..." Toang "...
Chiếc váy của Tô Nặc bị anh ta тһô Ьạᴏ xé rách. Cảm giác lạnh lẽo chạy dọc cơ thể. Tô Nặc không khỏi một phen rùng mình.
- Anh là ai? Tôi không quen anh. Không muốn ngủ với anh - Cô há miệng kêu lớn, hi vọng người đàn ông kia tỉnh táo lên một chút.
Anh ta hình như không hề quan tâm tới lời Tô Nặc, trực tiếp vòng tay qua eo, vác cô lên lưng, tiến về phía chiếc giường lớn.
Tô Nắc không nhanh không chậm bị anh ta ném lên giường. Ga trải giường màu đen càng làm nổi bật làn da trắng nõn của cô. Cơ thể Tô Nặc dưới ánh trăng, từng đường cong, đều được người đàn ông kia thu vào mắt.
- Anh bị điên rồi. Tôi sẽ không ngủ với anh - Tô Nặc bi phẫn quát lên. Cái gì chứ? Một mĩ nữ như cô mà phải ngủ với một người đàn ông xa lạ bị chuốc thuốc kí©ɧ ɖụ© ư? Cho dù anh ta có đẹp trai, tuấn mĩ như thế kia..vẫn chỉ là người không có tiền.
- Câm miệng. - Anh ta gằn từng tiếng khó nhọc, thân hình to lớn trực tiếp nằm đè lên Tô Nặc.
Tô Nặc đau tới ngạt thở, cánh tay yếu ớt chống trước ng, nhìn thẳng vào mắt anh ta. Người đàn ông kia quả thực vô cùng tuấn mĩ. Khuôn mặt đẹp tựa điêu khắc, giờ phút này lại đỏ lên vì thuốc. Hắc mâu đang không ngừng chuyển động, sống mũi cao thẳng, môi mỏng mê người.
- Anh rốt cuộc là ai? - Tô Nặc lại hỏi lại câu này, trong lòng không khỏi nghi hoặc. Cô ở Roses lâu như vậy, sao chưa từng thấy anh ta.
Đáp lại cô là sự im lặng. Người đàn ông kia nhìn chằm chằm vào cơ thể Tô Nặc, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống. Tô Nặc hơi giãy dụa, lại bị anh ta gìm chặt ***.
- Nằm im - Anh ta khó chịu ra lệnh, cánh tay to lớn trượt từ cổ cô, xuống tới xương quai xanh, dừng lại ở bộ ng trắng như tuyết. Tô Nặc hơi run lên. Cánh tay anh ta mang theo một cảm giác hoàn toàn khác lạ. Tô Nặc sợ hãi, e dè nhưng lại có chút thoải mái, mê đắm.
Anh ta cười nhạt, nắm một bên bầu ng của Tô Nặc, тһô Ьạᴏ mà ***, cúi người cắn xuống. Tô Nặc *** tới nỗi toàn thân nóng bừng như lửa đốt, các tế bào thần kinh hoàn toàn tê liệt.
- Ưm - Cô không nhịn được khẽ rên lên một tiếng. Người đàn ông này thật biết cách dụ hoặc.
Hơi thở ngày càng gấp gáp, Tô Nặc túm lấy ga trải giường, cắn cắn môi. Cô không thể cứ như thế này được. Cô...phải đi tìm Từ Mặc Huyền.
Người đàn ông kia như nhìn thấy sự biến đổi trong mắt cô, khoé môi cong lên nụ cười lạnh lẽo. Anh trút bỏ quần áo trên người, ném sang một bên. Thân hình cường tráng như tượng cổ Hi Lạp khiến khuôn mặt Tô Nặc trong thoáng chốc đỏ lên. Cô chưa từng thấy người đàn ông nào có cơ thể đẹp tới mê người như vậy. Từng đường nét trên người anh ta đều không thể cưỡng lại được. Bộ phận tượng trưng nam tính đang ngạo nghễ đứng thẳng, to lớn doạ người.
Tô Nặc theo phản xạ hít một hơi. Thật sự là thế kia hay sao?? Cô sẽ ૮ɦếƭ mất.
- Anh đừng làm bậy - Tô Nặc ngượng ngùng quay đi chỗ khác, ngay cả phản kháng cũng vô cùng yếu ớt.
- Đừng ồn ào - Anh ta cúi xuống chặn miệng Tô Nặc bằng một nụ hôn. Cô kinh ngạc trừng mắt, quên mất cả hít thở. Vừa há miệng, lưỡi của anh đã như con rắn trượt vào trong khoang miệng cô, điên cuồng cuốn lấy Chiếc l*** nhỏ của cô khuấy đảo.
- Ưm - Tô Nặc khốn khổ kêu lên, cả người cũng bị anh ta giữ chặt ***, cô hiện tại là đang làm cái gì đây??
Người đàn ông kia sau một hồi cuối cùng cũng chịu dời môi Tô Nặc. Vầng trán anh lấm tấm mồ hôi, môi mỏng khẽ nhếch lên. Không suy nghĩ nhiều, tay to trực tiếp xâm nhập xuống phía dưới, chạm vào vùng nhạy cảm nhất của cô.
- Á - Tô Nặc tuy đã nhiều lần cùng với đàn ông thực hiện loại làʍ t̠ìиɦ này. Nhưng..thật sự cô không hiểu, tại sao đứng trước người đàn ông này, mọi kiến thức, mọi chất xám của cô dường như bị xoá sạch. Đầu óc càng lúc càng ௱oЛƓ lung. Cô hoàn toàn bị anh ta mê hoặc rồi.
