Cô thấp thỏm và giấc ngủ cứ chập chờn, khó chịu, trong hai ngày cô ăn rất khoẻ, gấp đôi người thường khiến cho ai cũng ngạc nhiên về suất ăn của cô, và dấu hiệu hồi phục cũng bắt đầu xuất hiện.
Gần trưa sự thấp thỏm lo lắng của cô được hóa giải.
Hắn bước vào đưa đồ cho cô thay cùng một khẩu S***g giảm thanh.
Năm phút sau, hai vệ sỹ được gọi vào, và nhanh chóng bị khống chế bởi mũi tiêm thuốc ngủ vào người.
Hắn đưa hai người vào phòng vệ sinh và dẫn cô ra.
Với chiếc tay giả lắp ra ngoài áo, cổ áo kéo cao cùng chiếc mũ họ nhanh chóng vượt qua hai tầng chốt chặn, là do bọn chúng chủ quan chỉ đề phòng từ ngoài đánh vào vào mà không lưu tâm từ trong bước ra.
Cô bần thần và não nề.
Hơn một năm với bao nhiêu cảm xúc từ tận cùng của đau khổ khi bị cưỡng đoạt phải từ bỏ mọi sự đến đây cho đến khi hạnh phúc và quấn quýt bên anh.
Đó là thời gian tươi đẹp nhất của cô, cô thực sự hạnh phúc, tưởng rằng với quyền lực của anh, mình có thể đắm chìm trong vòng tay anh mãi mãi.
Ấy thế mà các thế lực cứ lao vào xâu xé họ, chỉ vì cô không chịu khiêm nhường mà để lộ sự giỏi giang thông minh của mình.
Đòn nặng nhất chính là Tagari, đánh thẳng từ tim đánh ra, đánh vào lòng tự tôn của anh, đánh vào người thân cận nhất, người yêu thương nhất, người gần gũi nhất và quan trọng nhất của anh.
Trong nhất thời, mọi sự cố gắng cũng không còn mục đích, chỉ có sự phẫn uất, điên loạn.
Sân bay.
Daniel chụp cho cô một kiểu ảnh rồi cô vào thay đồ khác và gọi điện cho anh.
Không nghe máy.
Họ đã có thỏa thuận và anh lại lần nữa vi phạm.
Cô muốn nghe giọng anh lần cuối.
Cô khóc và cầm chặt điện thoại trong tay.
Cô không muốn đi.
Cô muốn được anh ôm bây giờ, cô muốn được anh vỗ về an ủi, được nghe anh nói.
"Anh đây.
Để anh lo liệu mọi sự cho em".
Cô bấm gọi lần hai.
Chỉ cần anh nói, về đây với anh, cô sẽ từ bỏ ngay, cô sẽ về bên anh, mặc kệ tất cả, kể cả sự tổn thương anh đã gây ra, chỉ cần bên anh mà thôi.
Vincent..
cô bấm mạnh tay ngăn tiếng khóc nấc lên.
Anh vẫn không nghe máy, anh cũng không thoát máy, hết chuông, cô cắn răng nước mắt lã chã, không còn cơ hội, anh thực sự đã căm ghét cô.
Thế là hết.
Chào anh.
Chúc anh sống thật tốt và đón tuổi già trong bình yên.
Cô gọi Hanse và đồng thời gửi hình ảnh đi.
- Tôi có thể gặp anh ý được không?
- Anh ý đang có điện thoại sẽ gọi lại cho cô sau nhé.
- Hanse tần ngần nhìn người ngồi trước mặt rồi lựa câu trả lời cho cô, bất ngờ tiếng loa thông báo bay vọng tới, Hanse hốt hoảng kêu lên.
- Rebecca tiếng gì đó?
- Nhờ anh chăm sóc anh ý.
Mọi người sống thật tốt nhé.
- Cô đang ở đâu? Carter?
- Giữ anh ấy luôn tỉnh táo nhé.
Cảm ơn anh.
Cô bấm gửi tin cho Special rồi tắt máy, tháo sim vứt vào thùng rác và bước ra với Daniel.
Bỏ lại sau lưng gia đình Carter.
Bỏ lại sau lưng gia đình Smith.
Mọi kế hoạch đến giờ như thất bại hoàn toàn.
Bị mẹ và anh trai phản bội rồi biến mất.
Giờ cô cũng mất đi tình yêu của mình, người đàn ông cô nguyện trao phó cả đời.
Nhận về đớn đau trong tim, trong tinh thần và một thể xác bệnh tật.
Cô không biết mình đã sai từ bước nào, chỉ biết rằng giờ đây, thất bại ê chề, rời đi trong đau đớn tủi hơn mà không thể nói mới ai.
Phải sống phải làm lại từ đầu, giờ sẽ là phương châm sống của cô, không còn nghĩ đến trả thù cho bất cứ điều gì, hãy sống thật tốt cho bản thân và cho mẹ Jo..
Phía bên kia tất cả nháo nhào, hỗn loạn.
Carter lao đến điện thoại của Hanse thì cô vừa tắt máy.
Anh lao về điện thoại thì nhận được tin nhắn của cô, gọi lại thì cô đã vứt sim đi, khóa máy, anh gào thét gọi tên cô và ngồi thụp xuống.
Hanse gọi tới bệnh viện, hai tên không nghe máy, đến lúc tên thứ ba lao được lên đến nơi thì phát hiện phòng trống trơn, cô đã biến mất, hai vệ sỹ đã đổ gục trong phòng vệ sinh.
Bấn loạn.
Phẫn nộ.
Rồi sợ hãi là cảm giác của anh lúc này.
Sao anh không nghĩ đến tình huống này cơ chứ.
Anh mải mê lo đối phó bên ngoài mà quên mất cô là một quả bom có thể làm mọi thứ, có thể phát nổ bất cứ lúc nào.
Anh đã thấy cô từ bỏ tên Columm thế nào, anh sợ chẳng bao giờ gặp lại được cô.
Anh run lên mỗi lần đọc lại dòng chữ cô nhắn.
Cô bỏ anh thật sao vào đúng lúc anh dự định làm mọi việc vì cô ư? Là do anh không quan tâm tới cô hay là do cô lựa chọn thay đổi? Lại một lần nữa cô cho anh một vố, đau thấu tim.
Lại một lần nữa, mọi thứ trong phòng phải chịu đựng sự Tra t** của anh, anh đập tan tành, anh cuồng nộ phang hẳn những chiếc ghế lên bàn để phát tiết sự tức giận của mình.
Mọi người lặng lẽ rút ra ngoài để lại mình anh và Hanse.
Mười năm phút sau, hai chuyến xe đầu tiên có mặt ở sân bay.
Mười phút sau nữa ba chiếc khác cũng lao tới chúng lục tung mọi thứ mọi ngóc ngách nhưng không có một thông tin nào tìm được.
Một bộ phận khác rà soát tên cô trong mọi chuyến bay mà cũng không có kết quả.
Vì khi đó chiếc xe của cô đã lên đường cao tốc và ra khỏi địa bàn thành phố.
Hệ thống camera cũng không thể trích xuất được hình ảnh của cô.
Các báo cáo dồn dập đổ về, anh ngồi bệt xuống đất, cô đã lo liệu mọi việc, cô đã rời khỏi anh, cô đã bỏ anh mà đi.
Queen, em ở đâu.
Anh bất lực buông xõa đôi vai và ngồi tụt xuống chân bàn, giọt nước mắt nóng hổi từ từ lăn xuống..
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.