Qua mấy ngày tiếp theo hình như Hàn Vũ Thần có vẻ muốn đống cọc ở đây luôn.
Tống Thanh Hà vẫn nhớ đêm hôm đó vô tình cô thức dậy thấy anh ngồi kế bên mình bàn tay to ấm đặt trên bụng cô sờ mãi còn luôn nhỏ miệng nói rất nhiều thứ.
- Bé con của ba, ba thật đã làm mẹ con tổn thương rất nhiều nên phải làm sao đây?
Âm giọng rất bi thương. Ánh mắt dịu dàng ôn nhu, nhẹ nhàng thở dài lại nói tiếp.
- Bé con à. Ba thật sự có lỗi với mẹ con nhưng bé con yên tâm ba nhất định sẽ hốt được mẹ con về nhà. Bé con ủng hộ ba nhé.
Rồi đặt nụ hôn lên phần hơi nhu lên của cái bụng, lần đầu tiên anh thấy được bé con có phản ứng với mình mà đá lên, không khỏi hạnh phúc mà mỉm cười.
- Ba biết con nghe những gì ba nói. Nhưng đừng đạp mẹ, mẹ mệt rồi cho mẹ nghỉ ngơi. Ngoan.
Anh rất sợ làm cô thức dậy.
Chỉ có lúc cô ngủ ngoan như thế anh mới có cơ hội hôn, sờ, xoa bé cưng. Tính cô rõ nóng nảy với anh nhưng anh lại thấy có chút hy vọng vì chỉ khi lòng cô không còn có anh thì cô mới không mắng. Còn mắng, tức còn quan tâm, đó là khái niệm mà anh học được từ những thằng bạn thường nhắc về vợ mình.
Mỗi ngày, mỗi khi có cơ hội anh lại nói rất nhiều thứ cho cô nghe như lời hối lỗi nhưng đều bị cô làm lơ. Không nản chí, lại lôi rất nhiều sách phụ nữ mang thai ra đọc cho cô có khi không hiểu lại hỏi cô này nọ, nói thật thì cô cũng không hề thấy phiền phức nhưng cũng chỉ trả lời ngắn gọn không thừa chữ nào cho anh.
- Tiểu Hà.
Đây là cái tên gọi không biết từ bao giờ Hàn Vũ Thần dùng để gọi cô, rất chi là ớn lạnh. Cái tên Tiểu Hà ấy cô chỉ được nghe từ cái bác lớn tuổi hay những người thương cô mới dùng, hiện tại anh lại dùng nghe vài tai có hơi lạ lẫm.
- Chúng ta làm lại từ đầu được không?
Đây là câu nói hầu như ngày nào nếu có cơ hội anh lại nói với cô nhưng cô hầu như im lặng. Hàn Vũ Thần kể lại tất cả mọi thứ cho cô nghe về mẹ Hàn. Lòng cô cũng không hề cảm nhận được gì có lẽ bởi vết thương chồng chất vết thương nên tâm cũng đã lạnh.
Hàn Vũ Thần là người cơ hội. Không hề bỏ lỡ một cơ hội nào để tiếp cận và thuyết phục cô vợ nhỏ. Giống như chuyện theo cô khám thai thì vô cùng hứng thú lại lén lút hỏi bác sĩ về vấn đề vợ chồng.
Bác sĩ nói trừ ba tháng đầu và ba tháng cuối ra thì có thể.
Nhân cơ hội mấy ngày nay cô cởi mở thỏa mái được với anh một chút liền muốn tiến công đoạt thắng.
Bởi vì lần trước giữa đêm Tống Thanh Hà bỗng dưng rất đau bụng, Hàn Vũ Thần rất lo lắng không nói nhiều lời liền ôm cô đi bệnh viện. Kết quả bị động thai nhẹ cũng vì dạo gần đây cô hay suy nghĩ rất nhiều chuyện nên ảnh hưởng đến bé con. Hàn Vũ Thần lo lắng, mấy ngày sau luôn luôn ngồi kế bên cô canh chừng không rời nửa bước làm tâm Tống Thanh Hà từ lâu đã lạnh giờ đã len lõi những cảm xúc ấm áp. Nếu như hôm đó không có anh...e là...
