- Đây là nước hoa có thể khiến người ngửi тăпɡ һɑᴍ ᴍᴜốп chỉ trong chốc lát, và bản thân người dùng cũng sẽ tương tự. Cậu có chắc muốn lấy nó không?
- Tôi...
- Hiểu Hy, cậu vừa ra tù chưa được bao lâu, đừng làm thêm chuyện nào bậy bạ.
Hiểu Hy gắt gao cắn môi dưới, suy lui tính tới cuối cùng vẫn đoạt lấy lọ nước hoa kia. Bạn của cô khẽ nuốt nước bọt, thì thào:
- Đừng để bản thân rơi vào cạm bẫy của ai nữa. Mỗi bước đi sau này đều ảnh hưởng trực tiếp đến tính mạng của cậu!
Cô gật đầu, bước tới ôm lấy cô bạn rồi xoay lưng bỏ đi.
Ba cô mất từ rất sớm, sau hai năm thì mẹ cô đi thêm bước nữa. Sống chung với chồng mới, bà có thêm hai đứa con trai. Cô cũng vui vẻ chăm sóc chúng. Những tưởng cuộc sống cứ thế êm đềm trôi qua nhưng không! Tên ba dượng kia nổi máu Biến th', lựa thời điểm cô ở nhà một mình đã tấn công cô. Trong lúc hoảng loạn, Hiểu Hy đã dùng kéo có sẵn trong phòng đâm ông ta, cùng lúc đó thì mẹ trở về. Bà cho rằng cô rắp tâm һạɪ ᴄһếт chồng mình từ lâu, quyết tâm đem chuyện này ra toà. Dù ông ta không c/h-ết nhưng cô vẫn bị gán tội cố ý gây thương tích, bị phạt hai năm tù. Cuộc đời thiếu nữ của cô cũng chính thức chấm dứt từ đó.
Hai năm không quá dài, chỉ là nó đủ để cô phát hiện lòng người vốn rất lạnh lẽo.
Suốt quãng thời gian cô chật vật sau song sắt, mẹ cô chưa bao giờ đến thăm cô dù chỉ một lần.
Hổ dữ không ăn thịt con, còn bà ấy đành lòng xem cô là người xa lạ.
Bỗng một ngày, đứa em trai út mang đến cho cô một thông tin cực kì quan trọng. Thằng bé bảo chính tay mình tìm ra một tờ di chúc, trong đó toàn bộ tài sản nhà họ Hứa người cha quá cố đều để lại cho cô. Nhưng hiện tại, số tài sản đó, từ nhà cửa cho đến đất đai, tất cả đều bị mẹ đem cho tên ba dượng khốn nạn.
Dĩ nhiên, cô sẽ không để thứ thuộc về mình lại ngang nhiên rơi vào tay kẻ khác. Cô sẽ ᴄướρ lại, từng chút từng chút một!
Mà một mình cô không thể làm nên điều đó được. Cô cần sự giúp đỡ của một người khác, vừa có quyền lực vừa có tiền tài. Người đó, cô đã tìm được rồi.
***
Khách sạn D...
Phòng tổng thống...
- Tôi là nhân viên mang thức ăn cho Dục tổng!
Cánh cửa trước mặt rất nhanh đã mở ra. Cô từ từ đẩy chiếc xe thức ăn đi vào, khéo trông thấy một người đàn ông đang đứng gần cửa. Không sai! Người này chính là Dục Nhất Ngôn - người đàn ông cô cần nhất trong lúc này.
Dục Nhất Ngôn cau nhẹ mày, mùi nước hoa thoang thoảng trong không khí thất sự hơi kì lạ. Rất quyến rũ...
Cơ thể cô vẫn không ngừng nóng lên. Nước hoa này khiến Ԁ.ụᴄ ᴠọ.пɡ trong cô không ngừng âm ỉ. Nhưng Hiểu Hy phải kiềm chế bản thân, không thể để mình sơ suất được.
- Cô gái, còn không mau ra ngoài?
Cô vẫn chôn chân tại chỗ, thầm hỏi sao hắn vẫn chưa bị gì. Không lẽ cô đứng xa quá sao?
