hoạ rõ nét cái eo nhỏ mềm mại bên trong lớp áo mỏng của thiếu nữ, chân váy không dài qua gối chỉ ngắn đến đù*, để lộ ra đôi chân thon thả trắng nõn không có chút lông tờ nào.
Cả người tràn gập hơi thở thanh xuân tươi mát. Nhưng lại khiến gương mặt người nào đó đen lại.
Vừa bước xuống lầu thấy người đàn ông ngồi ở dưới cô ngẩn người ra một lát, nhưng lại tiến bước chân đi đến, thấy ánh mắt người nọ vẫn nhìn đôi chân mình, mặt cô mới sáng ngày ra liền đỏ bừng.
Lục An Tràm lên tiếng cố ý tìm đề tài để gây chú ý người đàn ông: "Anh... Không đi làm sao?"
Lúc này anh mới rời mắt, nhìn cô: "Đi, nhưng đưa em đến trường trước."
Cô xua tay từ chối: " Không cần đâu, anh lo công việc của anh đi, tôi tự đến trường được."
Anh không muốn nói nhiều, liếc mắt một cái: "Tôi không muốn nói lần thứ hai."
Đồng tử cô co lại, im lặng ngồi xuống ăn bữa sáng đã được chuẩn bị sẵn từ trên bàn.
"Vừa rồi em không đi thang máy?"
"Muốn tập thể dục."
Mai Cẩn Nghiêu chỉ hỏi một câu, sau đó không nói gì, cho đến khi ngồi trong xe.
"Lên đây."
Cô giật mình, người ngồi ghế lái đằng trước, trợ lý Từ bắt gặp được ánh mắt kia biết ý ấn rèm chắn hạ xuống.
Lục An Tràm gãi đầu ngại ngùng vô cùng.
"Em có nghe không?"
"Nghe rồi.", Cô để cặp bên ghế trống kế bên, sau đó nhích người lại, ngồi lên đù* người kia.
Mai Cẩn Nghiêu vòng tay ôm lấy eo cô, tay kia đặt lên cái đù* trắng nõn ở dưới, nhẹ xoa nhìn đến nhíu mày lại: "Quá ngắn."
Để ý lời anh nói cô cũng nhìn xuống: "Như vậy là được rồi."
Ánh mắt không vui ngước nhìn cô: "Với tôi quá là không được."
Lục An Tràm nhất thời không biết nói gì, thì chợt nghe lời cảnh cáo của anh.
"Ở trường tuyệt đối không được thân với mấy tên nhóc kia không cho những tên đó có cơ hội chạm vào người em, có nghe không?"
Cô gật đầu.
"Nếu vô tình chạm thôi cũng không được sao?"
"Không được.", Mai Cẩn Nghiêu nghiêm gương mặt lại: "Có thể nói chuyện với các nữ sinh khác cấm kỵ không để họ động tay động chân với em."
Bất giác cô cũng nhíu mày: "Cùng đều là con gái với nhau động chạm một chút cũng không được?"
"Tôi sạch sẽ nên vợ tôi cũng phải sạch sẽ như tôi."
Biết cái bệnh kỳ lạ này của anh, Lục An Tràm chỉ cắn răng mà ngầm gật đầu hứa hẹn cho qua nó.
Mai Cẩn Nghiêu cắn một ngụm lên cái môi hồng chu ra của cô: "Đi học ngoan ngoãn một chút, tan học không thấy em đâu. Thì em tự hiểu.\'\'
Anh vẫn sợ cô bỏ trốn đến như vậy? Nhưng mà cũng không phải là không đúng, thật ra trong đầu cô chưa từ bỏ ý nghĩ đó. Cho nên việc nghi ngờ cũng rất có khả năng.
Đến khi chiếc xe dừng lại trước cổng trường lớn, chắc chuông đã reo nên học sinh đã vào lớp, cũng không ít người đến trễ chảy hớt ha hớt hải. Nhìn ngôi trường này đã biết vào đây học phải tốn không ít tiền rồi, cô có chút phấn khích mở cửa xe ra, liền bị đằng sau kéo lại "rầm" cửa xe cũng vì thế đóng lại.
Nhìn hai cánh mũi chạm nhau, Lục An Tràm bị doạ cho giật mình.
Mai Cẩn Nghiêu ôm lấy gáy cô kéo sát đến, hơi thở ngày càng gần, đôi môi cũng thế mà chạm nhẹ vào nhau, anh giữ nguyên tư thế này, tiếng khàn khàn nói: "Không hôn tạm biệt thì thôi, đến một câu tạm biệt cũng khó nói lắm sao?"
