Sau khi tắm xong anh đứng dậy mặc quần áo của mình vào người để mặc cô không có gì mặc vẫn ngồi trong bồn tắm. Cô nhìn anh mà không biết nói gì nên lời.
Dương Tư Thần vừa lấy khăn lau tóc ướt vừa nhìn lại phía Lục Kiều Hân đang ngồi trong bồn tắm không có quần áo mặc đến đáng thương. Anh bật cười nói.
- "Ôi ૮ɦếƭ, anh quên mất là em không có quần áo mặc"
Lục Kiều Hân mắt lườm Dương Tư Thần nhưng không thể làm gì được trong tình thế như thế này, chỉ còn cách nào phụ thuộc vào anh mà thôi.
Anh lấy khăn tắm màu trắng rộng lớn lại quấn quanh người cô rồi bế cô đem lại giường. Anh đi ra khỏi phòng trước sự bối rối của cô. Chẳng lẽ anh định bỏ mặc cô ở trong phòng một mình không có quần áo mặc sao.
- "Dương Tư Thần. Anh đi đâu đấy"
- "Em ngoan ngoãn ở đây. Lát anh quay lại"
Anh nói là làm một lúc sau cánh cửa có tiếng động mở ra. Lục Kiều Hân nhìn về phía cánh cửa là Dương Tư Thần đang bước vào trên tay cầm một bộ đồ nữ mà anh đã chuẩn bị cho cô.
- "Em mặc vào đi"
Dương Tư Thần đem lại giường đưa cho cô. Lục Kiều Hân nhanh chóng bắt lấy bộ váy màu xanh da trời phong cách cũng khá nhẹ nhàng, cô không nghĩ là anh lại chọn đúng màu mà cô thích.
Lục Kiều Hân nhanh chóng mặc bộ váy lên người, lần nào cũng vậy mỗi khi anh đi mua quần áo cho cô đều chọn đúng sai nên cô mặc rất vừa vặn.
Chưa cần cô hỏi Dương Tư Thần đã đoán ngay được những thắc mắc gì cô đang muốn hỏi anh.
- "Trên cơ thể em chỗ nào tôi cũng đo hết rồi, ng 85, eo 58, ௱ô** 90"
Lục Kiều Hân nhìn Dương Tư Thần ngỡ ngàng. Vậy mà anh lại có thể đoán trúng phóc ba vòng của cô như thể là thước đo. Nhanh chóng cô đã mặc xong bộ váy, có vẻ đây là chất vải đẹp nhất tại vì khi mặc nó vào cơ thể cô như dải lụa mềm mại. Đoán chắc bộ váy này giá trị cũng không ít.
Lục Kiều Hân nhìn lại không đồng hồ trên tường, bây giờ là là 6:30 sáng vậy mà ánh sáng bình minh ngoài kia đã rực rỡ khắp nơi rồi. Dương Tư Thần đưa cô xuống dưới nhà ngồi vào bàn ăn người hầu đã chuẩn bị rồi đưa cô về nhà.
- "Hôm qua em đi xe đến đây nên là không cần đưa em về đâu!"
- "Vậy sao? tiện thể anh cũng muốn đến nhà em, hay là em đưa anh về nhà em đi"
- "Không được"
- "Tại sao lại không được? Em định ôm con của tôi bỏ trốn hay gì?"
Dương Tư Thần chỉ tay về phía bụng nhỏ của cô khiến cô phải bất ngờ nhìn xuống phía bụng của mình. Lục Kiều Hân luống cuống hỏi.
- "Con nào của anh"
- "Vậy mấy con nòng nọc hôm qua anh thả vào người em trả lại đây cho tôi"
- "Làm sao mà trả được"
Lục Kiều Hân ngơ ngác hỏi. Không thể đứng cãi cùn với Dương Tư Thần cứng đầu, Lục Kiều Hân đành phải chấp nhận để anh về nhà cô. Ngồi lên chiếc xe cô nhưng anh lại tranh quyền lái xe.
Rất nhanh chóng đã đứng trước cổng biệt thự Lục gia. Hai người bước xuống xe, cô đi trước anh đi sau. Dương Tư Thần nhanh chóng chạy đến ôm eo cô.
Tất cả khung cảnh của cõi và anh đã thu vào tầm mắt của Lục lão gia đang đứng ở trên tầng tay cầm tách trà vừa nhâm nhi uống vừa cười. Lần đầu thấy con gái mình có bạn trai đến nhà cũng vui vẻ.
Ông còn nhớ mới vài ngày hôm trước đây thôi Dương Tư Thần xin phép được theo đuổi con gái mình trong khi đó con bé còn không đồng ý. Vậy mà bây giờ đã đổ gục chàng thiếu gia đẹp trai nhà nào mất rồi.
- "Lão gia ông nhìn gì vậy?"
Lục phu nhân đi đến đến phía Lục lão gia đang đứng nhìn xuống dưới. Ông chỉ tay về phía Dương Tư Thần và Lục Kiều Hân đang đi vào nhà, còn người hầu đang ở phía sau đóng cửa lại.
- "Hai đứa này nhìn cũng đẹp đôi đấy nhỉ!"
Lục phu nhân nhìn xuống dưới thấy con gái mình cứ liên tục đẩy Dương Tư Thần ra còn Dương Tư Thần thì một mực chạy lại bám víu lấy cô. Bà lại nghĩ đến khung cảnh được làm thông gia với thống đốc Dương Tiêu Hồng thì cười.
- "Con bé khó tính này vậy mà cũng có bạn trai cho được"
Lục lão gia quay lại trách móc Lục phu nhân, ông không đồng tình với ý kiến của bà.
- "Ai cho phép bà nói con gái rựu của tôi như vậy hả, con bé xinh đẹp giỏi giang đương nhiên là không sớm thì muộn cũng có người để ý rồi"
Chưa gì Lục lão gia đã nhanh chóng bênh vực con gái của mình khiến Lục phu nhân đứng bên cạnh không biết nói gì hơn.
Hai ông bà bắt đầu xuống nhà thì cũng đúng lúc cô và Dương Tư Thần bước vào. Dương Tư Thần nhanh chóng chào hỏi.
- "Ba mẹ ơi con và em về rồi"
Lục Kiều Hân quay lại -"Ai ba mẹ của anh?"
- "Ba mẹ Lục là ba mẹ của anh"
Dương Tư Thần cố tình nói lớn để hai ông bà nghe, hai ông bà đứng phía trên đi xuống chỉ biết cười vì câu nói đùa này của Dương Tư Thần.
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.