Trên xe, Vương Khang nhìn thấy mẹ mình rất buồn nhưng cậu rất muốn gặp ba nên dự định khi gặp ba sẽ mang ba về cho mẹ vui hơn.
- Baba ơi, vì sao khi nãy mẹ con lại buồn như vậy ạ.
- Là vì baba không cho mẹ đi theo.
- Haha, không ngờ mẹ lại trẻ con như vậy.
- Vương Khang, con có muốn sống cùng ba ruột của mình. - Luân Thành hỏi.
- Tất nhiên là có rồi ạ, một gia đình có ba, có mẹ thì rất tuyệt.
- Nếu như mẹ con không muốn ở cùng với ba, con sẽ làm gì?
- Con sẽ thuyết phục mẹ, mẹ thương con nhất mà, nhất định sẽ nghe lời con.
Vương Khang hỏi: - Baba, nhưng ba ruột con đang ở đâu vậy?
- Sẽ nhanh đến thôi. - Luân Thành mỉm cười lái xe.
Chiếc xe đi vào bên trong biệt thự Trần gia, Luân Thành dắt tay con trai đi vào bên trong. Gọi tất cả người làm trong nhà ra ngoài thông báo.
- Đây là con trai của tôi, sẽ là tiểu thiếu gia trong ngôi nhà này. Mọi người phải chăm sóc cẩn thận. – Luân Thành giới thiệu Vương Khang cho mọi người.
Mọi người trong biệt thự Trần gia đồng loạt cúi đầu chào Vương Khang: - Xin chào tiểu thiếu gia.
Luân Thành hài lòng đưa Vương Khang vào bên trong phòng mà anh đã dặn dò chuẩn bị cho con trai mình. Vương Khang hết sức bỡ ngỡ liền hỏi.
- Baba, vì sao đưa con đến nơi này. Ba ruột của con đâu ạ.
- Vương Khang, đây chính là nhà của ba ruột con. Cũng chính là nhà của baba. – Luân Thành mỉm cười nói.
- Ý baba là, người chính là ba ruột của con sao? – Vương Khang ngạc nhiên.
- Con trai rất thông minh. – Luân Thành khen ngợi.
- Vậy vì sao baba không nói từ sớm, vì sao phải để con thương nhớ baba đến thế. – Vương Khang vui mừng đến phát khóc khi biết Luân Thành chính là ba ruột của mình.
- Con trai ngoan, là nam nhi thì nhất định không được phép khóc. – Luân Thành nhìn thẳng mắt Vương Khang nói.
- Vâng, con không khóc. Con chính là nam nhi mà. – Vương Khang lau nước mắt của mình mỉm cười. - Nhưng baba vì sao không đón mẹ về ở cùng chúng ta.
- Mẹ con đang giận baba nên không thể về ở cùng chúng ta. Con yên tâm, baba nhất định sẽ đưa mẹ con về với chúng ta. – Luân Thành xoa đầu Vương Khang nói.
- Con sẽ giúp baba, con muốn có baba và mẹ, chúng ta sẽ là một gia đình. – Vương Khang ôm lấy Luân Thành, cảm nhận được tình yêu thương từ người ba.
* * *
Thùy Chi mặc một bộ váy màu trắng đi vào bên trong cao ốc RoYal, vì hình ảnh cô và Luân Thành đã được báo chí hằng ngày nhắc đến nên mọi người trong cao ốc nhìn cô với ánh mắt kì lạ, lại không dám đến ngăn cản cô như lần trước. Thùy Chi đi tới một cô gái ngay quày tiếp tân mà nói.
- Tôi đến tìm Trần tổng.
- Dạ, mời cô đi lối này. - Cô gái tiếp tân không dám làm phật lòng phụ nữ của tổng giám liền tươi cười dắt lối Thùy Chi đi đến thang máy, đưa cô đến tận văn phòng tổng giám.
Cô trợ lý nhìn thấy Thùy Chi bước ra từ cửa thang máy thì vô cùng ngạc nhiên liền bước đến.
- Thùy Chi tiểu thư, cô đến tìm Trần tổng sao?
- Cô chỉ gật đầu đủ để tôn trọng người đối diện.