Rũ mắt xuống bất ngờ thấy gò má cô hây hây màu hồng nhạt, cảm xúc trong người anh bị thứ lá cây gì cọ nhẹ qua một cái.
Trong lúc tim đập mạnh, mắt trợn trắng, bất thình lình bị đầu lưỡi liếm lấy môi, cả sống lưng cô tê dại, tay nhẹ đẩy vai anh: "Trễ... Giờ lắm rồi."
Đúng là trễ giờ, nên anh đành buông cô ra.
Cô chần chừ nhìn gương mặt trầm tĩnh của người đàn ông một lúc, sau đó quyết định làm một việc, ngửa đầu hôn chụt một cái lên má anh, nhanh chóng xoay người đẩy cửa ra ngoài rồi mới nói câu tạm biệt.
Mai Cẩn Nghiêu đờ đẫn nhìn bóng lưng đang chạy vội vã kia, mắt anh nheo lại, đôi môi không rõ sắc thái khẽ cong nhẹ.
"Đi thôi."
Đi trên hành lang, cô nghĩ lại chuyện lúc nãy của mình làm thấy đau đầu, vừa rồi tại sao cô lại làm như thế? Tại sao? Tay đè ép trái tim mình để không được nghĩ đến chuyện linh tinh.
Cả lớp 11c3 hay tin là có thêm một vị bạn học mới chuyển đến, lớp không ngừng miệng truyền miệng mà bàn luận về người mới.
Bỗng trước cửa xuất hiện bóng người, cả lớp đang xì xào liền im lặng. Cô gái dáng người mảnh khảnh, gương mặt đầy đặn, ngũ quan tinh xảo, đôi mắt to tròn, chiếc mũi nhỏ gọn thanh tú, đến đôi môi nhỏ hồng hào không có chút son gì cả. Ngọt ngào như kẹo bông gòn! Làm cả lớp trừng mắt hít một hơi thật sâu.
Moá! Quá đẹp rồi!
"Giới thiệu với cả lớp đây là bạn học mới từ xa chuyển đến đây."
Cô chủ nhiệm gọi: "Em giới thiệu về bản thân mình đi."
Lục An Tràm đứng giữa bục giảng, người đối diện với lớp, nhẹ cong môi ngọt ngào nói: "Xin chào, tớ tên Lục An Tràm mong các bạn chiếu cố."
Cả lớp vỗ tay hô to.
Cô chủ nhiệm: "Lớp trật tự đi, An Tràm em đi xuống dãy thứ tư ngồi đi, còn chỗ trống đấy."
Lục An Tràm gật đầu, đi xuống chỗ ghế trống đó ngồi, cô chào hỏi một tiếng với cô bạn đeo mắt kính bên cạnh, nhưng người nọ lại làm lơ cô.
Cô cũng không nghĩ ngợi gì, quay mặt đi, không chào đón cô rồi, ngày đầu đi học có vẻ không được mấy là tốt.
Lục An Tràm ngày đầu đi học còn chưa giao tiếp quen biết ai, cũng không biết bị ai âm thầm mang thù mà lập kế dội thẳng một thùng nước lạnh xuống người cô "rào" một tiếng cô đứng bất động trong nhà vệ sinh, mắt ngơ ngác nhìn xung quanh cũng chẳng thấy bóng người nào, khoé môi cô co lại, người từ đầu đến chân ướt như chuột lột.
Cô đưa tay lau nước trên mặt mình, sau đó nhớ đến chuyện kia, tay nhanh nhặt điện thoại rơi dưới chân, lúc sáng vừa ra khỏi biệt thự thì anh đã đưa cho cô chiếc điện thoại này. Lúc đó cô vui mừng trong lòng không thôi, nên mới nhanh thời cơ chạy vào nhà vệ sinh để điện thoại về nhà, cô chỉ nhớ duy nhất số điện thoại của ba, không chần chừ nhanh gọi điện nhưng cuối cùng là một giọng nữ truyền qua tai.
Lục An Tràm không khỏi giật mình, nhanh chóng bấm gọi nhiều lần nhưng cũng là như vậy, cô buông điện thoại xuống trong lòng buồn bã, tủi thân muốn ૮ɦếƭ rồi ai nhè bước ra ngoài thì thùng nước trên đầu dội thẳng xuống người cô.
Cô thở dài nhìn danh bạ chỉ có đúng một số điện thoại để tên là "chồng của Tràm Tràm", nhìn thấy rồi cô giật mình không kém gì, lúc sáng anh nói đã lưu số điện thoại có gì thì gọi anh, giờ này mới thấy được cái tên danh bạ được đặt này.
???
