~ 8 năm sau ~
Tại một nhà hàng cao cấp kiểu Pháp.
- Mami, con muốn ăn cái này - Bé gái có khuôn mặt xinh xắn, hai má hồng hào, đôi môi đỏ mọng như trái cherry đang không ngừng khua khua cánh tay bụ bẫm của mình trước bàn ăn.
- Được rồi, Tiểu An. Đừng nghịch ngợm. Baba còn chưa tới - Người phụ nữ cười hiền lành, nét mặt rạng rỡ, dịu dàng, xinh đẹp đến động lòng người.
- Mami, sao baba đi lâu như vậy còn chưa về - Đứa bé chu miệng nũng nịu, giọng điệu vô cùng dễ thương.
- Ngoan, baba con đi giải quyết công việc, một lát nữa sẽ đến - Cô kiên nhẫn dỗ dành đứa nhỏ, chỉ mong nó ngoan ngoãn ngồi yên một chút.
- Nặc Nặc - Vừa nói xong, phía xa vang lên một giọng nam trầm ấm đầy từ tính.
Không sai! Người phụ nữ này chính là Tô Nặc. Tô Nặc trưởng thành của 8 năm sau. Thời gian thay đổi, cô cũng đã không còn như trước. Người đàn ông tuấn tú đang tiến về phía cô chính là Chủ tịch tập đoàn Hứa thị nổi danh Hứa Quân Nhiễm, cũng là chồng hiện tại của Tô Nặc. Đứa nhỏ bên cạnh không ai khác chính là con gái của hai người - Hứa Thiên An.
- Baba tới rồi - Đứa nhỏ bên cạnh Tô Nặc hết sức kích động, toe toét cười, muốn nhảy xuống ghế lại bị Tô Nặc giữ lại.
- Tiểu An ngồi yên nào - Cô nhẹ nhàng nhắc nhở hết sức dịu dàng, quay người nhìn ai đó - Tưởng anh đã quên mẹ con em rồi?
Hứa Quân Nhiễm ngồi xuống ghế, vươn tay nắm lấy tay cô, thuận thế ẵm Hứa Thiên An vào lòng:
- Nặc Nặc, đừng giận anh. Công ty có nhiều việc quá! - Anh vỗ vỗ hai má mũm mĩm của Tiểu An, nhìn Tô Nặc hối lỗi.
- Hôm nay là kỉ niệm 6 năm ngày cưới của chúng ta - Tô Nặc khó chịu - Anh dùng lí do này để giải thích với em sao?
Hứa Quân Nhiễm thấy Tô Nặc tức giận, ngược lại thản nhiên kéo tay cô, cười :
- Thôi mà bà xã, tha lỗi cho anh nhé!
Tô Nặc định bụng sẽ quát cho anh một trận, nhưng con nhóc Tiểu An kia đã kịp nhanh miệng bảo vệ cha nó:
- Mama, Tiểu An thay mặt baba xin lỗi mama. Mama đừng giận baba nữa nha - Cô bé kéo góc váy Tô Nặc, ánh mắt trong veo nhìn cô.
Tô Nặc bật cười. Đứa nhỏ này... Lại đi nói giúp cha nó.
- Em xem kìa - Hứa Quân Nhiễm cưng chiều xoa xoa đầu Hứa Thiên An, không quên nháy mắt với con bé - Ngay cả Tiểu An cũng hiểu cho anh.
- Hừ - Tô Nặc không thèm so đo tính toán với anh ,quay người xem menu - Tiểu An, chọn món đi con.
Tiểu An chỉ chờ có thế, cánh tay bụ bẫm hua hua trong không khí, nhanh nhảu nói:
- Tiểu An muốn ăn Crepes* - Cô bé cố gắng chu miệng, nói thứ tiếng Anh ngọng líu, lại vô cùng khả ái.
- Được - Hứa Quân Nhiễm vuốt tóc con gái, cười tươi như hoa - Tiểu An có thể ăn bao nhiêu Crepes tùy thích.
- Thật sao baba? - Cô nhóc nghe vậy hai mắt sáng lên - Có thể ăn bao nhiêu cũng được sao?
Tô Nặc thở dài, giúp Thiên An lấy dĩa và dao:
- Quân Nhiễm, anh đừng làm hư con bé - Cô không hài lòng lên tiếng.
