Việc Tô Nặc đột nhiên mất tích khiến Hứa Quân Nhiễm như phát điên. Hứa thị canh gác cẩn trọng như vậy, vệ sĩ được bố trí ở khắp nơi, ngay cả một con ruồi cũng không thể bay qua... Vậy mà Nặc Nặc của anh lại bị bắt cóc.
Rốt cuộc là ai...lại có năng lực cùng lá gan lớn tới vậy??
- Baba, mama đi đâu rồi? - Hứa Thiên An dụi dụi mắt chưa tỉnh ngủ.
Hứa Quân Nhiễm đau lòng nhìn con gái, cúi người nhấc bổng cô bé đặt vào lòng mình:
- Ngoan, mẹ con sẽ sớm trở về thôi - Anh dịu dàng vuốt tóc Tiểu An, trong lòng vẫn không ngừng lo lắng cho Tô Nặc.
Hứa Quân Nhiễm anh đứng ở vị trí như bây giờ cũng không phải dễ dàng. Không học cách lươn lẹo trong thương trường, những quy tắc ngầm của giới xã hội đen, làm sao anh có thể một ngày đứng ở vị trí cao như vậy...
Là tổng giám đốc của Hứa thị, anh đương nhiên sẽ bị nhiều người căm ghét, hận thù. Tô Nặc là vợ anh, sẽ không tránh khỏi bị liên lụy. Chỉ là không ngờ...ở ngay biệt thự của Hứa thị mà Nặc Nặc cũng bị bắt cóc...
- Lão Tứ - Hứa Quân Nhiễm lạnh lùng gọi, mi tâm nhíu chặt.
Một người đàn ông chừng 60,70 tuổi đi tới. Dáng người không quá cao, lưng hơi còng, khuôn mặt nhân hậu, điềm đạm. Ông là Lão Tứ, quản gia của Hứa thị, là người có chức vụ cao nhất ở đây chỉ sau Hứa Quân Nhiễm. Làm việc ở Hứa thị tới giờ cũng đã tròn 20 năm, chứng kiến Hứa Quân Nhiễm từ một đứa trẻ quấn tã trở thành một tổng tài danh tiếng lẫy lừng, ông cũng phải thừa nhận tài năng cùng trí tuệ phi phàm của anh.
- Chủ tịch - Ông cung kính cúi đầu.
- Chuẩn bị xe - Hứa Quân Nhiễm cầm tay Tiểu An - Hôm nay tôi sẽ đưa Tiểu An đi học.
- Vâng thưa chủ tịch - Lão Tứ kính cẩn lùi xuống, nhanh chóng ra ngoài.
Trong thời gian này, Hứa Quân Nhiễm cần hết sức cẩn trọng... Nặc Nặc bị bắt cóc, toàn bộ vệ sĩ đều đã được phái đi tìm kiếm. Tiểu An cũng nằm trong mục tiêu của bọn chúng, anh tuyệt đối không thể lơ là cảnh giác.
- Tiểu An, mau ăn sáng đi con - Hứa Quân Nhiễm cắt thức ăn giúp Hứa Thiên An, mỉm cười dịu dàng.
- Con nhớ mama - Hứa Thiên An rõ ràng cảm thấy có gì đó rất không ổn - Mama đi đâu vậy?
Bình thường, mỗi buổi sáng đều là mama gọi cô nhóc. Hôm nay ngay cả ăn sáng cũng không thấy đâu. Đây quả là lạ lùng. Mama chưa bao giờ như vậy...
- Mama có chút chuyện - Hứa Quân Nhiễm sao lại không biết cô bé này của hắn thông minh chứ - Tiểu An ngoan, ăn đi!
Hứa Thiên An gật nhẹ đầu, chậm chạp gắp thức ăn đưa lên miệng.
Hứa Quân Nhiễm khuôn mặt anh tuấn rơi vào trầm mặc, nhìn con gái mà đáy lòng không khỏi đau xót.
Mẹ kiếp! Rốt cuộc Nặc Nặc của anh bị đem đi đâu?? Nếu để anh biết được kẻ đứng sau vụ này, anh nhất định sẽ gϊếŧ không tha.
___________________________________
Tô Nặc tỉnh dậy đã là buổi trưa hôm sau. Ánh nắng chiếu qua cửa kính hắt xuống thân thể nhỏ nhắn, mỏng manh của cô, trông Tô Nặc vô cùng tinh khiết, nhưng lại yếu ớt đầy bi thương.