Thùy Chi bước vào văn phòng của Luân Thành, cảm thấy nơi này rất quen thuộc. Cô nhìn thấy Luân Thành đang tập trung làm việc như không biết cô đã đi vào.
- Trần Luân Thành, hãy trả Vương Khang lại cho tôi. - Thùy Chi lớn tiếng.
Luân Thành nhìn về phía Thùy Chi, sau đó lại tiếp tục nhìn máy tính của mình không đáp.
- Anh đừng khinh người quá đáng, là tôi đang nói chuyện với anh. - Thùy Chi tức giận đi lại phía gần Luân Thành nói tiếp.
- Tự la hét trong nơi làm việc của người khác, xem ra em không đủ trình độ để nuôi dạy con trẻ. - Luân Thành không nhìn mà nói.
- Anh không có tư cách phê bình tôi. Chính là anh đã bắt con trai tôi đi khi tôi chưa đồng ý. - Thùy Chi mắng
- Tôi là ba thằng bé, tôi chỉ đón con trai về nhà, nơi thuộc về thằng bé. - Luân Thành lại nói, đôi mắt nhìn Thùy Chi sâu lắng. - Còn cô, Trịnh Thùy Chi, nếu như cô muốn sống cùng con trai thì ngoan ngoãn về sống cùng tôi.
- Anh.. hạ lưu. - Thùy Chi đỏ mặt. - Mang con ra ép tôi về sống cùng anh sao, nằm mơ. - Thùy Chi mắng chửi.
- Cô vẫn còn muốn sống cùng người đàn ông kia? - Luân Thành tức giận nhìn về phía Thùy Chi.
- Chuyện đó không liên quan đến anh. - Thùy Chi hất giọng.
- Có thật không liên quan. - Luân Thành đi về phía Thùy Chi.
- Tôi đến là muốn thông báo với anh, nếu như anh không trả con cho tôi, tôi sẽ kiện anh. - Thùy Chi hùng hổ nói.
- Em đừng quên Vương Khang là con của anh, anh là ba thì tất nhiên có quyền nuôi dưỡng. Điều kiện mọi mặt đều tốt hơn em, em đi kiện chỉ rước rắc rối mà thôi.
- Hiện tại tôi đủ điều kiện nuôi Vương Khang, Vương Khang chắc chắn sẽ theo tôi. - Thùy Chi đáp trả.
- Em từ khi nào muốn đấu với anh sao. Một tiệm bánh bé nhỏ, cộng thêm một giám đốc của Phạm thị bé nhỏ, muốn đấu với Anh? - Luân Thành cười khinh.
- Gia Kiệt không liên quan đến chuyện này, anh đừng dùng cách hèn hạ mà làm hại anh ấy nữa.
- Tôi hèn hạ thế nào, cũng chỉ vỉ muốn có được em. - Luân Thành nắm chặt hai tay Thùy Chi, đưa gương mặt sát lại gần cô.
Thùy Chi từ từ lùi về phía sau tránh né, Luân Thành lại tiến thêm một bước. Cứ thế mà Thùy Chi bị ép vào cửa ra vào. Luân Thành thuận tay khóa trái cửa ra vào, sau đó ôm chặt lấy cô, đôi môi chạm vào môi mặc cho Thùy Chi né tránh mà phản kháng đều bị Luân Thành vô hiệu. Biết không thể thoát khỏi tay sói dữ, Thùy Chi đứng im mà mặc cho Luân Thành chiếm lấy đôi môi mềm mỏng.
Thùy Chi một lần nữa tự trách bản thân, lại tự mang mình vào hang sói..
Luân Thành bá đạo chiếm lấy đôi môi Thùy Chi quyến luyến không rời, không cho cô một cơ hội dứt ra được. Anh thương nhớ người phụ nữ này quá lâu và chỉ muốn cô luôn ở bên cạnh mình.
Thùy Chi nhận nụ hôn của Luân Thành một cách ***. Lúc đầu chỉ muốn đẩy anh ra nhưng anh càng hôn cô lâu hơn. Thùy Chi cũng không từ chối nữa mà nhẹ nhàng đáp trả Luân Thành, cô không hiểu vì sao mình lại đáp trả nụ hôn ấy nhưng nó giống như một thói quen, mùi hương trên cơ thể anh làm cô mê hoặc. Thùy Chi hoàn toàn bị lôi cuốn nó, tim cô đập rộn ràng, cô nhận ra mình đang hoàn toàn chủ động khi đưa tay ôm lấy người đàn ông lúc đầu bá đạo với mình.