Thật ra Dục Nhất Ngôn đã bắt đầu cảm thấy khó chịu. Cả người hắn nóng ran, tuy bộ dạng lạnh lùng nhưng đôi mắt đã dán chặt vào thân thể cô rồi. Hắn len lén thở hắc, đột ngột đóng sầm cửa lại rồi áp sát cô, đè cô vào tường. Hắn vừa hung hăng cởi bộ đồ nhân viên trên người cô ra vừa gằn giọng:
- Cô dùng nước hoa k.ích d.ục?
Cô không trả lời, tay bị hắn khoá chặt trên đỉnh đầu. Hai con người bị Ԁụ.ᴄ ᴠọ.пɡ che lấp lí trí, không ngừng cuốn lấy nhau, triền miên trong đêm.
Cho đến khi hắn tỉnh dậy thì đã thấy cô mậc áo quần chỉnh tề. Không để hắn kịp phản ứng, cô lập tức đưa điện thoại lên, uy һɪếρ:
- Tôi sẽ tung bức ảnh này lên mạng! Nếu anh không làm theo lời tôi, danh dự của anh ở thành phố này sẽ mất sạch.
- Cô muốn bao nhiêu?
- Tôi không cần tiền.
- Tìm đến Dục Nhất Ngôn này mà không cần tiền?
Hiểu Hy thu hết can đảm nhìn sâu vài mắt hắn:
- Cưới tôi! Hãy cho tôi cái chức Dục phu nhân!
Hắn không có vẻ gì bất ngờ cho lắm. Thái độ này của hắn khiến cô hơi lo lắng.
- Chắc anh không muốn cả nước biết mình là kẻ có sở thích Ԁâᴍ ô phụ nữ đâu.
...
Hắn không trả lời, chỉ tiếp tục nhìn cô chằm chằm. Sau cùng, cô bị ánh mắt đó uy һɪếρ ngược trở lại:
- Thật ra...thứ tôi thật sự muốn là gia sản nhà họ Vương. Tất cả là của tôi, nhưng vì vài chuyện cá nhân nên bị người khác ᴄướρ mất. Cầu xin anh! Tôi đã phải dùng thủ đoạn hèn hạ nhất để có được sự giúp đỡ. Tôi cần anh, rất cần!
Cô quỳ xuống, không giấu nổi sự mỉa mai bản thân trong lời nói nữa. Cho đến lúc này hắn mời mở miệng thốt lên một chữ:
- Được!
- Dục tổng...
- Tôi sẽ giúp cô có lại mọi thứ, nhưng sau này cô sẽ là vợ của tôi cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng.
- Thân xác này sẽ là của riêng anh! Tôi hứa!
Cô vui mừng đứng dậy, cúi đầu chào hắn rồi bỏ đi mất. Lúc cô trở ra thì thấy một người đàn ông khác đi vào, nhung một chữ “được” kia đã khiến cô vui đến nỗi không quan tâm chuyện đời nữa. Người đàn ông kia bước vào trong phòng tổng thống, nghiêm nghị:
- Tôi kịp nghe mọi chuyện rồi. Dục tổng! Với quyền lực của ngài, chỉ cần ngài gật đầu một cái là mấy tên nhà báo đó đã không dám đăng ảnh lên. Vả lại hình như cô gái đó là người từng đi tù...
Đối lập với sự nghiêm nghị đó, Nhất Ngôn chỉ nhẹ nhàng nở nụ cười đầy ý tứ. Hắn trông xuống vết m/á-u đỏ trên tấm drap giường, mở miệng:
- Tôi hiểu sao đến bây giờ cậu vẫn ế rồi thư kí Mạc.
- Ý của ngài...
- Cái này gọi là bẫy vợ đó tên ngốc!
Hắn đột nhiên bật dậy, tự tay tháo chiếc drap giường ra.
- Nói với quản lí khách sạn là tôi sẽ lấy tấm drap này.
- Nhưng nó dính m/á-u...
- Đây không phải là m/á-u, mà là lần đầu của tôi với vợ. Đợi sau này có dịp tôi sẽ mang nó ra để ôn lại kỉ niệm. Vết m/á-u này là báu vật, hiểu chưa?
Hắn xếp gọn tấm drap lại, sau đó tiếp tục cất lời:
- Gọi cho mẹ tôi, nói là bà ấy sắp có con dâu rồi. Và bảo bà ấy đừng nghĩ tôi là gay nữa, vì tôi còn cương lên được với phụ nữ!
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.