Hôm đó,Gia bảo và Vũ Bội đến trường trước,nó đành phải tự lái xe đến trường,cả ngày hôm đó,Gia Bảo không thèm nhìn nó đến 1 cái,chỉ ngồi trên vui vẻ trò chuyện với Vũ Bội…Nó cố bắt chuyện nhưng Gia Bảo cứ làm lơ nó,Gia kỳ ngồi bên cạnh thật muốn ôm nó vào lòng,muốn dùng tay xoa lên đầu nó,kéo lấy mặt nó,để nó nhìn thẳng vào cậu…để cậu có thể làm cho bản thân bớt cảm thấy bất an trước những thay đổi của nó…
REENG…
Thế là tiết học nhàm chán của ông thầy đại số đã kết thúc,nó khẻ gục xuống bàn,muốn nhắm mắt để quên đi những chuyện đau đầu trước mắt,thì có 1 bàn tay đưa ra để nó gối lên tránh va đầu vào mặt bàn lạnh tanh,bàn tay rất ấm…là Gia Kỳ…nó khẻ ngồi dậy…Gia bảo đang ở đây…nó không muốn anh nghi ngờ…mà anh có quan tâm tới nó đâu…Gia Bảo lại cùng vũ Bội xuống căntin uống nước…hix…nó cũng đang khác đây…
-Chị hai,em và anh hai định đi xuống căntin uống nước,chị có đi với bọn em không? – Vũ Bội chạy lại lay lay cánh tay nó khi nó đang chuẩn bị gục xuống bàn…ngủ…
-…Không cần làm phiền người ta…-Gia Bảo lạnh lùng tạt gáo nước lạnh vào nó…
- Gia Bảo em có chuyện muốn nói với anh…mình ra ngoài đồng cỏ nói chuyện đi…- Nó chạy theo nài nỉ,nó muốn tìm cơ hội xin lỗi Gia Bảo,mà nó lại quên rằng đồnh cõ sau sân vận động không ai qua lại đó…chính là nơi hẹn hò thứ 2 của nó và Gia Kỳ,ngoài những lúc cuồng si trên giường ở căn hộ của nó…mà Gia Bảo hoàn toàn không biết…sao nó có thể sơ xuất như thế…cũng có thể là sắp đặt…
-…Không cần,tôi không có chuyện gì nói với cô – Gia Bảo kéo Vũ Bội xuống lầu,không muốn nhìn thấy nó nữa…
-…Gia Bảo…chờ em đã…- Nó chạy theo Gia Bảo và Vũ Bội xuống tới tận căn tin…
-…Cô có tránh ra không,Vũ bội đang khát đó…-Gia Bảo lạnh nhạt lườm nó…
- Anh…anh…nói với em chút đi…-Nó chạy theo kéo lấy cánh tay Gia Bảo…
-…Cút…tôi bảo cút có nghe không…-Gia Bảo hất mạnh lấy tay nó,gầm ầm lên khiến cả căn tin đều chú ý về phía họ…
-…Á….
-Á…
-Vũ Bội…-Gia Bảo hối hận đã quá muộn,trước hàng trăm con mắt,bị Gia Bảo hất quá mạnh nó mất đà,ngã sang bên,chẳng may Vũ Bội đang đứng cạnh nó…làm cô bật ngữa ra sau,trước khi ngã cô vội nắm láy tay nó để giữ thăng bằng…nhưng đôi giày cao gót hơn cả tất của nó phản chủ,làm nó củng mất đà,làm cả 2 lăn quay xuống đất…bên dưới nền đều là đá hoa nạm rất bén…
-…ĐAU…ĐAU QUÁ…- Vũ Bội vị xướt hẵn 1 lớp da trên tay…máu úa ra
-…ĐAU…MÁU…HUHU…-Nó còn thê thảm hơn…bị 1 mảnh đá cắt rất sâu,máu khôgn ngừng úa ra ướt đẩm tay nó…1 đường dài trên tay làm nó đau buốt…
-…vũ Bội,em sao rồi,tay bị chãy máu rồi…có sao không…có bị đau chổ nào không…-Gia Bảo đỡ Vũ Bội lên lo lắng hỏi,dò xét khắp người,sợ cô bị đau ở đau,khi nhìn thấy bàn tay cô bị chảy máu,anh đau xót lòng,đầu óc bấn loạn…hoàn toàn không nhìn thấy nó đau xuýt ngất bên cạnh…
-…Em không sao…anh xem…xem chị Thuần Thuần…chị ấy xem ra đau lắm…-Vũ Bội quay lại nhìn nó lo lắng…
-…nào…nào…để anh đưa em đến phòng y tế băng bó
-…Em không sao mà…còn chị…
-…ngoan nào…anh cỏng em – Gia Bảo cuối xuống cõng Vũ Bội đi trong ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người và ánh mắt xót xa và khinh miệt khi nhìn vào nó…
