Ba giờ sáng..
Thùy Chi khát khô cổ họng ngồi dậy tìm nước. Cô hoàng hốt vì nơi này không thân thuộc như nơi cô từng sống hai năm qua. Nhìn thấy người bên cạnh là Luân Thành, cô lại càng kinh sợ hơn. Kiểm tra quần áo vẫn còn nguyên trên người, Thùy Chi thở phào nhẹ nhàng bước khỏi giường.
- Em đi đâu? - Luân Thành khẽ hỏi.
- Tôi.. tôi về nhà. - Thùy Chi đáp.
- Tôi đưa em về. - Luân Thành ngồi dậy, mặc tạm một chiếc áo khoác ngoài. Sau đó dùng xe đưa Thùy Chi về lại biệt thự Phạm gia.
Trên đường đi và khi cô xuống xe anh vẫn không nói một câu nào, cô cũng im lặng cho đến khi thấy bóng xe của Luân Thành chạy vụt đi. Thùy Chi bước vào bên trong biệt thự, chưa bao giờ cô cảm thấy nó lại lạnh lẽo đến như vậy. Cô bước vào bên trong phòng của Vương Khang, thấy con trai đang ngủ trong nôi cô mệt mỏi ôm vào lòng mình mà ngủ.
* * *
Sáng, Thùy Chi đang cho Vương Khang ăn ngoài vườn thì xe của Gia Kiệt chạy vào bên trong biệt thự. Chuyện tối qua, Thùy Chi thật sự không biết phải nói với anh điều gì.
- Ngọc Nhi, anh xin lỗi hôm qua anh uống hơi nhiều nên ngủ lại khách sạn. - Gia Kiệt bối rối nhìn Thùy Chi nói.
- Không sao, anh đã ăn sáng chưa. - Thùy Chi đáp.
- Trể rồi, anh về thay trang phục rồi sẽ đến công ty. - Gia Kiệt nói.
Nói rồi Gia Kiệt nựng Vương Khang một cái, trong lòng cảm thấy có lỗi với Thùy Chi nhưng không dám đối diện sự thật. Anh lẳng lặng đi vào phòng mình thay trang phục mới rồi lái xe đến công ty.
Gia Kiệt bước vào phòng làm việc đã thấy Mỹ Hòa đang ngồi trong phòng mình, chuyện đêm qua khiến Gia Kiệt không biết đối diện thế nào.
- Em tìm anh có việc gì? - Gia Kiệt hỏi.
- Sao lại nói chuyện nghe xa cách như vậy, không phải đêm qua chúng ta rất cuồng nhiệt sao? - Mỹ Hòa đi ra phía sau Gia Kiệt ôm lấy.
- Chuyện hôm qua anh xin lỗi, vì anh quá say. - Gia Kiệt đẩy Mỹ Hòa ra.
- Hôm qua em định đưa anh đến khách sạn, rồi nhắn cho vợ anh đến đón nhưng không ngờ anh lại lao vào em như vậy. Anh cũng biết em yếu đuối như vậy, không thể phản kháng lại anh. - Mỹ Hòa cười gian xảo.
- Em gọi Ngọc Nhi đến sao? - Gia Kiệt giật mình.
- Em không cố ý, em chỉ muốn cô ấy đón anh về hay hơn là em đưa anh về. Nào ngờ chuyện lại xảy ra như vậy, lúc sáng ra về em có hỏi nhân viên khách sạn rồi. Bọn họ nói cô ấy có đến, buổi sáng anh không về nhà sao? - Mỹ Hòa thấy Gia Kiệt như không có cải nhau với Thùy Chi liền thấy kì lạ.
Gia Kiệt đứng dậy, đẩy tay Mỹ Hòa ra khỏi người mình nhanh chóng quay trở về biệt thự Phạm gia.
Thùy Chi trên tay bế Vương Khang, cô đang chơi đùa cùng con trai quý giá của mình. Gia Kiệt lao vào nhà như sợ Thùy Chi đi mất, khi thấy Thùy Chi trước mắt anh mới yên tâm.
- Anh để quên gì sao? - Thùy Chi nhìn thấy vẻ vội vàng của Gia Kiệt liền hỏi.
- Ngọc Nhi, anh xin lỗi, chuyện tối qua là anh sai, do anh quá say không kiểm soát được hành động. Em đừng tỏ ra như không có chuyện gì, anh biết em đang rất căm ghét anh. - Gia Kiệt đi đến bên Thùy Chi mà nói.
Thùy Chi đặt Vương Khang vào xe đẩy, gọi một người làm trong nhà đẩy con trai ra ngoài dạo chơi. Cô đi tới phía cửa sổ nhìn ra ngoài, ánh mắt cô buồn bã.
- Cô ấy là ai? - Thùy Chi khẽ hỏi.
- Chỉ là một đồng nghiệp mà thôi. - Gia Kiệt đáp, thật trong lòng anh hiện giờ xem Mỹ Hòa như một đồng nghiệp.
Thùy Chi khẽ cười, thì ra Gia Kiệt mà cô tôn thờ cũng biết lừa gạt cô.
- Đó chỉ là do anh quá say, xin em tha thứ cho anh. - Gia Kiệt phía sau nói.
- Em thì có tư cách gì mà tha thứ hay không tha thứ. Mạng sống của em và Vương Khang là do anh cứu lấy, em không thể trách cứ anh được. Vả lại, em cũng có chuyện giấu anh. - Thùy Chi muốn nói ra hết tất cả, để trong lòng chỉ thêm đau khổ. - Gia Kiệt, cha ruột của Vương Khang đã tìm đến và anh ta nói nếu em đã quyết định kết hôn với anh thì anh ta sẽ nhận lại Vương Khang.
- Người đó là ai, vì sao em không nói cho anh biết. Vương Khang là con trai của anh, không thể để ai bắt đi. - Gia Kiệt tức giận.
- Anh có quen người đó. - Thùy Chi cười đau đớn.
- Em nói đi, là ai? - Gia Kiệt lại gần Thùy Chi, nắm tay cô hỏi. harry potter fanfic
- Trần Luân Thành, tổng giám đốc tập đoàn RoYal. - Thùy Chi khẽ nói, nước mắt rơi xuống.
Gia Kiệt kinh ngạc tột độ, nhất thời không biết phải nói gì.
- Lúc đầu em không muốn nói vì sợ gây thêm áp lực cho anh, việc công ty anh bị các nhà đầu tư rút vốn cũng một tay anh ta gây ra, nhìn thấy anh hằng đêm không ngủ lo lắng. Em đã đến tìm câu xin anh ta tha cho anh, đừng bắt con trai. - Thùy Chi vừa nói nước mắt vừa rơi một nhiều hơn. - Cuối cùng thị bị anh ta xem như món hàng, đổi thể xác em để giúp vốn cho Phạm gia. - Thùy Chi nấc nhẹ. - Vậy nên em có tư cách gì mà trách cứ anh chuyện đêm qua, lấy gì mà nói đến chuyện tha thứ hay không. - Thùy Chi nhẹ nhõm khi nói ra được tất cả.
Gia Kiệt nghe Thùy Chi nói, trong lòng không biết làm làm gì, nói gì với cô gái nhỏ đứng trước mặt. Gia Kiệt lùi về sau một bước, quay lưng bỏ đi như không muốn chấp nhận sự thật.
Thùy Chi không đuổi theo, ánh mắt vẫn nhìn ra cửa sổ: - Thời gian sẽ xoa dịu nỗi đau, rồi anh sẽ tìm được người xứng đáng hơn em.
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.