Chương 05

Đối Tượng Xem Mắt

Ánh Sao Augenstern 11/05/2024 10:12:20

“Chồng yêu lái xe cẩn thận nha, bị thương là vợ lo lắm đấy.”


“Bái bai sếp yêu.”


Không chỉĐông Trạch, mẹ cô mà đến con cún cưng của cô cũng không nhịn được mà sủa gâu gâu.


Chắc chắn nó đang nghĩ chị chủ nó hôm nay ăn nhầm cái gì rồi mới nói chuyện như thế.


Tắt máy, Nguyệt An nhướn mày với mẹ mình ý là cô đã gọi rồi, ngày mai sẽ có nhẫn mang đến tận nhà cho mẹ cô xem.


Xong xuôi việc, cô bỏ vào phòng mình.


Mọi thứ yên tĩnh lại, cô mới có thời gian suy nghĩ về chuyện này. Nhìn tờ giấy có tên và ảnh hai người trên đấy, Nguyệt An mỉm cười.


Có chồng cũng tốt.


Hiện tại cô thấy khá vui vì giúp được Đông Trạch cho dù cô thấy nó cứ sai sai kiểu gì.


Thôi kệ, tới đâu thì hay đến đấy.


Nguyệt An đặt tờ giấy vào tủ rồi cầm quần áo đi tắm sau đó lên giường đánh một giấc thật dài đến sáng mai.



Ngày hôm sau, đồng hồ chưa kịp reo thì cô đã tỉnh giấc.


Nguyệt An vươn người rồi bước ra ngoài nhìn mẹ mình đang chuẩn bị bữa sáng.


“Gái có chồng khác nhỉ? Dậy sớm hơn mọi ngày.”


Bà đập cái trứng vào chảo rồi quay lại nói với cô.


Bình thường sát giờ mới thức dậy sau đó cong chân cầm đồăn sáng chạy đến công ty làm việc. Bây giờđồng hồ chưa reng đã bước ra đây.


“Mẹ làm thêm một phần được không?”


“Mang cho Đông Trạch hả?”


Nguyệt An gật đầu.


Sau đó cô lại nghĩ nghĩ gì mà đứng dậy nói với bà để mình tự làm.


Sức khoẻ hắn không tốt nên với thân phận là vợ thì cô thấy mình cũng nên có trách nhiệm chăm sóc hắn.


Chẳng hạn như mang đồăn sáng cho hắn đây.


Với kinh nghiệm của một người chưa từng vào bếp thì bánh mì ốp la là món mà cô có thể làm nhanh chóng mà không bị cháy.


Làm xong, Nguyệt An gọi cho Đông Trạch.


“Em có làm đồăn cho sếp, sếp đừng ăn sáng nhé.”


“…”


“Sếp ăn rồi hả? Thôi thì sếp ăn thêm đi.”


Phải tranh thủ thời gian này ăn nhiều thêm chút nữa, sau này nhiều khi không được ăn nữa đâu.


Xong việc thì cô đi thay quần áo rồi cầm phần ăn đến công ty.


May mắn một chỗ là nơi làm việc của cô và của Đông Trạch chỉ cách nhau một cánh cửa. Hắn bên trong thì cô bên ngoài.


Mà chỗđó chỉ có mình cô ngồi nên không sợ ai dòm ngó.


Nguyệt An tung tăng cầm hộp đồăn lại gõ cửa phòng hắn.


“Vào đi.”


“Chào buổi sáng sếp dấu yêu của em.”


Cô đặt hộp đồăn mình tự làm lên bàn của Đông Trạch, cô háo hức nhìn hắn mở hộp ra xem.


“Sếp ăn thửđi.”


Đông Trạch miễn cưỡng cầm khoanh bánh mì lên cắn một cái. Đúng như hắn nghĩ, hương vị bánh mì tràn khắp miệng.


“Ngon không sếp?”


“Em cho bao nhiêu tiêu vào vậy?”


Mặn chát. Mặn mà không từ nào có thể diễn tảđược.


“Không ngon hả? Đâu để em ăn thử.”


Nguyệt An cũng cắn một cái, cô lập tức nhăn mặt. Kì vậy ta? Rõ ràng lúc nãy cô đâu có bỏ nhiều tiêu đâu mà sao nó mặn quá vậy?


“Nguyệt An.”


“Dạ?”


“Em muốn tôi “đi” sớm đúng không?”


Từ hôm qua đến giờ là hắn thấy cô có âm mưu mong muốn hắn sớm “đi” lắm rồi.


“Sếp nói vậy là oan cho em.”


Cô mà muốn hắn đi thì cho thuốc đ.ộ.c vào bánh mì luôn rồi cần chi phải bỏ tiêu. Với cả cô cũng không phải người tàn ác như thếđâu.


“Để mai em làm lại cho.”


“Không cần, được rồi. Làm vợ tôi thì em không cần phải vào bếp.”


Đúng là tinh hoa hội tụ, phụ nữ rất yêu.


Nguyệt An vui vẻ chớp mắt nhìn hắn.


Còn Đông Trạch thì đau đầu xoa trán, không phải hắn không muốn ăn đồ cô nấu mà sợăn xong thì hắn thật sự sẽ “ngủm”.


Cái trình nấu ăn của cô thì đầu bếp nhà hắn cũng không sánh nổi.


“Sếp, nhẫn của em đâu?”


“Nhẫn? Tôi chưa mua.”


Nguyệt An bực bội chống nạnh nói với hắn.


“Sếp có muốn cưới em thật sự không vậy? Em thấy sếp không có tâm gì hết.”


“Phải hỏi em thật sự muốn cưới tôi không kìa.”


“Em muốn cưới sếp mà. Lấy được sếp là đời này em mãn nguyện rồi.”

Novel79, 11/05/2024 10:12:20

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :

Tủ truyện