Từ đêm đó cô có vẻ không kháng cự anh nữa. Ngoan ngoãn nằm yên trong lòng anh nghe anh đọc truyện cho mẹ lẫn con vào giấc ngủ. Thật hạnh phúc.
Sau khi Tống Thanh Hà bước ra từ phòng tắm thân thể càng quyến rũ đê mê hơn. Không hiểu tại sao so với bình thường dục vọng anh lại cao hơn khi cô mang thai, có lẽ hương vị phụ nữ mang thai có nhiều phần quyến rũ. Anh đúng là cầm thú.
Không kiềm được chính mình, Hàn Vũ Thần đi nhanh lại bế cô lên đi lại giường. Tống Thanh Hà không phải không biết anh muốn gì, dạo gần đây Hàn Vũ Thần ánh mắt anh nhìn cô như có hàng ngàn tia lửa muốn đốt cháy toàn thân Tống Thanh Hà chỉ là cô làm lơ.
Hiện tại bị anh ôm vào lòng còn cảm nhận được toàn thân người đàn ông vô cùng nóng, ánh lửa trong đôi mắt lại mãnh liệt hơn bình thường.
- Tiểu Hà. Có được không? Anh thề sẽ nhẹ nhàng, nhẹ nhàng nhất có thể. Sẽ không làm con bị thương. Nha?
Tuy rất không chịu nổi nhưng anh vẫn kiềm chế hỏi ý kiến cô.
- Không được. Em đang mang thai, sẽ tổn thương con.
Cô lo lắng liền cự tuyệt.
- Không sao. Anh hỏi bác sĩ rồi.
- Anh...
"Bùm" một cái mặt cô như tôm luộc. Tại sao vấn đề này anh lại thản nhiên đi hỏi bác sĩ chứ. Không có liêm sỉ.
Chưa định thần được tình huống. Hàn Vũ Thần đã cởi bỏ bốn nút áo của cô. Hình như ngực cô lớn hơn so với lúc trước nghĩ đến đây anh liền môi đắng lưỡi khô thật muốn một ngụm nuốt vào bụng.
Tống Thanh Hà bất ngờ nắm lấy tay anh đang manh động.
- Thần..anh..
- Anh sẽ thật nhẹ nhàng, sẽ không ảnh hưởng đến bé con. Em yên tâm nha.
Hán Vũ Thần đặt nụ hôn lên trán cô trấn an, cưng chiều hôn lên chiếc mũi nhỏ, đến khi cô có lẽ thả lỏng anh mới an tâm.
Nụ hôn triền miên rải rác khắp khuôn mặt Tống Thanh Hà, cơ thể cô vì mang thai nên có vẻ nhạy cảm hơn bình thường, toàn thân đỏ như cua luộn ngoan ngoãn nằm yên cho Hàn Vũ Thần muốn làm gì thì làm.
Vì sợ ảnh hưởng đến con cũng như sợ làm cô đau anh thực hiện phần dạo đầu có phần rất kĩ để cô có thể chuẩn bị khi anh đi vào.
Đến lúc đã đủ ẩm ướt, Hàn Vũ Thần cho vào nhẹ nhàng đến khi vào hết mới bắt đầu luận động. Khoái cảm tan ra khắp mọi tế bào của người đàn ông khiến anh phải rên nhẹ một tiếng đê mê.
Nhìn xuống cô gái nhỏ dưới thân đang vô cùng chặt vặt, đôi mắt ẩm ướt vào giọt nước mắt, đôi môi thì mím chặt nhìn bộ dáng e thẹn vô cùng đáng yêu của cô đã đánh lên điểm yếu nhất của người đàn ông.
- Tiểu Hà em cứ kêu lên thoải mái, anh muốn nghe.
Anh dụ dỗ đưa tay nâng càm cô lên tách hai cánh môi đang mím chặt lại liền từ cái miệng nhỏ nhắn ấy không thể kiềm chế được mà phát ra âm thanh.
- Ưmm.
Mạnh mẽ làm tính thú người đàn ông trên thân nổi dậy.
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.