Ở nhà những lúc rảnh rỗi, tôi đều tranh thủ thời gian lên mạng tìm kiếm thông tin liên quan đến trẻ em. Cứ tưởng công việc này đơn giản, nhưng khi bắt tay vào làm mới thấy khó khăn. Cốm xa mẹ từ nhỏ, lại quen với cô giúp việc cũ nên càng khó hòa đồng với tôi. Nhiều người cho rằng một đứa trẻ hơn 6 tuổi chưa biết gì ư...?
Không đâu, bọn chúng hiểu hết đấy...
Có lần đi học về, Cốm tự nhiên hỏi tôi:
- Sao cô lại đón cháu, các bạn toàn được bố mẹ đón cơ mà...
Tôi suy nghĩ một hồi, không biết trả lời sao cho phải. Cuối cùng đành ấp úng:
- Tại mẹ Cốm bận quá thôi, khi nào hết bận mẹ Cốm sẽ về đưa Cốm đi công viên chơi...
- Cô Lành nói dối, bố cháu bảo mẹ cháu đi xa lắm, không về nữa đâu...
Hai mắt tôi rưng rưng, ôm chặt con bé vào lòng. Mẹ tôi tuy không còn nữa, nhưng ít nhất tôi vẫn được hưởng trọn vẹn tình yêu thương đến năm 11 tuổi. Chỉ như vậy thôi nhưng so với Cốm tôi thấy mình may mắn hơn rất nhiều rồi...
- Cốm vào cô tắm cho...
- ...(im lặng)
- Cốm ơi...
- ...(vẫn im lặng)
- Cốm đừng buồn nữa, không cô Lành lại buồn theo Cốm đấy....
- Nhưng mấy bạn ở lớp không chơi với cháu. Các bạn bảo cháu là con hoang, là đồ không có mẹ...
Đây là câu nói của những đứa trẻ 6 tuổi sao??? Có khác gì những lời cay nghiệt như cứa vào tim người lớn không...?
- Bạn nào nói vậy là hư, ai sinh ra mà chẳng có bố mẹ. Mẹ Cốm còn rất giỏi nữa...
- Thật hả cô...
- Cô Lành đã lừa Cốm bao giờ chưa...
Nói đến đây, Cốm mới ngoan ngoãn theo tôi vào tắm..
___
Tối hôm đó tôi xin Dũng cho nghỉ 3 ngày về quê thăm bố. Sớm hôm sau, tôi bắt xe về Thanh Hóa luôn. Bố đang băm bèo cho lợn, thấy tôi về bỏ luôn con dao xuống, sách túi quần áo cho tôi:
- Về mà không báo thế con...
Hai mắt tôi rưng rưng, cứ tưởng mình mạnh mẽ lắm. Nhưng khi đứng trước mặt bố, tôi vẫn muốn òa khóc thật to, kể ra hết những uất ức, tủi hờn mình phải chịu trong thời gian qua:
- Con được về có 3 ngày thôi...
- Không sao đâu, về là tốt rồi. Vào nhà ngồi cho mát, bố mới mua thêm cái quạt điện đấy, đi đường nắng nóng quá mặt mũi đỏ hết lên thế kia...
- Con xin lỗi bố...
- Thôi con ạ, số mình nó đã vậy rồi thì đành chịu....
- Nhưng con sợ hàng xóm dị nghị, bố lại mang tiếng có con gái bỏ ck...
- Miệng ở gần tai, ai thích nói gì thì cứ nói. Bố không sợ tai tiếng chỉ sợ các con lầm lỡ một đời...
- Vâng ạ...
Tôi tủi thân chảy nước mắt, ngoài kia bao nhiêu sóng gió cuộc đời nhưng tôi vẫn có bố ở đây làm chỗ dựa vững chắc nhất...
- Đợi bố tí, bố ra vườn bắt con gà thịt cho mà ăn...
Tôi vui vẻ gật đầu lia lịa, bữa cơm trưa cả nhà quây quần nói chuyện rôm rả. Lâu lắm rồi tôi mới có cảm giác này. Không đâu bình yên bằng mái ấm gia đình...
- Chị có quà cho hai đứa đấy...
Thằng Tuấn hớn hở:
- Thật ạ...chị cho em xem nào....?
Cái Ly ngồi kế bên húych nhẹ vào tay em:
- Để yên cho chị ấy ăn đã...
Tôi bật cười nhìn hai đứa em ngày một lớn dần. Tự nhủ với bản thân phải cố gắng hơn nữa. Đời tôi ít học, bươn chải ra sao cũng được, nhưng hai em nhất định phải có ăn học đàng hoàng cho bớt khổ. Có như thế tôi mới không thấy hổ thẹn với mẹ...
Hôm sau, đang làm dở con cá chép nấu canh riêu, thì Dũng gọi đến thông báo phải đi công tác đột xuất, nhờ tôi về trông Cốm. Chào bố, chào các em tôi lại lên Hà Nội luôn...
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.