Tô Nặc lao ra ngoài, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, cánh môi anh đào không ngừng run rẩy kịch liệt:
- Có....người ૮ɦếƭ..!
Tô Nặc thở dốc, kêu lớn.
Hứa Quân Nhiễm nghe thấy tiếng Tô Nặc kêu, lại phát hiện cô quỳ rạp trên đất, khuôn mặt xinh đẹp tái mét.
- Nặc Nặc.
Anh vội vàng đứng bật dậy, lao tới đỡ lấy Tô Nặc.
- Mama - Hứa Thiên An nhìn thấy mẹ, cũng sợ hãi không kém, chạy theo Hứa Quân Nhiễm.
Tô Nặc xụi lơ trên đất, được Hứa Quân Nhiễm ôm vào lòng. Cô lúc này có bao nhiêu kinh hoàng, ngay cả thở cũng khó khăn.
- Quân Nhiễm, có...rất nhiều máu ..!
Tô Nặc nắm chặt tay anh, nước mắt chảy ra không ngừng. Cô sợ...những gì cô vừa nhìn thấy... Sợ người đàn ông kia..
- Nặc Nặc, bình tĩnh - Hứa Quân Nhiễm lo lắng vuốt nhẹ lưng cô, giúp cô ổn định hơn - Máu ở đâu?
- Bên trong... - Tô Nặc nức nở - Anh ta...gϊếŧ người!
Mọi người xung quanh bắt đầu bán tán. Có người hiếu kì đã lập tức chạy thẳng vào bên trong xem.
- Đừng... - Tô Nặc hét lên - Anh ta sẽ gϊếŧ mọi người... Đừng vào..!
Tiếng thét của Tô Nặc khiến mọi người vô vùng khϊếp sợ. Có người thực sự đã quay lại mà không dám bước vào.
Tô Nặc vùi đầu vào ng Hứa Quân Nhiễm khóc thất thanh. Từ bé tới giờ đây là lần đầu tiên Tô Nặc chứng kiến cảnh gϊếŧ người dã man tới vậy. Chỉ là không thể tin vào mắt mình, người đàn ông độc ác kia, lại chính là người dùng tiền mua 1 đêm của cô 8 năm trước... Anh ta chắc chắn không phải người bình thường.
- Cô gái này gặp ảo giác rồi - Những người bên trong đi ra, cười vô cùng sảng khoái - Làm gì có thứ gì bên trong chứ.
- Cái gì? - Tô Nặc ngơ ngác, cánh tay run run chỉ vào phía trong căn phòng - Rõ ràng có người ૮ɦếƭ.. Cô ấy bị cắt cổ... Còn chảy rất nhiều máu..
- Tiểu thư, cô đừng đùa chúng tôi nữa - Một người đàn ông khoảng hơn 40 tuổi không phân phải trái xông vào nói, còn cả gan nhìn chằm chằm vào gương mặt xanh xao của Tô Nặc - Nhìn xinh đẹp như vậy mà bị điên.
- Tôi... - Tô Nặc hoảng loạn, vẫn hướng mắt về phía cánh cửa toilet phía xa.
Rõ ràng cô nhìn thấy anh ta gϊếŧ người phụ nữ đó bằng dao. Máu còn bắn lên tường. Sao có thể là ảo giác chứ?
- Ông vừa nói cái gì? - Giọng nói lạnh lùng của Hứa Quân Nhiễm vang lên khiến tất cả mọi người lập tức im bặt. Không khí lạnh lẽo bao trùm.
Người đàn ông không biết phải trái kia lúc này mới phát hiện ra Hứa Quân Nhiễm ngẩng đầu lên nhìn mình, ánh mắt sắc nhọn như chim ưng, nhất thời khϊếp sợ lùi lại.
- Tôi hỏi... - Hứa Quân Nhiễm đứng dậy, tiến từng bước tới trước mặt ông ta - Ông mới nói cái gì??
Vóc dáng anh cao lớn hoàn toàn lấn át người đàn ông kia.