- Thích chứ? - Khoé miệng ẩn hiện nụ cười nhàn nhạt, ngón tay càng thâm nhập sâu hơn.
Tô Nặc lắc đầu nguầy nguậy, cánh tay nhỏ nhắn túm chặt lấy bắp tay hắn, đôi môi anh đào run rẩy.
- Không thích sao? - Anh ta nhướn mày, hắc mâu dừng lại trên đôi môi đang run rẩy của Tô Nặc - Tôi thấy cơ thể cô rõ ràng nói muốn tôi.
Tô Nặc trợn mắt. Người trúng thuốc liệu có thể lý trí hơn anh ta được không? Sao có thể nói được như vậy chứ?
- Tôi không muốn anh - Tô Nặc nghiến răng. Cô không muốn, không muốn, thực sự...không muốn.
- Tốt lắm - Anh ta cất giọng lạnh lùng, đem thêm một ngón tay đưa vào..
- Aaaa ~ - Tô Nặc hét lên, nước mắt không nhịn được chảy xuống. Cô bị sao thế này? Không được khóc...
- Còn nói không thích? - Anh ta đem ngón tay đưa đến trước mặt Tô Nặc, cười khinh thường - Đúng là đồ đàn bà ti tiện.
Tô Nặc nghe thấy anh ta chửi mình, ngược lại không có phản ứng gì. Đúng vậy! Anh ta nói đúng, cô chính là loại đàn bà ti tiện. Được rồi! Tối nay cô sẽ ngủ với người đàn ông này.
- Anh có tiền chứ? - Tô Nặc kiên định lau nước mắt, thản nhiên hỏi.
Anh ta cười khểy, đáy mắt lộ rõ sự khinh bỉ, tuy rằng cơ thể phía trên đang nóng bừng như lửa đốt, khí chất của anh vẫn vô cùng vương giả.
- Cô muốn bao nhiêu? - Anh cúi người vùi mặt xuống hõm cổ cô, hít hà mùi hương trên cơ thể cô.
Tô Nặc mím môi, nghiêng người tránh ᴆụng chạm của anh, buông lời:
- 500vạn.
Cô đã không thể gặp được Từ Mặc Huyền, vậy thì nên đòi giá cao hơn bình thường rồi. Số tiền này nói nhỏ thì không hề nhỏ chút nào. Nhưng nếu là ông chủ Từ, có lẽ cô còn có thể kiếm được nhiều hơn.
- Được. - Anh ta hài lòng nhếch miệng, con ngươi đen láy nhìn thẳng vào Tô Nặc.
Tô Nặc hơi ngạc nhiên. Anh ta có nhiều thật vậy sao? Hay là do trúng thuốc nên nói bừa?
- Tôi muốn thấy chi phiếu - Tô Nặc kiên quyết nói.
Anh ta nhíu mi tâm, vươn tay vuốt ve ng Tô Nặc, đáy mắt ẩn hiện sự châm chọc :
- Tôi không biết nói đùa.
Dứt lời, anh cúi người ngậm lấy môi Tô Nặc, điên cuồng ʍúŧ lấy.
Tô Nặc phản ứng không kịp, hai tay túm chặt lấy eo anh, móng tay dường như muốn khảm sâu vào da thịt cường tráng kia. Bộ phận nam tính đang không ngừng cọ qua cọ lại, Tô Nặc cảm thấy càng ngày cô càng không xong rồi.
- Khoan - Cô bị hôn tới sây sẩm mặt mày, khó khăn mở miệng - Anh...mau đeo nó vào đi.
Anh ta nhìn Tô Nặc hết sức ngạc nhiên, như thể vừa nghe được truyện buồn cười nhất, cơ thể càng dính sát vào người cô.
- Tôi không thích - Anh ta lạnh lùng buông lời, bàn tay tóm hai đù* Tô Nặc tách ra, vận sức thúc lưng.
- Aaaa - Bất ngờ bị xâm nhập, Tô Nặc đau đớn kêu lên. Bộ phận kia của anh ta thật doạ người.
Người đàn ông trước mặt liên tục động thân. Trên tường phản chiếu bóng hai người dính sát nhau, như hoà làm một. Tô Nặc thở gấp, bấu lấy cánh tay anh ta, vùi đầu vào ng anh. Sao anh ta không chịu dùng áo mưa chứ?
- Tập trung - Anh ta giữ lấy cằm Tô Nặc, ép cô nhìn thẳng vào mình, trong con ngươi hơi dao động,ý cười nhanf nhạt - Cô cũng khá xinh đẹp đấy chứ.
Tô Nặc đỏ mặt, muốn né tránh ánh mắt anh, lại bị anh kéo quay lại :
- Nhìn tôi - Anh động thân ngày một nhanh hơn, Tô Nặc không nhịn được bật ra *** hết sức kiều diễm.
Anh hài lòng cúi người hôn lên cổ cô, xương quai xanh, ng cô. Mỗi một chỗ, anh đều cố ý lưu lại dấu hôn rất rõ ràng.
Tiếng gầm của anh ta như đánh thức mọi giác quan trong cơ thể Tô Nặc. Khi toàn bộ được lấp đầy, cô mệt mỏi thϊếp đi trong vòng tay người đàn ông kia, một chút phòng vệ cũng không có.
Anh nhìn người phụ nữ ngủ say trong ng mình, khoé môi khẽ nhếch lên. Sinh nhật năm nay của hắn...cũng không tồi lắm.
Màn đêm vẫn phủ kín, Roses chìm trong bóng đêm.
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.