Tô Nặc khẽ co mình, ngơ ngác nhìn quanh. Căn phòng hoàn toàn xa lạ, mọi đồ đạc đều không thân thuộc đến vậy...
Phải rồi! Hôm qua cô bị bắt cóc tới đây. Người đàn ông kia lại chính là Từ Mặc Huyền - chủ tịch Từ thị nổi danh toàn cầu, cũng là lão đại xã hội đen của "Đạo". Người đàn ông như anh ta quả nhiên là ác quỷ...
Tô Nặc xoa xoa cổ tay tím ngắt, dòng nước mắt nóng hổi không hẹn mà chảy dọc hai gò má tái nhợt. Cô nhớ Quân Nhiễm, nhớ Tiểu An...
- Tô tiểu thư! - Một người đàn ông từ ngoài bước vào, mỉm cười nhìn Tô Nặc.
Ánh mắt Tô Nặc hờ hững lướt qua khuôn mặt tuấn tú kia, kéo chăn che đi những dấu ấn ám muội trên người, lạnh lùng nói:
- Anh là ai? Mau bảo Từ Mặc Huyền thả tôi ra - Cô trừng mắt, lại trông hệt như một con cún nhỏ xù lông.
Anh ta quả nhiên bật cười nhẹ, ho khan hai tiếng:
- Tôi là trợ lý thân cận của chủ tịch. Cô không nên vô lễ với ngài ấy như vậy. - Anh ta cố nén cười nói. Cô nhóc này, cũng thật buồn cười.
Cho tới giờ cũng chưa có người phụ nữ nào dám gọi thẳng tên chủ tịch như vậy.
- Mặc kệ anh ta là ai. Tôi cũng sẽ báo cảnh sát bắt anh ta lại - Tô Nặc tức giận nắm chặt ga giường, chiếu ánh mắt sắc lẹm về phía người đàn ông kia.
Anh ta nhìn vào đôi mắt trong veo kia, lại cảm thấy một chút sát khí cũng không có, khoé môi gợn ý cười:
- Tiểu thư, cảnh sát sẽ không bắt chủ tịch. - Giọng nói thản nhiên, mang ngữ khí khẳng định.
Tô Nặc trừng mắt, hận không thể một cước đạp ૮ɦếƭ hắn, vớ lấy cái gối ném vào góc phòng, tức giận quát tháo:
- Hắn nghĩ hắn là ai chứ? Hỗn đản!!
- Hỗn đản??
Giọng nói thâm trầm, lạnh lẽo vang lên, một thân ảnh cao lớn đang tựa lưng ở cửa, con ngươi đen láy nhìn chằm chằm vào Tô Nặc.
- Chủ tịch - Người đàn ông kia cung kính cúi đầu chào.
Từ Mặc Huyền phất tay, anh ta biết điều liền lui xuống, không quên đóng cửa. Trong phòng chỉ còn lại Tô Nặc và Từ Mặc Huyền.
Anh tiêu sái bước về phía Tô Nặc, thân hình cao lớn cúi xuống sát khuôn mặt trắng bệch của cô, nhàn nhạt mở miệng:
- Cái miệng nhỏ này xem ra cần được giáo huấn nhiều.
Giọng nói rõ ràng rất thản nhiên nhưng nét mặt lại như thể muốn gϊếŧ người. Tô Nặc mở to mắt, da đầu tê rần.
- Anh... - Tô Nặc cất giọng run run - Thả tôi ra...
Tô Nặc cúi đầu tránh ánh mắt của Từ Mặc Huyền. Cô càng ngày càng khϊếp sợ người đàn ông này. Anh ta là ai mà có thể sai bảo được pháp luật chứ? Chẳng lẽ cô bị anh ta bắt, cảnh sát sẽ đứng ngoài làm ngơ sao?
- Thả cô?? - Từ Mặc Huyền nhướn mày, cười lạnh, bàn tay xiết lấy cái cằm nhỏ của Tô Nặc - Đừng nằm mơ.
- Tại sao? - Tô Nặc nghiến răng - Anh bắt giữ tôi ở đây rốt cuộc vì mục đích gì?