- Mama - Hứa Thiên An ngước đôi mắt ngấn lệ lên nhìn Tô Nặc, mếu máo - Tiểu An không phải là đứa bé hư...
Tô Nặc hễ nhìn thấy nước mắt của con gái là lại đau lòng, chỉ sợ con bé sẽ làm loạn, cô vội vàng dỗ dành:
-Được, Tiểu An là đứa bé ngoan, mama biết! - Tô Nặc véo nhẹ cặp má lúng liếng kia, lại trừng mắt với người phía sau.
Thật là...
Gia đình nhà Tô Nặc vui vẻ ngồi ăn bữa trưa. Đứa nhỏ Tiểu An quả thật rất thích ăn Crepes, nhỏ người như vậy mà có khả năng ăn được 3 chiếc lớn.
- Tiểu An, ăn nhiều sẽ thành heo đấy - Tô Nặc lấy khăn giấy, lau đi vụn bánh còn dính trên mép cô bé - Con gái mà béo sẽ không có ai yêu đâu.
- Thật sao? - Hứa Thiên An đang vui vẻ ăn, đột nhiên sắc mặt tái mét, sợ hãi nhìn miếng crepes đang cắn dở trên tay - Baba và mama sẽ ghét bỏ Tiểu An sao?
Tô Nặc vốn chỉ định trêu trọc đứa nhỏ này một chút. Ai ngờ, trẻ con bản tính đơn thuần, lại tin lời cô nói là thật. Lại tiếp tục mè nheo rồi!
- Không phải - Tô Nặc nhéo nhéo cái mũi nhỏ của cô bé, mỉm cười trìu mến - Mama và baba làm sao lại không thương con chứ?
- Phải không vậy? - Tiểu An bé nhỏ ngước cặp mắt ngây thơ lên nhìn Tô Nặc, đồng thơi vươn tay trắng nõn ôm ngang thắt lưng cô - Tiểu An biết mà.
Tô Nặc bật cười... Đứa nhỏ dễ thương này.
Hứa Quân Nhiễm thong thả gắp đồ ăn, nhìn hai mẹ con cười đùa vui vẻ, khoé môi cong lên, ưu nhã vắt chéo chân:
- Tiểu An, con thích em trai hay em gái? - Anh đột nhiên hỏi.
Tiểu An hơi nghiêng đầu, nét mặt vô cùng ngây thơ:
- Em trai? Em gái? Tiểu An không hiểu.
Bạn đang đọc truyện tại Novel79.Com, web đọc truyệt tốt nhất trên trình duyệt Chrome và SafariHứa Quân Nhiễm bật cười lớn, vòng tay bế bổng cô nhóc lên:
- Là con sẽ có người chơi cùng - Anh vui vẻ nói.
- Thật sao? - Cô nhóc nghe xong, kích động túm chặt cánh tay vạm vỡ của amh - Con sẽ có bạn chơi cùng sao?
- Không phải bạn - Hứa Quân Nhiễm cưng chiều xoa tóc con gái, nhẹ giọng - Là em gái hoặc em trai con.
Tô Nặc ngồi bên cạnh khuôn mặt đã đỏ như trái táo chín, căn bản không thể xen vào câu nào. Hai cha con kia đang nói chuyện say sưa, vốn xem cô là không khí.
Rốt cuộc, con gái với con trai là do ai sinh ra??
- Này này - Cô cuối cùng không nhịn được quát nhẹ, trừng mắt với Hứa Quân Nhiễm - Anh nói linh tinh gì vậy?
- Phải không? - Hứa Quân Nhiễm nhướn mày, nghiêng người nhìn cô - Nặc Nặc, Tiểu An cũng 5 tuổi rồi. Em còn muốn chờ gì nữa?
- Em - Tô Nặc từ khi lấy Hứa Quân Nhiễm, da mặt vốn đã mỏng đi rất nhiều, đỏ mặt cúi đầu - Không nói tới chuyện này nữa.
- Mama - Hứa Thiên An kéo kéo tay Tô Nặc nũng nịu - Tiểu An muốn em gái chơi Pu'p bê.
Tô Nặc cứng họng. Đứa nhỏ này...
- Haha - Hứa Quân Nhiễm cười lớn, vươn tay kéo Tô Nặc tới gần, ôn nhu hôn lên tóc cô, ghé miệng tới sát tai cô - Nặc Nặc, sinh cho anh một đứa nữa được không?