Luân Thành cảm nhận được sự đáp trả từ Thùy Chi thì đưa môi rời khỏi đôi môi đỏ mọng của cô. Nhìn gương mặt đáng yêu đang đỏ ửng liền châm chọc: - Xem ra, em dễ dãi như vậy, con trai ở cùng em chắc chắn không ổn.
- Anh.. - Thùy Chi giật mình thoát khỏi u mê, cô đang bị anh hạ nhục.
- Nếu em còn muốn gặp con trai thì nhanh chóng dọn đến Trần gia sống cùng anh. - Luân Thành đưa gương mặt mình gần lại Thùy Chi mà nói.
- Tôi sẽ gửi đơn kiện anh, chúng ta gặp lại ở tòa án. - Thùy Chi tránh né Luân Thành rồi nói.
- Luân Thành tôi lại sợ hãi trước một Thùy Chi bé nhỏ hay sao. - Luân Thành mỉm cười đáp.
Thùy Chi vội mở cửa nhưng cửa đã khóa lại, cô nhìn về phía Luân Thành.
- Anh mau mở cửa, tôi không muốn ở lại nơi này. - Thùy Chi tức giận nói.
- Em nghĩ nơi này có thể tự tiện đi vào, rồi tự tiện đi ra sao. - Luân Thành đứng khoanh tay dựa vào phía sau chiếc ghế.
- Anh.. muốn gì. Không lẽ nhốt tôi ở đây sao? - Thùy Chi cố gắng mở cửa nhưng không được.
Luân Thành đi tới phía Thùy Chi, ôm cô vào trong lòng mình siết chặt - Trịnh Thùy Chi, em phải nhớ rõ một điều. Nếu em không thuộc về tôi, thì không ai có thể có được em. - Nói xong, Luân Thành đưa tay phía sau Thùy Chi định mở cánh cửa ra vào.
- Trần Luân Thành, anh cũng nhớ rõ một điều. Anh sẽ không bao giờ có được tôi, hiện tại và tương lai đều chán ghét anh. - Thùy Chi nhìn Luân Thành đáp.
- Em thật sự chán ghét. - Luân Thành dừng lại, cánh cửa vẫn đóng chặt.
- Đúng, chính là tôi chán ghét kẻ hóng hách như anh, nghĩ mình có thế lực liền ức hiếp kẻ yếu. - Thùy Chi mắng.
Luân Thành trong lòng tức giận, cô gái này vì chuyện anh làm với Phạm gia mà lo lắng. Không phải là đã quá quan tâm tới tên Phạm Gia Kiệt kia rồi sao. Luân Thành dùng đôi mắt như tia lửa nhìn vào mắt Thùy Chi.
- Vì sao em thích chống lại tôi. - Luân Thành hỏi.
- Tôi không muốn ở gần anh, tôi luôn sợ hãi khi nhìn thấy anh. - Thùy Chi khẽ đáp.
- Nếu như không nhìn thấy tôi, em vui không? - Luân Thành buông Thùy Chi ra, quay mặt đi mà hỏi.
- Chắc chắn cuộc sống của tôi sẽ bình yên, tôi và con trai sẽ sống như trước đây rất là hạnh phúc. Chính anh đã khiến cuộc sống của tôi đầy bi thương. - Thùy Chi nhìn phía sau Luân Thành mà nói.
- Được, tôi sẽ buông em ra. Em hãy đến Trần gia đón Vương Khang, từ nay chúng ta là hai người xa lạ. Em nhất định phải sống hạnh phúc, nếu không đừng trách tôi. - Luân Thành bước đi ra ngoài, đôi mắt người đàn ông quyền lực kia hình như đã rơi một giọt lệ, nhưng cô gái kia chỉ nhìn hình bóng phía sau Luân Thành, không thể nào nhìn thấy nét đau thương của anh.
- Em thắng rồi. Em đã thắng rồi. - Thùy Chi mỉm cười chua xót, cô không hiểu vì sao khi nhìn thấy bóng dáng Luân Thành bỏ đi trong lòng cô liền dâng lên một cảm giác kì lạ.
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.