Khi bầu không khí lạnh như băng trong cuộc họp không giảm một chút nào, ai cũng im lặng nhìn sắc mặt của chủ tịch. Đang trong sự việc căng thẳng thì trợ lý Từ thông báo nói cô Kỷ đang làm loạn ở dưới sảnh.
Mai Cẩn Nghiêu đang lạnh lùng, nghe xong sắc mặt càng lạnh thêm: "Gọi xe bắt heo đến chở cô ta đi khỏi công ty tôi."
Nghe được giọng nói lạnh tanh của chủ tịch và sự phũ phàng của ngài, càng làm cho đám người trong phòng căng thẳng đến toát mồ hôi trán.
Bỗng cửa phòng họp mở ra lần nữa, trợ lý chạy vào đặt điện thoại trước mặt chủ tịch nhanh chóng lùi lại đứng xa ra.
Mai Cẩn Nghiêu nhìn thấy tên trên màn hình điện thoại hiển thị, lông mày anh giãn ra cầm lấy điện thoại lên, anh không lên tiếng mà chờ đợi lời nói đầu dây bên kia.
Lục An Tràm qua ba giây mới nói bằng giọng lắp bắp còn có chút run: "Mai... Cẩn Nghiêu."
Ngón tay đang gõ trên bàn, nghe xong ngón tay co lại, anh không ngờ hôm nay cô tự động gọi tên anh mềm mại dễ nghe đến vậy.
Mai Cẩn Nghiêu hạ giọng xuống: "Tôi đây."
Cô vì lạnh nên không ngừng run rẩy: "Anh mau... Cho người đến đón tôi về đi."
Trái tim anh thắt lại, giọng không còn ôn hoà nữa: "Xảy ra chuyện gì?"
"Người... Người tôi ướt hết rồi... Tôi lạnh.", Lục An Tràm không biết nói chuyện này như thế nào, phải như cô biết người đứng sau chuyện này là ai thì có thể nói cho anh biết, còn đằng này...
"Chờ tôi."
Lục An Tràm đứng vào góc tường, ôm cơ thể ướt nhẹp của mình, hiện giờ cô đi ra ngoài chẳng khác nào bị làm trò cười cho thiên hạ, nhìn cái thùng dưới chân mình cô đá chân đá nó đi ra xa, không biết đắc tội với người nào.
Vì gần sắp đến mùa đông rồi lại bị thế này, cô run rẩy, môi tím nhợt nhạt, đứng trong nhà vệ sinh đợi đến khi chuông vào lớp đã reo lên, nhưng người vẫn còn chưa đến.
Mai Cẩn Nghiêu từ trong xe bước xuống, đi thẳng vào bên trong, bảo vệ thấy người lạ định ngăn lại, nhưng bị con mắt sắc bén lườm cho một cái không tự giác liền lui lại nhường đường.
Anh đi lên khu vực cô học, sau đó nhớ lại trong điện thoại cô đã chỉ đường cho anh, Mai Cẩn Nghiêu không chần chừ bước vào nhà vệ sinh nữ, chân mới lập tức dừng lại, thấy thiếu nữ nhỏ bé ôm cả người mình, lạnh đến run cầm cập.
"Áo?", Lục An Tràm thấy anh, vui mừng hỏi có đem áo cho cô không.
Nhìn cô từ trước xuống dưới, mặt Mai Cẩn Nghiêu trầm xuống, nhanh tay cởi cái áo khoác vest đi đến khoác lên người cô, khom người ôm cô bằng kiểu công chúa, rời khỏi chỗ này.
Lục An Tràm thấy sắc mặt anh không tốt, nên không dám nhiều lời, vào trong xe rồi mà cô vẫn còn ngồi trong lòng anh, được cơ thể to lớn ấm áp bao quanh, không ngừng ôm chặt cô vào lòng, cái lạnh cũng vì thế giảm đi rất nhiều.
Cắn cắn môi một lúc mới dám lên tiếng: "Xin lỗi, hiện giờ anh còn bận mà lại bắt anh đến đây."
"Nghỉ học."
Lục An Tràm thoáng chốc giật mình, câu nói định nói lại kẹt cổ họng, một lúc sau: "Tại sao?"
Anh rũ mắt nhìn cô: "Tôi nuôi em, còn cần gì phải đi học."
Nhất thời trong xe đều trở nên yên lặng, Lục An Tràm cũng không đáp lại câu nào mà chỉ nhìn chằm chằm vào sườn mặt đẹp trai của anh. Cô biết là người này giàu nhưng không rõ anh ta làm những công việc gì, cũng chưa hiểu được người này nguy hiểm đến thế nào mà thấy người xung quanh rất phục tùng anh.