Tô Nặc nghẹn họng, vội vàng tránh hơi thở nóng rực kia, luống cuống ngồi thẳng người:
- Anh yên lặng chút đi. Đây là chỗ đông người - Tô Nặc liếc xéo Hứa Quân Nhiệm, nhỏ giọng - Có gì về nhà nói chuyện.
Hứa Quân Nhiễm hài lòng nâng tay vỗ nhẹ lên đầu cô, cử chỉ mang theo vạn phần ôn nhu.
Nam thanh nữ tú, cùng một cô nhóc hết sức dễ thương thu hút sự chú ý của rất nhiều người. Người đàn ông kia chẳng phải Tổng giám đốc trẻ tuổi tài năng của Hứa thị sao? Hứa Đông Trung khi xưa đã lãnh đạo và phát triển Hứa thị lên một tầm cao, gần như có thể sánh vai với rất nhiều tập đoàn lớn. Nay con trai ông Hứa Quân Nhiễm - một người đàn ông anh tuấn, khí chất phi phàm, trí tuệ hơn người đã đẩy Hứa thị lêи đỉиɦ cao. Hiện tại, Hứa thị so với Từ thị trong truyền thuyết, quả nhiên có thể đem ra so sánh.
Còn cô gái kia là vợ Hứa Quân Nhiễm, tên là Tô Nặc. Người phụ nữ này quả thật vô cùng xinh đẹp, nhan sắc diễm lệ đủ khiến bao nhiêu đàn ông mê đắm. Nhưng nghe nói trước đây...đã từng làm kĩ nữ. Thông tin này chính xác tới 90%. Nhưng liệu ai có can đảm nói ra? Ngay cả truyền miệng cũng không dám. Tập đoàn Hứa thị trên dưới có bao nhiêu là tai mắt, chỉ cần một lời đàm tiếu về Hứa phu nhân, lập tức kẻ đó sẽ sống không bằng ૮ɦếƭ.
- Tiểu An, ngoan ngoãn ở lại với baba - Tô Nặc vỗ vỗ lưng Hứa Thiên An, cười ngọt ngào - Mama ra đây một lát.
- Vâng. Mama nhớ quay lại sớm - Tiểu An ngoan ngoãn gật đầu, lại tiếp tục công cuộc ăn bánh crepes.
Hứa Quân Nhiễm nhìn bóng lưng Tô Nặc đã đi xa, không nhịn được nở nụ cười. Vợ chồng với nhau cũng đã mấy năm, nha đầu kia còn xấu hổ với anh cái gì chứ?
Tô Nặc đứng trước gương, vỗ nước lên mặt, cố gắng làm cho nó bớt đỏ đi. Trời ạ! Sao lại đỏ vậy chứ? Cô phải bình tĩnh, không thể để Quân Nhiễm thấy mình xấu hổ. Như vậy sẽ rất mất mặt.
Cô lấy trong túi sách một thỏi son môi, ưu nhã tô lên môi. Cánh môi hồng hào càng trở nên tươi tắn, rạng rỡ.
Tô Nặc quay lưng, định dời đi.
- Xin anh ~
Tiếng phụ nữ phát ra từ toilet nam phòng bên cạnh khiến Tô Nặc dừng bước. Giọng nói rõ ràng vô cùng thống khổ, mang theo một cảm giác lạnh lẽo.
Tô Nặc trong lòng không khỏi lo lắng. Người phụ nữ kia có phải hay không bị đàn ông bắt nạt? Cô có nên giúp đỡ hay không? Liệu có thật sự nên tham gia vào?
Tuy rằng bên trong đã đấu tranh tư tưởng sâu sắc nhưng vốn đã quyết định sẽ giúp người, Tô Nặc nhẹ nhàng đi tới. Cánh cửa phòng không đóng, chỉ khép hờ để lộ một khe sáng nhỏ. Tô Nặc liếc mắt, hoàn toàn hoá đá tại chỗ.
Bên trong là cảnh tượng một đôi nam nữ đang chơi trò tình ái một cách kịch liệt. Điều khiến Tô Nặc kinh hãi, đó chính là khuôn mặt của người đàn ông kia.
Đã 8 năm trôi qua, người đàn ông này vẫn luôn gim chặt trong tâm trí Tô Nặc. Không sai! Anh ta chính là người đàn ông lạ mặt đã bỏ ra 500 vạn mua 1 đêm của cô...
