Khúc Yên ngồi trên giường nhìn chằm chằm bộ dạng nghiêm trang Cấm d** của Thẩm Tây Thừa trên đầu lại xuất hiện dấu chấm hỏi to đùng.
Tại sao cùng là một người mà lại có sự thay đổi lớn như thế khi lên giường chứ?
Khúc Yên sờ lên mái tóc mình, là mùi hương dầu gội anh thường hay dùng Có lẽ đêm qua anh đã thật sự tắm rồi gội đầu cho cô trước khi ngủ rồi.
Bụng cô vang lên tiếng “ọc ọc”, Thẩm Tây Thừa từ từ ngẩng đầu lên nhìn cô, thấy Khúc Yên cũng đang nằm trên giường nhìn mình chằm chằm.
Anh bỏ laptop xuống, đi tới chỗ cô. Khúc Yên sợ tới mức mặt cắt không còn giọt máu, theo bản năng đem thân thể kéo ra xa với anh.
Anh nhìn Khúc Yên:’‘Em muốn ăn gì không?’’
Khúc Yên mím môi rồi nói:’‘Cái gì cũng được, đừng đem cháo hoặc súp gà lên.’’
‘‘Ừ, vậy em ngoan ngoãn ngồi ở đây đi, rất nhanh anh sẽ mang lên.’’
Sau khi Thẩm Tây Thừa rời đi cô thử tự ngồi dậy, vừa đói bụng, chân lại đau, cơ thể vừa nhứt vừa ê ẩm. Cô cố gắng ngồi dậy, khó khăn đi vào trong nhà vệ sinh.
Qua tấm gương phản chiếu, gương mặt cô do ở không tiếp xúc với ánh sáng mà trở nên trắng bệt, trên là da trắng sáng có hai màu khác phản chiếu. Một là màu áo sơ mi của Thẩm Tây Thừa, còn hai là những vết hôn đang từ từ chuyển sang màu xanh tím có trên khắp toàn thân cô.
Khúc Yên đóng cửa lại, mở cúc áo ra, thấy trên người cô ở đâu cũng có dấu hôn, ngay cả *** cũng có vô số vết xanh tím không thua kém gì ở cổ cô, thậm chí cả đù* non còn để lại dấu răng màu đỏ của Thẩm Tây Thừa.
Nhìn thân thể bị tàn phá như thế này thì bảo sao cô không ê ẩm cho được.
Khúc Yên cài cúc áo trên người mình, rửa mặt rồi đánh răng. Trong lúc đang đánh răng Thẩm Tây Thừa mở cửa phòng tắm ra, thấy cô ở bên trong anh chỉ thản nhiên nhìn cô, nói:’‘Ra nhanh đi rồi ăn.’’
Khúc Yên nhìn anh rồi gật gật đầu, đánh răng xong lại chậm rì rì bước ra ngoài. Vừa bước ra đã thấy Thẩm Tây Thừa đứng ở bên ngoài, anh nhìn cô rồi cẩn thận bế cô lên đi tới ghế sofa dài rồi nhẹ nhàng đặt xuống.
Khúc Yên nhìn tô phở heo và phần sủi cảo trước mặt, mùi hương bay ra phản phất ở ngay trước mặt. Khúc Yên bây giờ làm gì còn suy nghĩ kén ăn nữa, nhìn là đã không thể kiềm lòng được.
Đang chuẩn bị cúi đầu xuống ăn thì Thẩm Tây Thừa không biết kiếm đâu ra đồ buộc tóc mà gọn tóc cho cô, tóc cô bây giờ rất ngắn, chỉ cần buộc vài vòng là đã trở nên rất gọn gàng.
Khúc Yên làm như không để ý tới anh, tô phở không lâu sau đó cô đã ăn hết sạch, đến cả sủi cảo cũng bị cô ăn cho không còn cái nào. Cô uống ly sữa nóng trên bàn, cơn đói đã bị tô phở che lấp hoàn toàn.
Bây giờ không khí của hai người vừa yên tĩnh lại vừa ngại ngùng, Thẩm Tây Thừa cũng ôn nhu săn sóc cô, giống như sự việc tối hôm qua là một chuyện gì đó là do cô tự tưởng tượng ra, anh ung dung tới mức làm cô ngại tới độ không dám nhìn thẳng mặt anh.
Khúc Yên bỏ đũa xuống, ngẩng đầu lên nhìn Thẩm Tây Thừa ngồi bên cạnh cô đang xử lý tài liệu. Thấy Khúc Yên đã ăn xong anh cũng đặt laptop xuống, nhìn cô trầm giọng nói:’‘Còn đói không?’’