Tô Nặc thật sự không hiểu. Cô và anh ta ngoài đêm đó thì chưa từng gặp lại nhau lần nào. Cô hoàn toàn chưa làm gì có lỗi với anh ta. Vậy thì tại sao lại kiên quyết giữ cô ở đây?
- Tôi nói rồi... - Từ Mặc Huyền gằn từng tiếng lạnh lẽo, bàn tay xiết cằm Tô Nặc càng dùng sức - Chồng của cô đã đắc tội với tôi, cho nên...cô đừng hi vọng có thể thoát khỏi đây.
Tô Nặc đau đớn nhăn mặt, khoé mắt đã hồng đỏ lên, nước từ hốc mắt trực trào ra:
- Quân Nhiễm anh ấy đã làm gì anh? - Tô Nặc khó khăn mở miệng - Có thể từ từ nói chuyện mà.
- Từ từ nói chuyện ? - Anh cười lạnh, hắc mâu ánh lên tia lửa như muốn thiêu cháy mọi thứ - Tội của hắn ta vốn dĩ không thể đem ra để nói chuyện.
Tô Nặc nghẹn ngào,cánh tay yếu ớt cố gắng đẩy bàn tay đang giữ cằm mình ra. Nhưng sức lực của cô sao có thể so sánh được với người đàn ông mình đồng da sắt kia chứ.
- Buông... - Tô Nặc nức nở, nước mắt không nhịn được lại trào ra -
Anh...làm tôi đau..!
Từ Mặc Huyền híp mắt, con ngươi toả ra ánh nhìn lạnh lẽo:
- Im miệng - Anh rít qua kẽ răng - Còn khóc nữa, tôi ném cô cho cá ăn..
Tô Nặc vừa đau, vừa sợ, muốn khóc nhưng lại không thể khóc. Cô chưa bao giờ lâm phải tình thế khổ sở như thế này. Người đàn ông trước mặt cô vốn dĩ không phải là con người. Từ Mặc Huyền... Anh ta là ác quỷ...
- Từ... Mặc Huyền - Tô Nặc căm phẫn nhìn anh, trên con mắt ngấn lệ tràn đầy sự tức giận - Tôi căm hận anh..
- Haha, hận tôi? - Anh nghe xong, đột nhiên bật cười, hơi thở lạnh lẽo như một tảng băng nhấn chìm hi vọng của Tô Nặc - Cô không có tư cách..
Cánh tay mạnh mẽ xốc người Tô Nặc dậy, Từ Mặc Huyền không nói một lời vác cô ra khỏi phòng. Tô Nặc hiện tại mới phát hiện chỗ mình đang ở là ở đâu. Đây chẳng phải là biệt thự xa hoa nổi tiếng toàn cầu của Từ gia hay sao? Nhưng mà... Từ gia chẳng phải ở Mỹ sao?? Cô sao có thể ...??
- Thả tôi xuống.. - Tô Nặc điên cuồng giãy giụa - Anh muốn đưa tôi đi đâu?
Từ Mặc Huyền không hề trả lời câu hỏi của Tô Nặc, đôi chân thon dài vẫn sải bước về phía trước. Cho tới khi ánh sáng chói mắt của đèn trần chiếu thẳng vào mắt Tô Nặc, cô mới nhận ra bản thân đã bị đưa tới một căn phòng rộng lớn sáng chưng.
Căn phòng này so với phòng khách của Hứa gia còn gấp mấy lần. Xung quanh có tất cả 8 cửa ra vào, trước mỗi cửa có hai vệ sĩ đứng canh gác. Trong phòng thắp đèn sáng choang, toàn bộ đều là đèn pha lê tím. Điều khiến Tô Nặc một phen choáng váng là giữa phòng, một cái ***g được khảm bằng vàng ròng được đặt im lìm tại đó.
Tô Nặc rõ ràng cảm nhận được không khí lạnh lẽo truyền tới từng tế bào trong cơ thể.
- Anh... - Tô Nặc giữ chặt lấy cánh tay Từ Mặc Huyền, giọng run run - Anh muốn làm gì?
Từ Mặc Huyền nhìn nét mặt tái nhợt của Tô Nặc, cười nhạt:
- Không có gì - Anh vuốt nhẹ sống lưng cứng đờ của Tô Nặc, đáy mắt xẹt qua tia ૮ɦếƭ chóc - Chỉ là muốn vui vẻ với cô một chút...