Tô Nặc mặt tái mét, đưa tay bịt miệng, cố gắng để không phát ra tiếng kêu lớn. Đôi nam nữ kia vẫn tiếp tục *** cuồng nhiệt, người phụ nữ còn không ngừng van xin anh ta tha mạng. Tô Nặc không hiểu sao đáy lòng không thoải mái...
Tô Nặc nhìn chăm chăm vào người đàn ông kia, cánh môi run rẩy kịch liệt. Đêm đó, anh ta bị trúng thuốc, cơ thể hoàn toàn không nghe theo chính mình, Tô Nặc thừa nhận cùng anh ta trầm luân cả đêm. Giờ phút này, người đàn ông kia càng khiến trái tim Tô Nặc đập liên hồi, cảm giác vô cùng mãnh liệt.
8 năm trôi qua, người đàn ông kia càng trở nên tuấn tú hơn. Từ góc độ này, Tô Nặc có thể thấy nét mặt cương nghị cùng sống mũi cao thẳng của anh. Chỉ có điều, nét mặt anh ta không hề biểu lộ chút thỏa mãn nào, ngược lại lạnh như băng tuyết.
Tô Nặc cố kiềm chế cảm xúc, muốn quay người đi. Nhưng...một giọng nói lãnh lẽo, tựa như mang theo hơi thở từ Địa Ngục vang lên:
- Nói! Ai sai cô tới?
Tô Nặc ngạc nhiên trợn tròn mắt, không tránh khỏi tò mò, cúi thấp người, ghé sát mắt vào khe cửa. Người đàn ông kia từ lúc nào lôi ra một con dao sáng bóng trực kề bên cổ người phụ nữ kia.
Tô Nặc hoảng hốt, sắc mặt trắng bệch. Anh ta...muốn gϊếŧ người sao? Không thể nào. Đây là chốn công cộng, sao anh ta có thể gϊếŧ người được chứ..
Cô muốn chạy đi nhưng hai chân dường như mềm nhũn, không thể nào cử động được.
- Tôi sẽ không nói - Người phụ nữ kia cắn chặt môi, kiên quyết nói.
Tô Nặc không hiểu bọn họ đang nói cái gì? Kia có phải là người phụ nữ anh ta yêu không? Vẻ ngoài họ đang làm chuyện ***, nhưng miệng lại nói ra những câu sực mùi thuốc S***g.
Tô Nặc cảm thấy tình hình ngày càng không xong. Cô cố gắng ổn định hơi thở, lùi lại từng chút một...
" Rầm "
Tô Nặc tái mặt, lỡ chân đạp đổ thùng rác phía sau. Cô...૮ɦếƭ đến nơi rồi.
Người đàn ông kia quả nhiên thay đổi tầm mắt, nhìn về phía Tô Nặc. Khi ánh mắt hai người chạm nhau, tim Tô Nặc đột nhiên đập mạnh không có cách nào kìm lại được. Người đàn ông kia nhìn thấy Tô Nặc, ánh mắt có chút biến hoá. Là kinh ngạc, nhưng ngay lập tức khôi phục dáng vẻ lạnh lẽo.
Tô Nặc tưởng mình sẽ bị gϊếŧ người diệt khẩu. Nhưng không ngờ, người đàn ông kia phát hiện ra cô, lại cố tình làm ngơ. Thật kì lạ!
Tô Nặc có thể may mắn như vậy quả là một kì tích. Cô quay người, định bước đi.
- Á Á Á
Phía sau truyền đến tiếng thét vô cùng thảm thiết. Tô Nặc run rẩy quay đầu. Cảnh tượng kia khiến Tô Nặc suýt nữa ngất xỉu.
Người đàn ông kia... Anh ta...gϊếŧ người!!!
Chỉ thấy máu ở cổ người phụ nữ kia phun ra, bắn tung toé lên nền tường trắng tinh. Anh ta buông tay, thân thể cô ta lập tức đổ rạp xuống.
Tô Nặc hoàn toàn kinh hãi, điên cuồng lao ra ngoài. Thật sự...có người ૮ɦếƭ! Người đàn ông kia... Thật đáng sợ!
* Crepes : Bánh kếp, một loại bánh nổi tiếng ở Pháp.
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.