-…-Nó nhìn theo bóng anh và cô gái trên lưng,trong lòng đau hơn cả vết thương,nó quên đi dòng máu đang chảy ra ngày càng nhìu trên nền đất,làm mặt nó trắng bệt…-…Dù sao…anh vẫn luôn nhìn cô ta trước…2 người…vô tình…rơi vào lưới của tôi rồi…
-…Thuần Thuần,Cậu sao vậy,tay chảy nhìu máu quá – Ngọc Lâm nhìn thấy bàn tay nó đầy máu,đau xót thay cho người chị em của mình,sao nó có thể tự ђàภђ ђạ mình như vậy…
-…Cậu có sao khôg,bọn tớ đưa cậu đến phòng y tế…xem ra máu chảy nhìu lắm…- Văn Minh cũng lo lắng hỏi,1 người không thân mà còn lo cho nó,chồng nó sao lại …
-…Không sao…mình về nhà…-Nó… mặc kệ 2 người họ,đứng lên,dù mặt không còn chút máu,cả người rung lên,máu trên tay nhỏ từng gịt,từng giọt xuống…đôi giày cao gót loạng choạng nhưng nó vẫn cố tỏ ra tự tin bước đi…
-…Sao chị bướng bỉnh thế…em đưa chị đi viện…chị muốn mất máu ૮ɦếƭ à…- Gia Kỳ từ đâu bay ra,kèo tay nó lại,lo lắng quát lên…
-Tôi đã bảo khôgn sao,tôi ૮ɦếƭ hay khôgn liên quan gì tới cậu…-Nó lại quát cậu…
-…Im đi…và đi theo tôi…-Nói xong Gia Kỳ bồng nó lên,đi về phía nhà xe,vì đau quá nó củng khôgn còn sức phản kháng,chỉ biết thì thầm vào tai cậu…
-…Anh vẫn là người thương Thuần Thuần nhất,đừng đưa em đến bệnh viện…em sợ nơi đó lắm…đưa em về nhà đi – Nói xong Gia Kỳ đành chìu ý nó,đưa nó về nhà,rồi gọi ngay đến cho bác sỉ,cậu chạy hết tốc lực,trên đường luôn lo lắng nhìn nó và hỏi nó có sao không…
-…Bác sĩ,bác sĩ đâu,các người làm cho nhẹ nhàng vào,đừng làm cho chị ấy đau…còn nữa bàn tay ấy mà có 1 chút sẹo…coi chừng tôi Gi*t các người…-Lần đầu nó nhìn thấy gương mặt lo lắng đến phát điên đó của Gia Kỳ…làm cho cả Bác sĩ và các cô y tá cũng khó hiễu rỏ ràng chồg nó là Gia bảo,mà sao Gia kỳ lại phát điên như thế…
-…Cậu xuống nhà bảo mọi người chuẩn bị lấy gì cho thiếu phu nhân tẩm bổ…tôi sẽ may vết thương cho cô ấy…
-…Không sao,em sẽ trở lại ngay..-Gia Kỳ nhìn nó lo lắng rồi quay đi,trong khi bác sĩ và y tá ra ngoài chuẩn bị bông gạt…nó phát hiện 1 cây dao tiểu phẫu…
-…Xem các người làm sao…đối phó với tôi…-Nó nhếch mép cười rồi cầm cây dao rạch thêm vài đường rất sâu trên lòng bàn tay mình cạnh những vết thương cũ…nhìn những giọt máu tuôn xuống ánh mắt nó hiện lên vẽ đắt thắng…
Sau khi bác sĩ may vết thương cho nó xong,nó liền nằm nghỉ ngơi…
-…Thiếu gia,thật kỳ lạ,rõ ràng đá không thể nào để lại những vết thương dài và sâu như thế…
-…Y ông là sao?-Gia Kỳ lo lắng hỏi….
-…thiếu phu nhân đã không sao nhưng ít nhất 2 tuần sau,đừng cử động mạnh chổ vết thương…
-…Cả đánh đàn cũng không được à…
-…Đàn…ít nhất 2 tháng mới có thể ***ng vào…
-…Hừ…
Cùng lúc đó,tại phòng ý tế trường…
-Thấy chưa,em đã bảo khôgn sao mà…
-…Đúng thế…nhưng vài tháng không thể vẽ tranh…-Gia Bảo lo lắng nói…
-…không sao mà,ngắm tranh cũng được…mà sao anh không lo cho chị 2,chị ấy hình như bị thương nặng lắm…em nhìn chị ấy chảy rất nhìu máu…
-…૮ɦếƭ tiệc…-Gia Bảo vội chạy đi anh vì quá lo cho Vũ Bội,vừa nhìn thấy tay cô bé bị thương,liền quên rằng Thuần Thuần cũng bị thương,bây giờ lòng anh nóng như lửa đốt vội chạy tìm cô…nhưng…
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.