- Xin lỗiiii - Ông ta run rẩy cúi đầu. Hình như ***ng nhầm người rồi - Tôi không cố ý.
- Cút - Anh lạnh lùng quát
Ông ta lập tức quay người chạy chối ૮ɦếƭ. Mọi người xung quanh cũng bị Hứa Quân Nhiễm doạ cho một phen hoảng sợ. Ai nấy đều không dám đứng lại xem kịch vui, đều di tản về chỗ của mình.
- Quân Nhiễm - Tô Nặc cố gắng đứng dậy, đưa tay về phía anh - Anh đừng doạ bọn họ.
- Nặc Nặc - Hứa Quân Nhiễm đỡ lấy cô, lo lắng nhìn khuôn mặt tiều tụy của Tô Nặc - Đừng sợ.
- Mau... - Tô Nặc gần như cạn kiệt sức lực, kiên định nhìn anh - Mau...gọi cảnh sát tới...
- Nặc Nặc - Hứa Quân Nhiễm giúp cô lau mồ hôi trên trán - Để anh vào xem.
- Không được - Tô Nặc kích động tóm lấy tay Hứa Quân Nhiễm giữ chặt - Anh không được vào.
- Không sao đâu - Anh mỉm cười, dịu dàng gỡ tay cô - Chồng em là người thế nào em còn không biết hay sao.
- Baba - Hứa Thiên An ở một bên mếu máo - Tiểu An sợ...
- Ngoan - Anh vỗ nhẹ đầu Hứa Thiên An, cầm tay cô bé - Tiểu An ở đây chăm sóc mẹ hộ cha. Cha vào sẽ ra liền. Biết chưa?
- Dạ.. - Tiểu An nắm lấy tay Tô Nặc thật chặt. Cô bé cũng đang rất hoảng loạn.
- Quân Nhiễm - Tô Nặc lo lắng gọi tên anh.
- Yên tâm đi - Anh ôn nhu vuốt tóc cô - Chờ anh ở đây.
Nói xong anh sải bước về phía toilet. ( Tgiả : nghe thốn thốn sao ấy nhỉ? ????????)
Hứa Quân Nhiễm bước vào bên trong. Cặp mắt chim ưng đảo quanh phòng, nhưng tuyệt nhiên không có cái gọi là máu và người ૮ɦếƭ như Tô Nặc nói. Bên trong hoàn toàn không có một bóng người.
Hứa Quân Nhiễm nhíu mày. Nếu như lời Nặc Nặc nói là sự thật thì chắc chắn phải có người ૮ɦếƭ ở đây chứ. Vậy tại sao ngay cả một con kiến bò qua cũng không thấy?
Đột nhiên cặp mắt anh dừng lại trên tấm gương trước mặt, ngón tay thon dài khẽ quét một đường. Đáy mắt lộ ý cười, khoé môi khẽ vẽ lên một đường cong hoàn mĩ.
Thủ đoạn tinh vi thế này...chắc chắn không phải người bình thường.
Tô Nặc bên ngoài không ngừng cắn môi, lo lắng nhìn về phía cánh cửa đang đóng kín kia. Mong rằng Quân Nhiễm không xảy ra chuyện gì.
- Mama - Hứa Thiên An nhỏ nhẹ gọi cô - Liệu người xấu có làm hại baba không?
- Ngoan - Tô Nặc tuy sợ nhưng vẫn cố gắng trấn an con gái - Baba sẽ không sao.
Hứa Thiên An giống như con mèo nhỏ, rúc vào lòng cô. Tô Nặc vuốt tóc con bé, mắt vẫn không dời cánh cửa.
Cuối cùng, Hứa Quân Nhiễm cũng đẩy cửa bước ra, trên môi mang ý cười nhàn nhạt.
- Quân Nhiễm - Tô Nặc rốt cuộc cũng thở ra một hơi, kêu tên anh.
- Nặc Nặc - Anh bước tới bế Thiên An, vòng tay qua eo Tô Nặc, siết nhẹ - Chúng ta về thôi.