Dứt lời, Từ Mặc Huyền không chút lưu tình ném thân hình nhỏ nhắn của Tô Nặc vào trong chiếc ***g vàng. Tiếp xúc quá mạnh với mặt đất khiến Tô Nặc đau đớn thét chói tai, bả vai bị trầy da một mảng lớn.
Tô Nặc ôm bả vai, máu đã bắt đầu nhuộm đỏ trên làn da trắng trẻo...
Từ Mặc Huyền nhìn Tô Nặc, mi tâm có chút động nhưng là ngay lập tức khôi phục dáng về lạnh lùng, sải bước về phía cô.
- Anh... - Tô Nặc cố nén đau đớn, theo phản xạ lui về phía sau - Đừng lại gần tôi...
"... Ba ..."
Đáp lại câu nói yếu ớt của cô là tiếng roi da quất vào thành ***g chói tai. Từ Mặc Huyền từ lúc nào đã cầm trong tay một cái roi dài, từng bước tiến về phía Tô Nặc.
Tô Nặc như rơi vào sợ hãi tột độ, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, cánh môi anh đào đã tái nhợt..
- Anh định làm gì tôi?? - Tô Nặc trợn mắt, cơ thể co rúm lại.
Từ Mặc Huyền đã đứng trước mặt Tô Nặc, nhìn vào gương mặt xinh đẹp mất hết huyết sắc của cô, khoé môi khẽ nhếch lên:
- Hứa phu nhân.. - Anh gằn giọng, vươn tay chạm vào bờ vai run rẩy của Tô Nặc - Cô cũng xinh đẹp đấy chứ... Chỉ là...thật tiếc phải hủy hoại nó..
Dứt lời anh kéo tay Tô Nặc, bắt ép cô phải đứng dậy. Thân hình bé nhỏ của Tô Nặc loạng choạng, bị Từ Mặc Huyền lôi dậy, lập tức ngã nhào vào lòng anh. Một cảm giác lạnh lẽo truyền thẳng đến đại não Tô Nặc.
- Tôi xin anh.. - Tô Nặc tuyệt vọng kéo áo Từ Mặc Huyền - Hãy tha cho tôi..
Từ Mặc Huyền lắc đầu , nụ cười bên khóe môi càng đậm.
- Đừng nhiều lời.. - Anh lạnh lẽo buông lời, kéo tay Tô Nặc đưa lên cao.
" Cạch "
Một chiếc còng sắt gìm chặt lấy cánh tay Tô Nặc. Tô Nặc mất hết sức lực nhưng vẫn trừng mắt nhìn Từ Mặc Huyền:
- Khốn kiếp... - Cô nghiến răng - Anh là ác quỷ... Đồ cầm thú...
Từ Mặc Huyền nhìn Tô Nặc, ánh mắt hết sức âm u, cánh tay nắm roi da khẽ đưa lên cao:
- Quả nhiên...cần cho cô chút giáo huấn...
Dứt lời, roi da theo đó quất thẳng vào trước ng Tô Nặc. Sức lực Từ Mặc Huyền không nhỏ, rất nhanh sau đó, từ bả vai men theo xương quai xanh tới bụng Tô Nặc xuất hiện đường máu đọng đỏ thẫm.
Tô Nặc đau đớn hét lên thất thanh, hai chân khuỵu xuống lại bị còng sắt thít vào cổ tay, chỉ có thể cố hết sức đứng thẳng.
- Sao? - Từ Mặc Huyền cười nhạt - Cảm giác thế nào?
Tô Nặc thở hồng hộc, trước ng truyền đến cảm giác đau buốt. Hai mắt đột nhiên mờ dần đi, Tô Nặc cắn chặt môi, cố gắng không để bản thân mềm yếu trước người đàn ông kia.
Bộ dáng lúc này của Tô Nặc đối với Từ Mặc Huyền càng làm tăng lên ngọn lửa chinh phục trong anh. Người phụ nữ bướng bỉnh này, ai bảo cô là vợ Hứa Quân Nhiễm chứ? Nếu cô chỉ là một cô gái bình thường thì có lẽ anh đã có ý định giữ làm thú vui. Đáng tiếc thay... Đàn bà mà Hứa Quân Nhiễm sở hữu, tất cả đều phải tiêu hủy...