"Có phải anh là ông trùm mafia không?"
Mai Cẩn Nghiêu nghe câu nói ngốc nghếch này, cụp mắt nhìn xuống người trong lòng mình, thờ ơ đáp: "Cũng không hẳn."
Cô nhíu mày, cũng không hẳn là như thế nào, anh trả lời cô thế này sao cô biết được anh là ai.
"Tôi là vợ anh."
Thấy anh híp mắt nhìn mình, cô cắn môi hối hận thì nói câu đó, vội nhanh chóng suy nghĩ để giải thích nhưng chưa kịp, nghe giọng nói nhàn nhạt thốt ra.
"Tôi không phải là ông trùm mafia như em nói nhưng mà...", Mai Cẩn Nghiêu kê môi sát tai cô, thở nhẹ: "Nhưng ai dám đắc tội đến tôi kể cả người đó là ông trùm, tôi đều Gi*t hết."
Lục An Tràm rùng mình, cô nắm chặt lấy bàn tay mình, môi bặm lại không để lộ ra vẻ sợ hãi đáng thương của mình.
Đến biệt thự, Mai Cẩn Nghiêu lạnh lùng ôm cô xuống, thấy cô gái trong run lên bước chân anh nhanh thêm.
Vào phòng ngủ anh đặt cô xuống, nhanh tay *** áo trên người cô ra.
Lục An Tràm bị anh làm thế này giật mình không thôi, cô vội giữ tay anh lại, nói: "Không cần tôi... Tôi tự mình làm."
"Tôi làm.", Giọng lạnh tanh.
Thế là cô cúi đầu ngậm ngùi buông tay ra để mặc cho người đàn ông này cởi đồ mình.
Mai Cẩn Nghiêu cởi hết quần áo bên ngoài ra, trên người cô lúc này chỉ còn bộ đồ lót, anh sát lại gần lưng khom xuống, cằm khẽ gác trên vai cô, tay vòng ra đằng sau cởi móc khóa áo ng.
Áo bung ra, Lục An Tràm không tự chủ được lòng run lên, tim đập thình thịch không ngừng, cô đang lo sợ anh không khống chế được sẽ làm chuyện đồi bại với cô.
Mai Cẩn Nghiêu vứt cái áo ng trắng ẩm ướt qua một bên, tay di chuyển xuống cạp *** của cô không thừa một động tác mà kéo xuống, anh ngồi xuống để bàn tay cô đặt lên vai mình, nhẹ nhấc chân cô lên lấy *** ra.
Hoàn tất mọi chuyện, anh lùi về sau vài bước ngắm nhìn cô thể non nớt cô một cái, mới xoay người đi vào chỗ cất quần áo.
Hai bên tai cô đỏ ửng, giờ chạm vào muốn làm bỏng tay, cả người cô lúc nãy còn lạnh giờ đã không nữa, ngược lại nóng vô cùng. Lúc cô ngẩng đầu lên thì người trước mặt đã xuất hiện, mắt trực tiếp đối mắt do ngại ngùng vừa sợ hãi ánh mắt ấy, cô lúng túng cụp mắt nhìn xuống bàn chân mình.
Mai Cẩn Nghiêu rời mắt, mặt không vui cũng không buồn mà mặc đồ giúp cô, anh chỉ mặc giúp cô một chiếc váy hai dây ngoài ra không mặc gì khác.
"Xoay người lại."
Sau khi cô nghe lời quay lưng về phía anh, Mai Cẩn Nghiêu rũ xuống nhìn tấm lưng trần trắng nõn của cô, anh kéo hai dây từ bên hông cô qua thắt thành cái nở chính giữa lưng, nhưng vẫn không che đậy được gì. Do chiếc váy ngủ này nó là như vậy, phía trước thì che rất kín nhưng phía sau thì để lộ ra một mảnh lưng trắng như tuyết.
Lục An Tràm sờ vào khoảng trống sau lưng mình, cô kinh ngạc thuận thế quay người lại thì đã bị cái khăn phủ lên đầu che hết tầm nhìn cô lại.
"Đứng yên."
Mai Cẩn Nghiêu lau khô tóc cho cô xong, mới nhìn đến gương mặt đỏ ửng, anh thản nhiên nói: "Không phải lần đầu tôi thấy cơ thể em."
Cô ngước mắt lên, thấy người đối diện bước gần đến mình, ánh mắt thâm tình không rời khỏi ngươi cô. Lục An Tràm trợn mắt lùi nhanh về sau nhưng không may là cô đã theo quán tính ngã xuống giường.
"Aaa."
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.