Sáng sớm dậy,cô cảm thấy có vật gì đó nặng nặng đang đè lên người mình.....A thì ra là tấm chăn....Ủa tấm chăn ở đâu ra ? Cơ mà cô lại càng sửng sốt hơn khi thấy mình đang nằm trên ghế sofa của anh.....Không lẽ là anh đã.....với cô ư ?
-Em tỉnh rồi thì dậy ăn đi, còn nằm đó làm gì ?
-Tôi biết rồi.
Nói xong cô nhanh chóng ngồi dậy, xếp chăn gọn gàng rồi đi lêm lầu cất chăn
-Em đi đâu vậy ?
-Tôi đi cất chăn, không được sao ?
-Em đi cất nhanh đi rồi xuống ăn, đồ ăn anh nấu sẵn hết rồi
Cô quay sang nhìn anh, nhìn lên bàn chỉ thấy duy nhất một đĩa cơm chiên to đùng, cô há hốc mồm.....
-Anh....Anh.....
-Anh sao ?
-Anh....Anh cũng biết nấu ăn sao ?
-Đây là món duy nhất anh chỉ có thể nấu cho em thôi đấy....
Cô há hốc mồm, lần đầu tiên cô được anh nấu cho ăn, đúng ra cô cảm thấy vui nhưng trong đầu thì ngạc nhiên sau đó là lo sợ....Sợ là vì tự dưng hôm nay anh xưng với cô bằng em, rồi nấu cho cô ăn nữa....Không lẽ hôm qua cô đắp khăn vắt chưa ráo nước mà đã đắp cho anh khiến nước thấm vào đầu anh gây ra tình cảnh như thế này ư ?
-Anh không bị sao đó chứ ?
-Anh không bị gì cả, em nhìn này anh rất khỏe đây....-Anh ta nháy mắt với cô
Cô chỉ biết lắc đầu lia lịa mà thôi.....Anh thấy thế liền nói
-Em mau lên cất chăn đi rồi xuống ăn món ăn anh nấu này, đợi em chắc cơm chiên nguội mất
-Tôi biết rồi.....
Cô vội lên lầu cất chăn, đi lên cầu thang mà xém té do suy nghĩ tại sao anh lại đối xử cực tốt với cô như thế chứ ? Tại sao vậy? Không lẽ là do hôm qua xỉn quá té trước cửa nên mới vậy hay do cô đắp khăn đây ? Thật là khó hiểu mà. Nhưng tại sao cô lại suy nghĩ hoài chuyện của anh ta vậy ? Có liên quan gì đến cô đâu....sao cô lại nghĩ về anh nhiều thế nhĩ, dù anh có chuyện gì cũng có ba má lo rồi cô là gì đâu....Nhưng mà không hiểu sao lí trí nghĩ thế nhưng trái tim cô chợt thắt lại...nói đi rồi cũng nói lại nhờ có anh mà cô mới sống sót trở về mà nên chắc chĩ là biết ơn anh thôi, biết ơn vì anh đã cứu cô mà thôi.....Ngoài ra không có gì hết....Không có gì hết.....
Cô xuống dưới nhà, nhìn thấy anh đang kéo ghế ra sẵn, trên bàn lúc này không còn một đĩa cơm chiên to đùng nữa mà thay vào đó là hai cái tô trắng nhỏ, bên trong đựng cơm chiên vàng rất bắc mắt và trên cùng còn có trang trí một cọng ngò rí như trong nhà hàng vậy đó......Anh bất chợt quay sang nhìn cô, ôn nhu bảo
-Em xuống mau đi...
-Tôi biết rồi, tôi đang xuống nè...
Ục ục ục ục
Thật là xấu hổ mà tại sao bụng cô lại kêu ngay lúc này chứ...hụ hụ....Cô liền nhìn lên đồng hồ, chiếc đồng hồ đã chỉ gần đến số chín rồi....Hèn gì cô không đói, bụng không kêu mới lạ, bình thường thì cô sáng sớm hơn sáu giờ đã ăn rồi sau đó mới có sức đi mua đồ về phụ bà bán chứ...