- A - Tô Nặc ngẩn người - Bên trong...
- Không sao cả - Anh ôn nhu nắm chặt tay Tô Nặc, bàn tay to lớn bao trọn lấy bàn tay cô - Anh biết rồi.
Tô Nặc được anh nắm tay, đáy lòng dâng lên cảm giác ấm áp. Nhưng là không giống vừa rồi...khi nhìn thấy ánh mắt sâu thăm thẳm của người đàn ông kia, cô lại không nhịn được tim đập mạnh. Cảm giác này rốt cuộc là sao??
______________________________________
Biệt thự của Hứa thị toạ lạc tại trung tâm thành phố. Trong màn đêm đen thẳm, toà thành giống như một thiếu nữ đứng lặng im, chỉ toả ánh sáng mờ nhạt. Chiếc xe tư nhân chạy xuyên qua màn đêm, dừng trước cổng toà nhà.
Tô Nặc bế Tiểu An đang ngủ say vào nhà. Hứa Quân Nhiễm đi phía sau, ánh mắt thâm trầm nhìn vào bóng dáng nhỏ nhắn của cô.
- Nặc Nặc - Anh nhẹ giọng gọi
Tô Nặc quay người, khẽ nghiêng đầu nhìn anh, ánh mắt trong veo như nước hồ mùa thu.
Hứa Quân Nhiễm nhất thời bị nụ cười của cô làm cho ngây ngốc. Người phụ nữ này, bao nhiêu năm qua, vẫn luôn khiến anh yêu say đắm đến vậy.
- Anh yêu em - Anh dịu dàng hôn lên môi cô, thâm tình nhìn vào gương mặt hồng hào của Tô Nặc.
Tô Nặc đỏ mặt, tránh ánh mắt của anh:
- Tiểu An đang ngủ, để em bế con vào phòng. - Cô ngượng ngùng đi mấy bước, lại bị anh mạnh mẽ kéo lại.
Hứa Thiên An dựa đầu vào vai Tô Nặc ngủ say, vốn không hề biết gì.
- Này - Tô Nặc quát nhẹ, lại nhìn xuống đứa nhóc trong ng - Anh đừng ồn ào. Làm con tỉnh bây giờ.
- Bà xã - Hứa Quân Nhiễm bắt đầu giở trò, bàn tay không an phận chui vào áo Tô Nặc - Em có phải hay không nên suy nghĩ về chuyện tối nay?
Tô Nặc khẽ run lên, suýt nữa không giữ được Tiểu An:
- Anh... - Cô trừng mắt, khuôn mặt đã đỏ ửng lên - Anh nghiêm túc đi. Em đưa con về phòng.
Hứa Quân Nhiễm trước khi buông Tô Nặc, còn không quên sờ ng cô một cái, nháy mắt:
- Anh chờ trong phòng nhé! - Anh cười cười.
Tô Nặc lại trợn mắt nhìn anh. Cái người này...
Tô Nặc giúp Tiểu An đắp chăn, cúi người khẽ hôn lên cái trán trơn bóng của cô bé. Cô yêu gia đình này, càng yêu đứa nhỏ hơn. Tiểu An giống như sinh mệnh của cô, cô không thể để con bé tổn thương dù là một chút.
Tô Nặc bước ra ban công, ngước mắt nhìn lên bầu trời. Hôm nay trời không có sao, mai chắc là mưa rồi.
" Xoạt xoạt "
Trong không gian tĩnh lặng vang lên những âm thanh loạt xoạt hết sức kì lạ. Tô Nặc cúi người nhìn xuống . Trong tích tắc, Tô Nặc gần như chưa kịp thở ra một hơi, cả người liền bị một lực lớn lôi xuống. Ngay sau đó, Tô Nặc hoàn toàn không biết gì nữa...
Cô bị bắt cóc rồi... Điều kinh khủng là... Lại ngay tại biệt thự của Hứa thị, nhà của cô...
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.