“Em muốn cưới sếp mà. Lấy được sếp là đời này em mãn nguyện rồi.”
“Thật không?”
“Thật mà, nhìn sếp y chang ông tiên vậy.”
Ông tiên có dấu huyền.
Ông tiên này tuy hơi già chút nhưng bù lại vẫn rất phong độđã thế lại còn có nhiều tiền nữa. Lấy được hắn là ước ao của biết bao nhiêu người.
Cô nịnh rất giỏi nhưng nịnh câu nào là giả câu nấy.
Nghe chẳng thật lòng chút nào.
“Sếp nói với mẹ sếp chưa?”
“Mẹ em nói rồi.”
Không cần đợi hắn lên tiếng thì mẹ cô đã nhanh chóng gọi điện tám chuyện với bạn thân. Còn nói cái gì mà trách hắn không lấy nhẫn cầu hôn cô.
Làm mẹ hắn mắng hắn một trận.
“Vậy mẹ sếp nói gì?”
“Mẹ tôi nói khi tổ chức đám cưới sẽ bao cả khách sạn.”
Ủa gì vậy? Cô tưởng giả thôi, bao nguyên cái khách sạn là hơi bị nhiều đấy. Đến lúc đó chắc chắn sẽ có rất nhiều người tham dự.
“Em tưởng mình đóng kịch thôi chứ.”
“Đóng kịch thì cũng phải có đạo cụ.”
Đám cưới là đạo cụ hoàn hảo cho vở kịch này.
Ngẫm thấy lời hắn nói cũng đúng, Nguyệt An vâng lời rồi đi ra ngoài làm việc.
Cánh cửa khép lại.
Đông Trạch ngẩng đầu nhìn về phía vô định, hắn tựa người vào ghế của mình. Trước mặt hắn bỗng hiện lên một hình ảnh nào đó.
Rất lâu sau hắn mới bừng tỉnh, đưa tay xoa xoa thái dương rồi tiếp tục làm việc.
Đến hết giờ làm, Nguyệt An mới thoải mái vươn người. Cả ngày chỉ mong đến giờ này đểđi về.
Cô đứng lên sắp xếp lại tài liệu rồi đeo túi chuẩn bịđi về. Nào ngờ mới bước được một bước thì cánh cửa trước mặt cũng mở ra.
“Đi thôi.”
“Đi đâu vậy sếp?”
“Mua nhẫn.”
Á à, ra là mua nhẫn.
Nguyệt An vội chạy theo phía sau Đông Trạch nhưng cô vẫn giữ một khoảng cách an toàn để tránh ánh mắt của mọi người.
Lúc bước vào thang máy, ngoài cô và hắn vẫn còn một vài nhân viên khác.
Nhìn thấy hắn, mọi người đều cúi đầu chào rồi yên lặng đợi thang.
Không gian bên trong yên tĩnh đến mức một cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy được. Đến tầng bốn, nhân viên đi ra ngoài hết chỉ còn đúng hai người ở lại.
Lúc nào Nguyệt An mới thoải mái nói chuyện với hắn.
“Mua nhẫn xong mình sẽ làm gì thế sếp?”
“Đi về nhà.”
Chán òm, phải làm hoạt động gì đo thú vị hơn chứ.
Bỗng đùng một cái.
Thang máy dừng lại, đèn bên trong cũng vụt tắt. Cả không gian chìm trong bóng tối khiến Nguyệt An hoảng sợ.
Cô ngồi thụp xuống, hai tay bịt tai mình lại.
Cô sợ bóng tối.
Thấy cô như vậy, Đông Trạch vội bật đèn pin điện thoại lên rọi về phía cô. Hắn quỳ xuống hỏi cô có sao không.
“S-sếp… em sợ.”
Cô sợ những nơi tối tăm, sợ những nơi không có ánh sáng thế này.
“Yên tâm, có tôi rồi.”
Đông Trạch nhẹ nhàng tiến lại gần ôm cô vào lòng, bàn tay khẽ vỗ về trên lưng cô. Hắn còn không quên chiếu đèn về phía trước để cô thấy đường.
Nguyệt An ngẩng đầu nhìn hắn, dựa vào ánh sáng ít ỏi cô chỉ thấy gương mặt mờ mờ của hắn.
Nhưng sao nó lại khiến cô an tâm thế này?
Hắn một tay ôm cô, một tay khác gọi cho bảo vệ.
Mười phút sau bọn họ mới thoát khỏi thang máy. Đông Trạch khẽ liếc nhìn gương mặt lấm tấm mồ hôi của cô.
“Sợđến thế cơ à?”
“Sợ chứ.”
Cô lí nhí nói.
“Vậy phải làm sao đây?”
“Làm sao cái gì ạ?”
Nguyệt An không hiểu ý của hắn nên hỏi lại.
“Đêm động phòng tắt đèn hết thì em có sợđến mức bật khóc không?”
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.