-Em mau xuống ăn đi, bụng kêu rồi kìa mà còn đợi cái gì nữa...
-Biết rồi
Cô đi tới chỗ bàn anh, anh liền đẩy ghế cho cô ngồi...Một hành động thật ga lăng nhưng chẳng khiến cô động lòng....
-Cảm ơn nhưng anh không cần kéo ghế cho tôi đâu, tôi có tay có chân tự kéo ra được...
-Nhưng anh thích
-Tuỳ anh thôi
"Đúng là người cứng đầu mà thích gì thì làm theo ý mình chẳng hiểu người ta mà...Đáng ghét thật...." Cô thầm nghĩ
-Em còn không mau ăn đi...
-Tôi biết rồi
15 phút sau
-Món ăn anh nấu ra sao ?
-Cũng được
-Cũng được thôi sao ?
-Tôi nấu còn ngon hơn anh nhiều đấy....
-Anh chỉ biết nấu mỗi món này thôi....
-Thiệt sao?
-Thiệt
-Uả mà sao tự dưng hôm nay anh đổi cách xưng hô với tôi vậy ? Còn nấu ăn cho tôi nữa chứ? Anh có ý đồ gì? -Cô cầm muỗng chỉa thẳng vào mặt anh
-Hì hì....Anh có ý gì đâu...-Anh liền cầm lấy chiếc muỗng đẩy nhẹ ra khỏi mặt anh
-Xạo quá...Nói mau anh có ý đồ gì ?
-Thật ra em chỉ mới 15 tuổi anh thì 19 tuổi nên gọi bằng em là đúng rồi không lẽ gọi bằng chị hả? Còn nấu ăn là do tối hôm qua em đã chăm sóc cho anh coi như lời cảm ơn anh dành cho em...Vậy thôi đó
-Anh nói cũng đúng....
Bất chợt cô sực nhớ ra mục đích hôm qua mà mình đến đây....
-Thiên Hàn, trả này..-Cô chìa tấm card có tên cô do anh nhờ Mạnh Mạnh đưa cho cô * Ai còn nhớ chap đó là chap mấy hôm nè*
-Anh không lấy...
-Bộ anh nghĩ tôi là loại con gái dễ dãi sao...Nếu như lấy tấm card này thì chẳng phải tôi cũng giống các cô gái mà Kì Kì nói sao...quyến rũ anh rồi ngủ với anh để có tiền...Xin lỗi tôi không phải loại con gái giống vậy nên tôi trả lại anh,tôi không thể nhận được
-"......\'\'
-Vậy thì lấy anh đi...
-Anh mới nói cái gì vậy ? Lấy lấy...lấy anh sao ?
-Phải,em lấy anh coi như lời xin lỗi sau chuyện mà anh đã làm với em....
-Nhưng....
-Em nói em không nhận tiền anh, vậy thì chỉ còn cách em lấy anh anh mới chuộc lỗi được thôi...
-Nhưng tôi chỉ mới 15 tuổi mà thôi...Còn quá nhỏ với lại tôi chưa sẵn sàng....
-Vậy anh sẽ đợi....
Câu nói của anh khiến cô đơ cả người...."Cái gì, anh muốn cưới cô, ư? Còn nói là sẽ đợi cô cho đến khi cô đồng ý sao ? Thật không thể tin được mà....Chuyện gì đang xảy ra vậy trời? Đây có phải là mơ không ?\'\' Nói rồi cô khẽ lấy tay nhéo đù* mình, đau thật chắc là sự thật rồi
Mặc cô ngồi ở đó đơ người, ngạc nhiên rồi sợ hãi thì anh ra ngoài phòng khách, đi đến sofa ngồi coi tivi
Sau khi hoàng hồn lại cô nhớ là mình đã ở đây qua đêm chắc ông bà lo lắng lắm nên cô phải về thôi....
-Tôi về đây...
-Em về sao ? Để anh đưa em về
-Tôi có xe đạp nên không cần xe của anh đâu
-Vậy để anh tiễn em ra trước cửa...
-Tuỳ anh, tôi không ép
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.