- Sao không nói gì?.. - Anh cong môi, hơi thở lạnh lẽo phả vào cổ Tô Nặc - Muốn nữa phải không?
Anh cố tình kéo dài giọng, quay người đi vòng ra sau lưng Tô Nặc, vung tay. Lại một âm thanh chát chúa vang lên. Tô Nặc không còn sức lực để kêu, chỉ có thể cắn môi chịu đựng, mồ hôi túa ra ướt đẫm khuôn mặt nhợt nhạt.
- Thích không? - Từ Mặc Huyền tuyệt nhiên phớt lờ dáng vẻ yếu ớt của Tô Nặc, nụ cười đã tràn ra khoé mắt.
- Ưmmm... - Tô Nặc hé miệng, máu một giọt trào ra từ khoé môi xuống cằm.. - Đừng..đánh...nữa.. Van anh..
Từ Mặc Huyền nhướn mày, thản nhiên kéo tóc Tô Nặc ra phía sau, khuôn mặt u ám, khát máu hệt như một con sói:
- Van cầu tôi?? - Anh giật mạnh tóc Tô Nặc - Cô nghĩ mình có tư cách cầu xin tôi?
- Aaa - Tô Nặc nhắm chặt hai mắt, đại não dường như muốn nổ tung - Đ...a...u...quá...!!
Tô Nặc chưa từng trong đời phải trải qua cảm giác đau đớn tới mức này. Người đàn ông kia Tra t** cô không hề lưu tình, như thể anh ta hận cô thấu tận xương tủy vậy. Tại sao lại tới mức này??
Tô Nặc ấm ức, nước mắt nóng hổi chạy ngược theo khoé mặt xuống tai.. Không chỉ là nỗi đau thể xác.. Cô đã từng có cảm tình với Từ Mặc Huyền, với người đàn ông ác quỷ đang không ngừng ђàภђ ђạ cô. Một nam nhân tuấn mĩ vạn người mê, khí chất thiên tử... Cô đã từng muốn cùng anh ta...một chút cảm xúc. Nhưng mà... Hiện tại... Chỉ có sợ hãi tột độ...
- Thu hồi nước mắt của cô lại ngay lập tức - Từ Mặc Huyền tức giận quát.
Tô Nặc nhìn anh, nước mắt vẫn không ngừng rơi... Mái tóc dài buông xoã phủ kín khuôn mặt nhợt nhạt của cô.
- Xin...anh.. - Tô Nặc cất giọng run rẩy - Hãy tha...cho tôi...!
Tô Nặc nói xong, trước mắt lập tức tối sầm lại, cả người gục xuống, hoàn toàn ngất lịm đi.
Đáy mắt Từ Mặc Huyền thoáng động, thuận thế đỡ lấy cơ thể mềm nhũn Tô Nặc. Khi mái tóc cô lướt qua cánh mũi cao thẳng của anh, Từ Mặc Huyền hơi nhíu mi tâm. Người phụ nữ trong lòng xét về mọi mặt đều không hề làm anh khó chịu. Thậm trí, còn khiến anh có chút hứng thú. Chỉ là...anh sớm đều coi phụ nữ là thứ cỏ rác, vốn không phải là điều đáng bận tâm... Tô Nặc tuyệt nhiên không nằm ngoài phạm vi đó.
Từ Mặc Huyền lạnh nhạt buông Tô Nặc ra, để mặc cô khuỵu xuống đất. Hai cánh tay bị còng thít hiện tại đã chảy máu ròng ròng, dọc theo cổ tay trắng nõn xuống nách. Nhìn Tô Nặc bây giờ hoàn toàn giống một người đã ૮ɦếƭ, không còn chút sinh khí nào.
Vậy mà.. Từ Mặc Huyền không chút bận tâm, lạnh lùng quay người ra ngoài...
Bên trong, cảnh tượng thật thê thảm. Tô Nặc toàn thân chỉ có máu. Quần áo mỏng manh nhuốm đầy máu tanh. Hai mắt nhắm nghiền, hơi thở rất yếu ớt... Cô sắp không trụ vững được rồi...
Còn tiếp....
Mình sẽ update khi có chương mới, các bạn đọc thêm nhiều truyện hay khác tại đây nhé ~> https://Novel79.Com/danh-muc/ngon-tinh-viet-nam
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.