Khúc Yên lo sợ nhìn anh, sau đó lại cứng ngắt lắc đầu, cô lắp bắp nói:’‘Không đói…’’
Anh nhìn bộ dạng của cô lúc này rõ ràng là đã bị anh doạ đến mức sợ không dám nói năng gì, nhìn anh với ánh mắt vừa căng thẳng lại vừa nghi ngờ.
Thẩm Tây Thừa hôn lên má cô, nhẹ giọng nói:’‘Anh thay băng vết thương chân cho em, khi nãy lúc em đi lại động vào vết thương rồi.’’
Cô nghe anh nói thế nhìn xuống bàn chân đã được anh băng bó lại, căn phòng tuy sáng đèn nhưng vị trí vết thương cô là ở trong lòng bàn chân, làm sao anh có thể thấy được chứ?
Mấy vết thương như thế này chắc chắn đã bị nhiễm trùng, may mắn là nó không sưng mủ, vết thương cô phải nên thay băng thường xuyên mỗi ngày một lần để tránh trường hợp nhiễm trùng.
Thẩm Tây Thừa sát trùng vết thương cho cô, ngày hôm qua là do cô chạy quá nhiều nên bàn chân mất đi cảm giác, bây giờ anh mới vừa động vào thôi là cô đã đau không chịu nổi.
‘‘Đau quá.’’
Chân mài rậm anh nhíu lại:’‘Anh có lần đã nói xung quanh khu rừng này ngoại trừ đường chính ra có rất nhiều bẫy. Trong lúc cao hứng liền quên rồi sao?’’
Khúc Yên bị anh tóm gọn chỉ trong sáu tiếng chạy trốn, làm gì có mặt mũi nào để tranh cãi cùng anh chứ.
Khúc Yên cúi gầm mặt không nói gì, giống như chú thỏ con tội nghiệp.
Thẩm Tây Thừa nhìn lên cô, phiền não thở ra một hơi dài, đứng dậy bế cô đặt lên giường ngủ.
Khúc Yên nằm trên giường chợt nắm lấy tay anh, anh quay đầu nhìn cô, lúc đầu anh còn có chút không hiểu, nhìn xuống cô rồi nhỏ tiếng hỏi:’‘Làm sao vậy?’’
Như cô có gì đó rất muốn hỏi, lại có chút do dự trong ánh mắt. Cô mấp mấy môi:’‘Hôm nay ngày bao nhiêu?’’
‘‘Ngày mười tháng bảy.’’ Anh thuận miệng đáp.
Khúc Yên tính toán, cô đã ở đây hơn hai tuần, cô trước đó có báo với mẹ mình là chỉ đi tầm một tuần, bây giờ lại đi tận hai tuần liền. Cô không quá chắc chắn là mẹ cô có tức giận hay không nữa. Nhưng cô thật sự không thể trốn thoát khỏi nơi này.
Chỉ mới việc cô bỏ trốn thôi mà anh đã dày vò cô tới mức một ngày đều nằm trên giường, nếu bây giờ cô yêu cầu anh đưa cô về thì chắc chắn sẽ có trận phong ba khác nữa mất.
‘‘Có chuyện gì sao?’’ Anh hỏi cô.
Khúc Yên bừng tỉnh lại, nhìn anh rồi cười lắc đầu:’‘Không có gì cả.’’
Đến tối, Thẩm Tây Thừa không cho Khúc Yên bước ra khỏi giường, lấy lý do là chân cô bị thương nên cần nằm nơi đủ rộng. Mà nơi ngủ rộng không cần nói cũng biết đó là gì.
Dù gì ngủ ở trên sofa hay trên giường đều chỉ để ngủ, ngoài ra giường thì đương nhiên sẽ thoải mái hơn sofa rất nhiều.
Khúc Yên chậm rãi nằm xuống giường, nhẹ nhàng nằm xuống vị trí của mình. Nhắm mắt lại giả vờ ngủ. Thế nhưng chưa đến nửa tiếng sau hơi thở của cô đã dần dần trở nên đều lại, yên tĩnh mà ngủ say.
Đến tận khuya Khúc Yên ngọ nguậy dịch chuyển cơ thể, mơ màng cảm nhận cơ thể mình như có khối đá đè lên. Cô lim dim mở mắt ra.
Phát hiện người đàn ông lúc đầu còn đúng đắn không dung chạm vào cô thế mà giờ lại ôm cô ngủ say, hơi thở anh đều đều phả vào cổ cô. Khúc Yên lay bả vai gọi anh mấy tiếng nhưng anh vẫn không dậy. Thế là không còn cách nào khác đành phải không quan tâm nhắm mắt ngủ tiếp.
Cô giây trước vừa nhắm mắt thì giây sau anh đã mở mắt ra nhìn cô, khoé môi trong vô thức cong lên.
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.